Thiếu vắng em, anh sẽ buồn lo ra sao?
Em sẽ cho anh tự do, cho anh được làm những gì anh muốn. Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người, em sẽ chấp nhận làm một người ở sau ủng hộ cho tình yêu người phía trước. Không có em, nhất định phải sống thật hạnh phúc…
ảnh minh họa
Khi em nói rằng em không sao, liệu có mấy phần trong đó thật sự là ổn? Anh làm sao có thể hiểu được những lúc như thế em cảm thấy mình bất lực và vô dụng như thế nào khi nghe anh kể về cô ấy. Anh thấy vui không? Anh thấy em có thật lòng muốn anh đi hết con đường này cùng người ta không? Cảm thấy tồi tệ và mệt mỏi biết nhường nào khi bơ vơ giữa lòng thành phố mà không có anh bên cạnh. Em ích kỷ lắm, em chẳng muốn san sẻ đâu, chẳng muốn bơ vơ đâu…
Ngay lúc này, chính bản thân em đang thấy rối bời vô cùng. Muốn nhắn tin, muốn gọi điện nhưng sao thấy e ngại quá, hụt hẫng quá. Em với anh đang quen nhau, yêu nhau sao anh có thể thản nhiên để người thứ ba bước vào thế giới mà hai tụi mình đã gầy dựng sẵn. Bao nhiêu lâu nay đối với anh chỉ là tạm bợ như thế thôi sao? Phía sau nụ cười của em, sự thản nhiên của em là những gì, anh có hiểu hay không?
Chẳng có đứa con gái nào thật sự mạnh mẽ cả, và cũng chẳng ai chấp nhận đi san sẻ tình cảm của người mình yêu cả. Anh đừng nghĩ em nói vậy nghĩa là em không sao, nếu như em nói là em chỉ giả vờ vui thôi thì liệu anh có quan tâm hay không? Em nhắn tin cho anh, anh không trả lời. Anh nói anh với cô ấy cãi nhau… Tại sao có thể nhẫn tâm kể với em như vậy, anh quên rồi sao? Tụi mình đang quen nhau đấy. Buồn cười thật, em cứ như đang dung túng cho người yêu mình ” ngoạ.i tìn.h ” ấy… Cay đắng quá, xó.t x.a quá và cũng thấy nực cười quá. Em đã tủi thân như thế nào anh hiểu được không? À, anh còn bận mà, em không thể làm phiền được. Em hiểu, hiểu hai từ ” ANH BẬN” nó hàm ý đến cỡ nào…
Video đang HOT
Chỉ là mới rời xa nhau khi tình cảm bắt đầu lớn, chỉ là không ở chung một bầu trời khi tất cả những gì đẹp đẽ nhất vừa bắt đầu. Và anh đã không thể khiến em tin tưởng khi ở cách nhau 24 tiếng đồng hồ. Tại sao vậy? Tại sao anh chưa hề khiến em cảm thấy tin tưởng mà đã khiến em yêu thương? Tại sao anh không hề tỏ ra bận tâm đến người đang thực sự là bạn gái của mình? Em chẳng trách người kia đâu anh, cũng là con gái thôi, em chỉ ích kỷ chứ em không thù hằn. Có trách là trách em đã buông thả người yêu của mình quá để rồi vướng vào hoàn cảnh như lúc này. Ai mà chịu được khi mỗi ngày nghe bạn trai mình kể đi chơi với người đó như thế nào, giận nhau ra sao, làm hòa như thế nào… Em cười thật, nhưng buồn lắm. Em đâu phải sắt đá để không giận dỗi không hờn ghen.
Em sẽ tạm rời xa, em sẽ nhường lại khoảng trời lớn hơn cho anh. Em muốn biết khi thiếu vắng em, anh sẽ ổn như thế nào. Anh sẽ không còn nghe em cằn nhằn về trễ nữa, sẽ không phải làm những điều anh không thích trong khi đó là chiều theo ý em. Anh sẽ không phải lo lắng phải nhắc nhở em không được bỏ bữa. Em sẽ cho anh tự do, cho anh được làm những gì anh muốn. Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người, em sẽ chấp nhận làm một người ở sau ủng hộ cho tình yêu người phía trước. Không có em, nhất định phải sống thật hạnh phúc…
Gửi anh một câu nói dường như đã trở nên quá dư thừa…. ” Em yêu anh “
Theo Iblog
Mệt mỏi vì bị gia đình bạn trai cũ làm phiền
Sau vụ việc đó tôi đã cho anh về quê với mẹ liền, vì chỉ là sống chung nên sau một cuộc điện thoại là có thư ra hạn cho anh 48 giờ thu dọn đồ đạc về nước. Còn về việc gia đình bạn tôi, John thì lùm xùm hết cả lên.
ảnh minh họa
Tôi sinh sống và làm việc tại nước ngoài và tôi tình cờ gặp bạn trai cũ khi về Việt Nam công tác cách đây khoảng hai năm, khi đang cafe một mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình ba anh em, tôi là út và cũng là con gái duy nhất. Tôi và bạn trai cũ gặp nhau khi tôi về Việt Nam công tác. Tôi và bạn trai cũ hẹn hò cũng được một thời gian không phải là ngắn thì tôi phải về nước. Tôi cũng hơi buồn khi phải xa anh, nên tôi ngỏ lời muốn anh cùng tôi sang đó sống. Anh cũng từng dẫn tôi về thăm gia đình anh ở Thanh Hóa, họ rất niềm nở vui vẻ khi gặp tôi. Khi biết tôi có ý muốn anh cùng tôi sang đó sống, anh kể là họ rất vui. Tôi theo anh về Thanh Hóa thăm họ lần nữa. Họ muốn tôi và anh tổ chức một lễ cưới sang trọng, ba mẹ tôi không cần tới dự cũng được, họ hàng gia đình anh là đủ. Tôi một mực không đồng ý với đề nghị đó, nên họ thay đổi 180 độ cách cư sử với tôi liền. Gia đình anh còn đề nghị tôi chi trả phần lớn chi phí, với tôi đó thật nực cười.
Tôi chỉ muốn anh cùng tôi sang đó sống theo danh nghĩa bạn trai, chứ tôi không muốn cưới anh. Tôi chưa biết rõ con người anh và yêu anh đến mức muốn tiến đến hôn nhân. Vì có thể anh tốt với tôi bây giờ, nhưng không chắc sẽ mãi mãi, thời gian hẹn hò của chúng tôi qua ngắn để nghĩ đến việc trao nhẫn thề ước bên nhau trọn đời, giàu nghèo có nhau. Thực sự về sống chung tôi thật sự thất vọng về anh. Trước khi theo tôi sang, thì anh nói sẽ giúp tôi việc nhà, nhưng anh có làm tực hiện được đâu. Đàn ông mà công việc cơ bản trong nhà cũng không thèm đếm xỉa. Lau dọn nhà, thì phải giục anh mới làm. Tôi không nấu thì anh đi ăn hàng, không chịu vào bếp dù siêu thị thì cách nhà chưa đầy 5 phút đi bộ.
Từ khi anh sang, hàng tháng tôi cũng chi một khoản tiề.n cho anh chi trả. Tôi cho anh đi học tiếng, anh học một thời gian lâu mà đến nhưng câu giao tiếp cơ bản anh cũng không nói lưu loát được, anh đổ cho ngôn ngữ khó hiểu, khó phát âm anh không học được. Mẹ tôi cũng ngỏ lời cho anh làm ở tiệm nail của bạn mẹ, nhưng anh chê, anh nói nghề đó chỉ giành cho hạ cấp lại nguy hiểm. Thực sự đôi lúc tôi rất giận về cách suy nghĩ "đẳng cấp" của anh. Với tôi nghề nào cũng nên được tôn trọng nếu nghề đó là những nghề làm ăn chân chính, đóng thuế hẳn hoi. Nhưng anh không chịu làm nhưng nghề mà anh cho là hạ cấp, anh muốn làm chức cao. Nhưng sao anh không nghĩ anh tiếng Anh không giỏi, tiếng bản địa thì càng không và anh cũng chẳng có cái bằng nào được Châu Âu chấp nhận. Khi còn ở Việt Nam anh cũng là công nhân viên chức bình thường, thì sao sang đây anh lại muốn làm to khi bản thân không bao giờ cố gắng.
Tôi hiện là project manager nên tôi có vô số việc phải làm. Nhiều khi tôi phải ở lại làm thêm tới 2am chỉ để mai có nhiều thời gian cùng anh đi picnic, lúc rủ anh đi thì anh lại bảo mệt. Lúc tôi bận thì anh lại bảo tôi suốt ngày làm. Anh đâu chịu hiểu sự cố gắng của tôi mà anh đòi hỏi thái quá. Anh muốn tôi ngày nào cũng phải có thời gian nấu cơm, muốn tôi thôi việc, tìm việc đơn giản hơn để có nhiều thời gian làm việc "gia đình" mà phụ nữ phải làm. Tôi ăn học, làm việc mệt nhọc mới có ngày hôm nay mà anh nghĩ tôi đễ dàng từ bỏ công việc này?
Khi chị dâu thứ sinh em bé thứ hai, tôi kêu anh ra thăm cháu cùng thì anh nói chỉ là rể, ra thăm chi cho trật chỗ. Lúc này anh hai tôi mới giận anh ra mặt. Anh cả cũng bất mãn với anh từ khi anh nói, "thăm chị dâu sinh thì mua cân đường hộp sữa là được." Tôi thì chỉ có năm đứa cháu ruột, sinh nhật tôi mua quà cho cháu thì anh nói "Mua đồ đắt tiề.n làm gì, trẻ con chơi nhanh chán. Để tiề.n mà mua vàng, mua đô. Anh muốn tôi bớt quan tâm gia đình tôi, mà lo cho gia đình anh, gửi tiề.n cho em anh xây nhà. Nực cười, sao tôi phải lo cho nhà anh, khi công việc tối thiểu anh cũng không làm được cho gia đình tôi?
Rồi tôi phát hiện anh ngoạ.i tìn.h qua tin nhắn người phụ nữ tên Huệ gửi cho anh "Anh chờ thêm chút nữa thôi. Em được giấy tờ sẽ bỏ anh ta, còn anh dỗ ngọt cô ta cho nhanh giấy tờ rồi chúng mình chuyển đến nơi khác sống anh nhé". Anh cả gan phản bội tôi với người đàn bà có chồng. Không ngoài ai khác là vợ John bạn học chung 9 năm của tôi. Nghe theo lời cô ta, về nịnh nọt, ngọt ngào với tôi bất thường. Anh còn thủ thỉ với tôi "Em à, mình ở với nhau coi nhau như vợ chồng, đồ của anh cũng là của em và em cũng vậy. Nên nhà mình em cho anh để tên cùng nhé? Tất nhiên tôi không chịu rồi, dại gì mà tôi đồng ý, nhà tôi bỏ ra mua sao mà để cho anh đứng tên chung được.
Sau vụ việc đó tôi đã cho anh về quê với mẹ liền, vì chỉ là sống chung nên sau một cuộc điện thoại là có thư ra hạn cho anh 48 giờ thu dọn đồ đạc về nước. Còn về việc gia đình bạn tôi, John thì lùm xùm hết cả lên. Cô ta va.n xi.n, khóc than nói bị anh dụ dỗ, một lòng chỉ yêu John thôi. Rồi cô ta báo có thai. John muốn đưa đi xét nghiệm DNA thì nhất quyết không chịu, cuối cùng thì kết quả John không phải cha đứ.a b.é.
Vậy là cô ta cũng bị đuổi về Việt Nam cũng được một tháng rồi, cô ta về thì tới tìm anh ngay. Có vẻ gia đình bạn trai cũ tôi cũng không vui vẻ lắm về cái thai, nên suốt ngày làm phiền tôi. Họ hết nhắn tin thì lại gọi, rồi qua facebook đến nỗi tôi phải block. Mẹ anh luôn gọi làm phiền tôi đủ thứ, nói những câu nịnh nọt đến nổi da gà, rồi rủa cô ta không ra gì. Trước sau cũng là va.n xi.n tôi cho con trai họ qua. Không đời nào tôi dại dột mà cho con người đáng khinh đó sang. Anh ta hiện đang thất nghiệp, còn cô Huệ kia thì vác cái bụng bầu ở lì đó nên có vẻ không còn cảm giác tình yêu vụn.g trộ.m đó nữa, nên anh ta cũng mấy lần nhắn tin cho tôi rồi viết nhưng dòng "xám hối" làm tôi chỉ biết cười, khẩy khin.h b.ỉ.
Rồi gia đình anh hết lòng mời tôi về thăm nhà. Sắp tới tôi lại có chuyến đi công tác ngắn hạn tại Việt Nam, lần này tôi sẽ đi cùng một anh làm cùng công ty khá thân. Không biết tôi có nên về "thăm" họ không đây? Nếu đi thì tôi sẽ mời anh đồng nghiệp đi cùng, để cho họ biết là con trai họ hết cửa.
Theo blogtamsu
Người yêu cũ liên tục nhắn tin làm phiền Tôi đã có hạnh phúc riêng và muốn đi con đường của mình nhưng anh thường xuyên nhắn tin níu kéo, đòi tôi quay lại. Tình yêu đầu, người ta thường nói có lẽ cả đời không bao giờ quên. Khi còn là cô nhóc học trò trên ghế nhà trường, tôi quen anh, một người lớn hơn tôi hai tuổ.i. Tôi học...