Thẳm sâu trong nỗi yêu thương!
Em sẽ giữ tất cả kỉ niệm bên mình…
Giá như thời gian có thể quay trở lại, giá mà cuộc sống không có luật nhân quả, giá có một phép màu cho em thay đổi thực tế… em sẽ ích kỷ giữ anh lại cho riêng mình mãi thôi!
Anh yêu thương!
Giờ này anh đang làm gì? Anh có khỏe không? Mấy bữa nay trời đang chuyển mùa nên có những đợt mưa to lắm. Căn phòng thiếu vắng anh lại càng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Em nhớ anh! Em không biết phải làm sao cho qua ngày tháng cô đơn, buồn tủi này!
Nỗi nhớ trong em cồn cào đến xót xa… Giá như thời gian có thể quay trở lại, giá mà cuộc sống không có luật nhân quả, giá có một phép màu cho em thay đổi thực tế… em sẽ ích kỷ giữ anh lại cho riêng mình mãi thôi. Nhưng cuộc đời không như thế nên mới có những biến cố xảy ra khiến em phải xa anh. Em rất buồn nhưng nhờ những biến cố đó mà em đo được tình cảm của mình, em học thêm được một cách yêu thương chân thành và nhận ra một điều rằng, với em, bây giờ chẳng có điều gì có thể quan trọng hơn anh!
Anh yêu! Em yêu anh và luôn muốn được bên anh suốt cuộc đời này. Có thể tình yêu đang thử thách em, có thể con đường em và anh đang đi không phải trải thảm như mình vẫn mong ước, thế nên cả em và anh đều phải cố gắng lên anh nhé! Em biết có thể đến tận bây giờ, anh vẫn chưa yêu em hết lòng, nhưng em bằng lòng với tình yêu ấy, anh ạ! Em hi vọng tình yêu chân thật tận sâu trong con tim em có thể khiến anh thay đổi suy nghĩ của mình!
Video đang HOT
Tất cả sao thân thương quá đỗi mà giờ đây xa lắm!
Em yêu anh nhiều lắm chồng à! Thực sự bây giờ em rất nhớ anh! Em biết từ đây cuộc sống chỉ một mình em với đời, chênh vênh, trống trải lắm… Cuộc sống khó khăn em không sợ nhưng em sợ lắm những đêm về mình em với em trong căn phòng vắng, nặng lắm nỗi nhớ và sự cô đơn. Em sợ nỗi nhớ anh chồng chất để đến một lúc nào đó, con tim em phải vỡ òa, khiến nước mắt em rơi mặn đắng vì nhớ vì thương…
Em nhớ lắm mỗi sáng thức dậy trước khi đi làm, em đặt lên trán anh nụ hôn yêu thương. Nhớ lắm mỗi chiều bận rộn, em vụng về nấu cho anh những bữa cơm vì em biết, anh chỉ thích ăn cơm nhà. Em nhớ cái dáng người mập mập của anh, nhớ những lúc anh thì thầm bên tai em rằng “anh yêu em”, nhớ từng đêm về được ôm anh, được đan tay mình vào những ngón tay anh để tìm hơn ấm… Tất cả sao thân thương quá đỗi mà giờ đây xa lắm! Em sẽ giữ tất cả kỉ niệm bên mình…
Anh yêu! Em biết có đôi khi suy nghĩ em vẫn còn trẻ con nên em đã cư xử không đúng mực và đã làm anh buồn. Đừng bận lòng vì cái tính bướng bỉnh, trẻ con ấy của em, anh nhé! Thật lòng em rất yêu và tôn trọng anh. Bấy nhiêu thời gian mình quen nhau chưa đủ dài nhưng cũng không phải là quá ngắn để em hiểu con đường đi của chính trái tim mình. Em tin niềm tin em đặt đúng chỗ vì em hiểu được rằng, trong mắt em, anh mãi là người đàn ông tuyệt vời nhất!
Cuộc sống nơi ấy khắc nghiệt, anh ráng giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé anh! Em sẽ mãi ở bên anh, cùng anh bước tiếp trên quãng đường còn lại!
Dù cuộc sống khó khăn, dù vạn vật đổi dời thì tình yêu em dành cho anh mãi không bao giờ thay đổi.
Ngàn lần em yêu anh!
Trần Tú (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chị nhường lại anh ấy cho em
Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng
"Tôi điềm nhiên gọi điện cho cô ấy trước mặt anh, bình tĩnh trò chuyện: "Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng".
Tôi như đóng băng vào chiếc ghế trong quán cà phê quen, mắt nhòe nước. "Anh có người khác... hai năm rồi". Tôi không thấy tai mình lùng bùng, mà như đang nghe trăm nghìn mảnh thủy tinh rơi vụn từ một nơi rất cao, tung tóe, sắc nhọn, cứa vào tất cả những vị trí chúng chạm đến. Luôn ở bên tôi gần như trọn vẹn thời gian có thể có, sao anh lại có thể...
Anh bước vào đời tôi, chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi: một đứa con gái không đẹp, không giàu, bướng bỉnh, duy chỉ có học giỏi và cá tính là điều tôi có thể tự hào. Anh chưa đủ để gọi là giàu có nhưng thật sự siêng năng, lúc nào anh cũng lặp lại điệp khúc: Em phải cố gắng lên chứ! Khi tôi khóc vì bất mãn công việc, chẳng dỗ dành, anh lại mắng: "Ô hay, em bản lĩnh lắm mà, sao lại khóc lóc".
Bảy năm yêu nhau, bao lần chia tay rồi trở lại, chúng tôi có thật sự là duyên nợ? Yêu anh, tôi chịu bao nhiêu cay đắng, từ sự phản đối của gia đình anh và cả sự thất vọng của gia đình tôi... Anh chịu ảnh hưởng quá lớn từ gia đình, cũng là người nhiều tham vọng. Tôi làm đẹp vì anh, tôi học lên cao vì anh, tôi chạy theo hình mẫu người vợ hoàn hảo anh vẽ nên.
Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình!
... Tôi điềm nhiên gọi điện cho cô ấy trước mặt anh, bình tĩnh trò chuyện: "Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng". Bạn bè bảo tôi hâm, sao lại đ.ánh mất lòng tự trọng của mình đến thế? Tôi cười chua chát, bảy năm thời thanh xuân tôi còn không tiếc, đáng gì một cuộc trò chuyện tay ba.
Nhưng kể từ giờ phút nghe giọng người con gái ấy, bản năng người phụ nữ trong tôi mách rằng anh không còn là của tôi.
Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng kể từ ngày tình yêu c.hết, hóa ra tôi vẫn sống. Tôi cười khan vì sự ngốc nghếch của mình, sao có thể c.hết vì thiếu tình yêu cơ chứ! Dẫu thi thoảng trong giấc mơ hoang tôi thấy anh, vẫn là nơi từng bên nhau, nhưng chỉ một mình tôi nơi cầu thang cao chót vót và lộng gió.
Sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã muốn gọi cho anh. Nhưng ngay cả trong mơ, tôi vẫn nhớ rằng mình không thể. Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình!
30 t.uổi, đã qua cái thời trẻ trung để lạc quan nói rằng tôi vẫn tin vào tình yêu, nhưng cũng trưởng thành để hiểu mọi vết thương cần thời gian lành lại.
Tin nhắn anh gửi "Em có thấy nhẹ nhàng hơn chưa?".
Nếu em trả lời "Em đang khóc", anh đừng chạy đến bên em, được không?
Tất cả trả lại cho anh... Ký ức và một khoảng trời đầy dỗi hờn, trách móc...
Theo T.uổi trẻ
Bị người yêu lừa dối Trong cơn hân hoan giữa đêm tối có men say đó, Khôi lại gọi tên người con gái kia đầy khắc khoải. Làn môi Ngọc thơm tho, khẽ khàng ùa vào má, vào môi, vào mí mắt và từng thớ thịt trên cơ thể Khôi. Khôi ngọt ngào đáp lại cái nóng hừng hực của Ngọc nhưng đáng tiếc thay, trong cơn hân...