Tên em chồng khốn nạn và người chồng biến thái
Em cứ vất vưởng hết nơi này sang nơi khác, khi ăn mặc diêm dúa, khi trần truồng như nhộng, khi phấn son lòe loẹt, khi nhếch nhác, bẩn thỉu… em giờ đâu còn là cô gái ngoan hiền, trong sáng với nét duyên thầm của t.uổi xuân xanh nữa? Em đã trở nên điên dại và vật vờ như một kẻ không nhà, không cửa, không gia đình…
Sau 10 năm xa cách quê hương, tôi về thăm lại nơi xưa, tìm lại cô em gái xinh xắn ngày nào, nhưng em giờ đây lại là một cô gái điên loạn, mất trí. Xót xa, đắng cay thay khi biết rằng em điên dại bởi cú sốc do lưới tình gây nên. Và người gây ra cảnh thân tàn ma dại cho em không phải ai khác chính là tên em vợ khốn nạn và người chồng biến thái mà em nguyện theo suốt cuộc đời.
Em 18 xuân thì với đôi bồng đào e ấp, thân hình cân đối, thắt đáy lưng ong làm đắm say bao chàng trai. Nhưng em lại yêu hắn – một kẻ có cái mã bề ngoài hào nhoáng nhưng yếu ớt. Yêu hắn, em làm tất cả để tỏ rõ tấm lòng mà không hề đề phòng hay chú ý ánh mắt điên dại thèm khát và tức giận của tên em chồng tương lai mình.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, em vì những mộng ảo của tình yêu và hạnh phúc. Em ngây ngô không hiểu để rồi rơi vào bẫy của tên em chồng khốn nạn. Hắn đã chiếm đoạt cái quý giá nhất cuộc đời em. Sợ hãi, hoảng loạn, em đành chấp nhận chạy theo bóng hình hắn, chấp nhận tất cả những sai khiến của hắn, những ý muốn của hắn để hi vọng rằng em sẽ bình yên bước lên xe hoa, trở thành chị dâu của hắn theo những gì hắn đã vạch ra và hứa hẹn với em.
Nhưng cuộc đời đầu như em tưởng, khi nhận ra rằng mình bị chính tên em chồng tương lai đưa vào tròng thì thân hình của cô gái mười tám đôi mươi với đôi bồng đào e ấp, thân hình cân đối, thắt đáy lưng ong, đôi mắt bồ câu và cái mũi dọc dừa… đâu còn nữa mà thay vào đó là sự mệt mỏi, tàn tạ của cô gái “từng trải” trong gối chăn. Giờ đây em thấy mình nhơ nhuốc, tả tơi, rách rưởi như tấm màng trinh mỏng manh của em. Em ngắm nhìn trước gương, em cười nhạt, cười khẩy, cười duyên mà trông em như đang mếu, em càng cố tìm lại nét xuân thì con gái thì càng chua chát nhận ra mình đã đ.ánh mất quá nhiều… Em thấy mình giờ không khác một con điếm, chỉ có điều gái điếm sau mỗi lần đi khách còn có t.iền bỏ túi, còn em vừa phải phục vụ tên em chồng tương lai, vừa phải mất t.iền để “bịt miệng” nó.
Em chạy trốn bao nhiêu thì những hình ảnh ấy lại càng ám ảnh em bấy nhiêu. Con gái có thì, hết độ mặn mà xuân sắc thì chẳng mấy chốc tàn tạ khi cơ thể em bị giày xéo hàng trăm lần. Giờ đây, cái cơ thể kia đâu đủ sức hấp dẫn một kẻ khốn nạn như thế… nhưng tại sao, em vẫn cố, vẫn mong mỏi được sánh bước bên người đàn ông ấy, người cùng chung giọt m.áu với kẻ đ.ồi b.ại, đốn mạt kia. Nhưng đau đớn và làm em ngã quỵ không phải là những lần thân hình bị dày vò, bị đ.ánh đ.ập mà chính là cảnh tượng khủng khiếp vào đúng cái ngày định mệnh em đụng mặt hắn tại chính phòng nghỉ nơi tên sở khanh đó giở trò với em, cướp đi cái quý giá của cuộc đời em, chôn vùi mọi khát khao, ước vọng của em.
Em tìm đến nơi đây để nhấn nhá sự đời thì trong khoảnh khắc ấy em phải cay đắng nuốt đớn đau. Trước mặt em là hai cơ thế không mảnh che thân đang mơn trớn trong sự hoạn lạc mà không hay biết em đang c.hết đứng ở phía sau. Chúng giống như những kẻ bệnh hoạn. Không, chúng còn hơn những kẻ bệnh hoạn bởi chúng là anh em, là m.áu mủ, cũng đều là đàn ông… Tại sao chúng có thể làm “chuyện ấy” với nhau như vậy? Em xót xa khi ánh nhìn bất thần vô tình lướt lên màn hình và đổ sụp xuống khi phải bắt gặp thân thế mình đang trần trụi, trơ trọi giữa một cặp sói bệnh hoạn… Bây giờ thì em đã hiểu, tại sao gã em chồng tương lai lại dễ dàng chiếm đoạt và bắt ép em làm nô lệ t.ình d.ục như vậy!
Video đang HOT
Em đã không còn tỉnh táo khi biết được cả chồng tương lai và em chồng đều là những tên bệnh hoạn đốn mạt… Và cũng chính vì bị ám ảnh bởi những hình ảnh dơ bẩn ấy mà em đã trở nên điên dại, mất hết lý trí… và giờ đây, em cứ vất vưởng hết nơi này sang nơi khác, khi ăn mặc diêm dúa, khi trần truồng như nhộng, khi phấn son lỗ chỗ, khi nhếch nhác, bẩn thỉu… em giờ đâu còn là cô gái ngoan hiền, trong sáng với nét duyên thầm của t.uổi xuân xanh nữa? Em giờ đây đã trở nên điên dại và vật vờ như một kẻ không nhà, không cửa, không gia đình…
Cũng vì đam mê một anh chàng hào hoa, công tử mà cuộc đời em phải hứng chịu một kết cục đau lòng như thế này sao?
Theo Một Thế Giới
Đêm tân hôn đẫm lệ của hotgirl tỉnh lẻ lấy chồng công tử
Có nỗi tủi phận nào bằng nỗi tủi cưới chồng đến gần cả tháng rồi mà tôi vẫn còn là con gái. Kể từ đêm tân hôn đến giờ, đêm nào tôi cũng khóc.
Sinh ra và lớn lên tại vùng heo hút của một tỉnh miền núi, cũng như bao bạn bè đồng lứa khác, tôi quá quen với cảnh sống vất vả một nắng hai sương nhưng thiếu thốn trăm bề của gia đình, làng xóm.
Có điều may mắn hơn các cô gái khác, trời ban cho tôi ngoại hình khá nổi trội. Vì lẽ đó mà khi đến t.uổi thanh niên, tôi liên tục được đoàn thanh niên xã cử đi thi các cuộc thi về nhan sắc hay tham gia các hội diễn ở nhiều nơi. Tôi "nổi như cồn" từ khi mới 15 t.uổi và tên tôi luôn được mọi người nhắc đến kèm những biệt danh giống như một hotgirl, cụm từ giờ hay được người thành phố dùng.
Cũng chính vì được đi đó đây mà tôi luôn ý thức rằng phải tìm mọi cách để thoát khỏi vùng quê nghèo và chỉ bằng cách đó cuộc đời tôi mới thay đổi được và có cơ hội giúp đỡ bố mẹ và các em.
Nhưng quả thực hồng nhan bạc phận, tôi vô cùng lận đận trong chuyện yêu đương. Hồi chuyển bị ra trường, tôi bắt đầu hẹn hò với một chàng trai là kỹ sư đang công tác tại thị xã. Cuộc tình của chúng tôi rất đẹp và chúng tôi đã hướng đến một đám cưới. Tuy nhiên, khi hai bên gia đình đang rục rịch đi xem ngày cưới thì một tai nạn đã cướp đi người bạn trai ấy của tôi.Tôi là người học không giỏi, phải vật vã mãi tôi mới học xong cấp 3 và nhờ được cộng điểm vùng sâu xa mà tôi đủ điểm vào một trường trung cấp của tỉnh. Nhưng tôi thừa nhận rằng tôi là người rất có lý trí. Xinh đẹp, hoạt bát, lúc nào cũng có nhiều chàng trai vây quanh nhưng suốt hơn một năm học ở đó tôi không yêu ai. Tôi luôn tâm niệm rằng sẽ chỉ yêu người nào mà tôi xác định phù hợp để lấy làm chồng.
Nhưng quả thực hồng nhan bạc phận, tôi vô cùng lận đận trong chuyện yêu đương. (Ảnh minh họa)
Tôi bước vào mối tình thứ 2, cũng là một chàng trai ở thị xã nhưng rồi do khác biệt tính cách chúng tôi chia tay nhanh chóng.
Và rồi tôi gặp anh, người chồng hiện tại của tôi khi tôi đang làm cho một doanh nghiệp tư nhân ở thị xã. Anh khi đó là đối tác của công ty này. Tôi nhanh chóng lọt vào mắt xanh của anh ngay sau vài lần gặp. Anh hơn tôi tới 6 t.uổi, chững chạc, đàng hoàng và là trai gốc Hà Nội.
Thú thực sau hai lần đổ vỡ trong chuyện tình cảm, tôi ít nhiều mang chút e dè, nghi ngại nên không dễ dàng gì mở lòng. Nhưng rồi, sự hào hoa, phóng khoáng và cả sự si mê của chàng trai Hà thành đã khiến tôi rung động.
Tôi thích nhất ở anh là sự cương quyết, dám nói dám làm. Ngay khi nói yêu tôi, bất chấp sự phản đối của gia đình anh, anh vạch sẵn kế hoạch tìm việc cho tôi ở Hà Nội, anh bảo vợ chồng không thể sống xa nhau. Hơn nữa, tôi phải có việc làm ổn định ở thủ đô thì mới đàng hoàng tự tin mà về n hà anh làm dâu.
Và chỉ sau hơn 1 tháng chính thức yêu, anh đưa tôi về Hà Nội làm việc cho công ty một người bạn. Sau 8 tháng yêu đương, anh xin cưới cho "kịp năm đẹp".
Thú thực sau hai lần đổ vỡ trong chuyện tình cảm, tôi ít nhiều mang chút e dè, nghi ngại nên không dễ dàng gì mở lòng. (Ảnh minh họa)
Yêu nhau nhanh chóng lại phải giải quyết nhiều việc trong khi anh đi công tác đó đây suốt nên nói nhiều người không tin, đến lúc cưới chúng tôi chưa từng vượt quá giới hạn. Nhưng qua việc làm của anh tôi tin là anh thật lòng yêu tôi và muốn xây dựng gia đình.
Và rồi đám cưới diễn ra trong niềm vui trọn vẹn. Tôi những tưởng hạnh phúc đã mỉm cười với mình thì ai ngờ, ngay trong đêm đầu tiên làm vợ anh, tôi đã phải ôm mặt khóc tức tưởi.
Đêm đó, sau khi hoàn tất mọi việc hai vợ chồng trở về phòng riêng, tôi háo hức diện bộ đồ ngủ đẹp nhất, khêu gợi nhất với mong muốn tạo cho chồng bất ngờ. Nhưng từ lúc ra khỏi phòng tắm, tôi không thấy chồng đâu, nghĩ anh đang tắm nhờ ở tầng dưới hoặc bận việc gì đó nên tôi âm thầm chờ đợi. Nhưng càng chờ càng không thấy chồng đâu, điện thoại thì anh lại để trên bàn trang điểm của tôi.
Tôi đành thay bộ đồ ngủ khêu gợi bằng bộ quần áo dài xuống nhà tìm chồng. Đi qua các phòng dưới đều không thấy chồng đâu, nhưng vì dâu mới, tôi ngại hỏi nên lại lẳng lặng lên nhà. Thấy có tiếng động ở phòng thờ, nghĩ chồng lên đó hút thuốc nên tôi đi lên và quả thực thấy chồng đang nằm ngủ thiêm thiếp trên chiếc tràng kỷ ở đó.
Nghe tiếng tôi mở cửa anh vội vã làm hiệu và bảo tôi rằng đi xuống nhà ngủ trước, anh muốn ở lại phòng này ngủ đêm nay. Nghĩ anh đùa nên tôi đến bên nũng nịu thuyết phục anh cùng tôi xuống nhà nhưng một mực từ chối.
Không thuyết phục được chồng, bất lực tôi ôm mặt khóc nức nở. Thấy tôi vậy, anh vội vã cùng tôi đi xuống phòng. Tôi sà vào lòng anh giải hòa nhưng bỗng nhiên tôi thấy nét mặt anh biến sắc, anh đứng dậy rít thuốc một hồi lâu và quỳ xuống chân tôi xin tha thứ. Anh bảo đêm nay anh không thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng là làm cho vợ mình hạnh phúc bởi anh vẫn còn đang trong giai đoạn chữa trị căn bệnh sùi mào gà. Anh nói vì tình trạng bệnh của anh lan rộng nên b.ao c.ao s.u không phủ hết những vùng da đang có mụn và điều đó nghĩa là khả năng lây nhiễm cho tôi rất lớn.
Anh cũng bảo rằng trong một chuyến công tác, anh có quan hệ với gái bán hoa, bị lây nhiễm bệnh, anh đã tích cực chữa trị nhưng đến giờ bệnh vẫn chữa đỡ nhiều và bác sĩ dặn không được quan hệ với vợ. Anh nói vì yêu tôi thật lòng và vìsức khỏe lâu dài nên anh muốn giữ gìn cho tôi. "Cho anh nợ em đến khi khỏi bệnh nhé", nghe chồng nói vậy mà nước mắt tôi tuôn rơi ướt đẫm cổ áo.
Trời ơi, hóa ra lâu nay anh không đòi hỏi gì đến chuyện ấy là bởi anh đang mắc bệnh t.ình d.ục. Vẫn biết anh yêu tôi nên muốn giữ gìn cho tôi nhưng ý nghĩ bị chồng phản bội đã khiến tôi không sao cầm được nước mắt.
Có nỗi tủi phận nào bằng nỗi tủi cưới chồng đến gần cả tháng rồi mà tôi vẫn còn là con gái. Tôi còn phải đợi đến bao giờ nữa đây? Kể từ đêm tân hôn đến giờ, đêm nào tôi cũng khóc. Sao anh biết mình mắc bệnh mà còn vội vã cưới tôi vậy làm gì để giờ đây cả tôi và anh đều đau khổ?
Giờ đây, mỗi đêm khi thấy anh phải lảng tránh tôi sang phòng khác ngủ vì sợ gần vợ không kìm lòng được lại lây bệnh cho vợ mà tôi thấy lòng như xát muối. Tôi phải làm sao giờ?
Theo Người đưa tin
Ám ảnh mỗi đêm vì phút ‘hứng tình’ của gã chồng biến thái Bởi chồng Nguyệt ngoài chứng động kinh còn mắc chứng hoang tưởng, ghen tuông vô lối. Có những đêm,Nguyệt vô cùng sợ sệt khi chồng cô chạm vào người. Nguyệt là nhân viên kế toán của một công ty xây dựng, chồng cô là Đội trưởng đội giám sát công trình. Sau 7 năm yêu nhau, Nguyệt và chồng có một cuộc hôn...