Teen yêu: Càng “bơ”, càng “đắt hàng”?
Có vẻ như với nhiều cô gái, con trai càng phũ và lạnh lùng thì họ lại càng thích???
Nhiều teen boy “chân chính” đã phải thốt lên rằng: “Chẳng hiểu con gái bây giờ kiểu gì. Tốt quá thì chê là “đụt”, nhanh chán. Còn phũ, tuy kêu ca Sở Khanh này nọ, nhưng vẫn thích đ.âm đầu vào!”. Tuy không phải teen girl nào cũng ưa những anh chàng lạnh lùng, nhưng lý lẽ của nhiều nàng đều là “Con trai càng phũ thì con gái càng thích”!
Gương mặt xinh xắn, dáng lại chuẩn, nhà buôn bán lớn ở phố cổ, Hoài Anh luôn được bạn bè coi là hot girl trong trường. Với ngoại hình điểm A, Hoài Anh thừa sức có một anh người yêu cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy. Tính cách của cô bạn cũng rất dễ chịu, luôn hòa đồng với mọi người xung quanh. Bạn bè nhìn vào thầm ngưỡng mộ những gì mà Hoài Anh có. Trừ chuyện tình cảm!
Cô bạn cũng yêu đấy, nhưng toàn chọn những thành phần… không đáng để yêu, mà lại “c.hết mê c.hết mệt” mới khổ. Ngay mối tình đầu, Hoài Anh đã gặp một anh chàng hơn 5 t.uổi, chuyên gia “lừa xong té”. Anh này khiến không ít con gái c.hết đứ đừ vì phong cách “boy chảnh” của mình. Cả khi cưa lẫn lúc yêu, anh ta đều thể hiện kiểu phớt đời, có quan tâm lắm cũng chỉ nhắn vài tin hỏi han, có khi bơ hẳn vài ngày rồi khi xuất hiện lại rõ là quan tâm, tình cảm. Kiểu nửa vời ấy khiến Hoài Anh yêu “đ.ập đ.ầu vào tường”, mỗi khi được anh ta quan tâm thì cô bạn hạnh phúc lắm, còn khi bị “bơ”, đành phải hát bài chờ đợi và mong ngóng tin anh.
Tình đầu tan vỡ vì boy lạnh lùng chán, muốn tìm “mồi” mới. Khỏi phải nói Hoài Anh đau khổ thế nào. Người đến sau là một boy bằng t.uổi, rất tình cảm chiều chuộng cô bạn và lúc nào cũng đối xử cực tốt, thế nhưng Hoài Anh lại chán. Dăm ba bữa lại muốn chia tay vì “con trai gì mà cứ vồ vập lấy người ta”.
Con trai càng phũ, con gái càng thích? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Và thế là, dù xinh xắn, thông minh nhưng trong tình cảm, lúc nào người ta cũng thấy Hoài Anh yêu c.hết mê c.hết mệt những anh chàng lạnh lùng, phũ phàng và ít quan tâm. Mỗi lần được chàng quan tâm thì cô nàng sướng đến run cả người, khoe với bạn ầm ỹ. Còn bị “bơ” thì cũng khỏi nói, nàng đau khổ dằn vặt, lên facebook tâm sự đầy nước mắt.
Con gái khi yêu ai cũng muốn được người yêu quan tâm chăm sóc, chẳng ai muốn bị phũ hay “ăn sinh tố bơ” cả. Thế nhưng cũng có trường hợp ngược lại, càng quan tâm lại càng nhanh chán, và thấy tình yêu đó nhạt nhẽo sao đó. Lúc này, một boy lạnh lùng, biết “bơ” con gái đúng lúc đúng chỗ và không bao giờ vồ vập quá, khiến con gái cảm thấy khó hiểu, rồi tự ái và quyết tâm tìm hiểu bằng được —> dần dần tự “đổ” luôn mà chẳng cần chàng phải cưa. Nắm đúng tâm lý hiếu thắng và “kiêu” của con gái, nhiều “boy lạnh lùng” đã chiến thắng tuyệt đối trong chuyện tình cảm.
Tuy không đẹp trai lắm nhưng nhờ gương mặt lạnh, cá tính và khá chảnh, hầu hết bạn bè đều ghen tị với Nam (sn1989) về khả năng “sát gái”. Cũng vì thế mà danh sách người yêu của cậu cứ dài dằng dặc từ hồi cấp 3 lên đến đại học. Đều có một bài duy nhất: xin số điện thoại, làm quen, quan tâm gây ấn tượng, rồi bỗng dưng mất tích gần 1 tuần khiến nàng phải băn khoăn, sau đó lại quan tâm tình cảm như chưa có gì xảy ra. Thế mà không ít teen girl đã “c.hết đứ đừ”, yêu Nam thật lòng dù khi yêu, cậu cứ hờ hững như bạn bè chứ chẳng phải yêu, và khi chán thì “đá” người ta một cách phũ phàng. Rơi vào hoàn cảnh như thế mà vẫn có những cô Ex nhắc đến Nam cứ day dứt, nhớ nhung khôn nguôi.
Phương Nhung (sn1991) là “nạn nhân” mới nhất của Nam. Dù đã bị cậu ta đối xử phũ phàng, gặp nhau chỉ nói mỗi một câu “Em thích hiểu thế nào cũng được, em giận hay ghét bỏ anh cũng đành chịu!”, thế mà Nhung vẫn không thể quên và ngày ngày ngóng đợi tin nhắn của Nam. Tất cả cũng chỉ vì cách yêu cứ quan tâm rồi lại lạnh lùng, tỏ ra phũ phũ. Lúc đang yêu, 1 tuần Nam gặp Nhung 1-2 lần, có tuần lại mất tích. Lý do cậu đưa ra là “gặp nhau nhiều chỉ thêm chán chứ làm gì”. Nhưng mỗi lần đi chơi thì lại rất tình cảm và chiều chuộng khiến Nhung không thể quên hay “bơ” lại cậu. Dù đã tự thề thốt bao nhiêu lần là sẽ gạt loại con trai như Nam ra khỏi đầu, nhưng đến giờ, chỉ cần Nam nhắn tin là cô bạn lại cuống cuồng lên nhớ nhung và muốn gặp.
Tâm lý con gái thực ra cũng dễ hiểu, trong khi bao nhiêu người đang vây quanh mình, thì lại có một kẻ lạnh băng, bơ lác mình đi, các nàng vì tự ái nên tò mò để ý đến kẻ đó nhiều hơn. Cuối cùng là yêu thật và khi đó thì càng bị phũ, lại càng không thể quên. Chuyện chọn người để yêu xin tạm không bàn đến, chỉ khổ cho những cô nàng đen đủi gặp phải kẻ Sở Khanh, đóng mác lạnh lùng, phũ phàng để đi lừa tình con gái.
Theo PLXH
Tình yêu vội vàng
Em tưởng rằng riêng trái tim em lỗi nhịp
Tình yêu của anh và em thật đáng thương phải không anh? Chúng mình gặp nhau cũng vội vàng, những cái ôm vội vàng, những cái hôn cũng vội vàng...
Anh và em biết nhau từ gần 6 năm về trước, cái ngày em còn là một cô bé với tâm trạng hụt hẫng trước kết quả thi đại học của mình. Và rồi anh đến bên em, sự quen biết trong một sự nhầm lẫn tình cờ... Anh và em cùng quê, có những nỗi niềm giống nhau. Rồi em tiếp tục thi vào đại học và thật may mắn khi em đã không phụ sự mong đợi của mọi người dành cho em. Em bước chân vào giảng đường đại học với sự biết ơn và kính trọng anh, người đã chỉ dạy cho em rất nhiều trong suốt thời gian qua.
Bước vào năm học đầu tiên, giảng đường đại học đối với em là một điều hạnh phúc khi em đã không làm bố mẹ thất vọng... và đặc biệt hơn khi hàng tuần em vẫn nhận được những lá thư từ phía anh. Hai anh em mình vẫn thường xuyên quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhất. Những lúc em buồn, em thường nhớ đến câu nói của anh để vững lòng hơn " Em sẽ có được niềm vui sau nỗi buồn em đang trải, nếu em tin ở chính mình", và em cười... hạnh phúc khi có người luôn động viên an ủi mình. Và từ đó, em nhận ra rằng... em đã yêu anh.
Em tưởng rằng riêng trái tim em lỗi nhịp, nhưng với sự nhạy cảm của một người con gái, em biết rằng, trái tim chúng ta đã cùng một nhịp đ.ập. Em âm thầm quan tâm anh, âm thầm nâng niu tình cảm anh dành cho em. Em không hiểu vì sao ngày đó anh không nói ra tình cảm của mình... Còn em, em là một cô gái nhút nhát nên em không dám thổ lộ những tình cảm bấy lâu nay em dành cho anh!... Em không chịu nói ra tình cảm của mình và luôn suy nghĩ " ra trường, em sẽ nói với anh những tình cảm câm lặng em dành cho anh bấy lâu nay, rồi em sẽ cùng anh xây nên mái ấm hạnh phúc, sẽ có với nhau những đứa con kháu khỉnh, sẽ có những bữa cơm ấm cúng bên nhau...". Nhưng em nào đây có ngờ... lá thư cuối cùng em nhận từ anh vào một ngày giữa tháng 11 của bốn năm trước, và từ đó, anh ít chia sẻ những vui buồn với em hơn, mặc dù hằng ngày anh vẫn online và chúng ta vẫn để nick sáng.
Em thấy lòng nhói đau khi ai đó nhắc đến tên anh.
Em biết anh thay đổi. Đó cũng là một tất yếu của "mối tình câm". Em đau lòng và mất niềm tin vào người con trai khi em biết anh đã ngả lòng trước chị ấy. Dù đau, nỗi đau vẫn hằng đêm trong những giấc ngủ không yên nơi căn phòng nhỏ của thành phố buồn, em thấy lòng nhói đau khi ai đó nhắc đến tên anh. Nhưng em không trách anh, ngược lại em lại mong anh và chị ấy sẽ hạnh phúc, mong anh chị sẽ đến với nhau. Không phải em cao thượng đâu anh mà đơn giản chỉ vì em suy nghĩ: em ở xa, không thể bên anh để quan tâm chăm sóc anh, anh cần có một người ở bên cạnh mỗi lúc anh buồn, những lúc anh khó khăn...
Em vẫn âm thầm như cái bóng bên anh. Em nỗ lực đi tìm cho mình những mối quan hệ mới để khỏa lấp nỗi đau ấy. Em muốn đi chơi thật nhiều, em muốn bữa tiệc nào của lũ bạn cũng có em, em muốn mình lúc nào cũng sẽ uống thật say, em muốn sống buông thả mình hơn, em muốn cái quan niệm "con gái không chủ động nói lời yêu với con trai" vứt khỏi đầu em đi. Nhưng em không làm được. Đến bây giờ em biết mình đúng và sai ở chỗ nào. Rồi ngày anh và chị ấy chia tay, em rất buồn. Lần này, cũng không phải em cao thượng đâu anh, chỉ vì em thấy anh đau khổ quá... Em vẫn lặng lẽ bên một người ở xa là anh, lòng không yên mỗi khi anh im lặng...
Rồi em ra trường, anh cũng đã hiểu được lòng em. Anh em mình có duyên và có phận phải không anh? Quá khứ chỉ là phép thử của duyên phận, của ông trời dành cho anh và em thôi phải không anh? Em đợi anh về. Anh về bên em trong những ngày hai đứa còn khó khăn bế tắc trong công việc. Và tình yêu của chúng mình chính thức bắt đầu, tình yêu mà em nghĩ rằng sẽ không ai có, nó đặc biệt, sự đặc biệt làm người khác sẽ không hiểu hết.
Em không đòi hỏi gì ở anh, chỉ "niềm tin và tình yêu dành cho em" là đủ là hạnh phúc nhất đối với em rồi anh ạ. Em hiểu tính anh, nhưng em vẫn là một cô gái còn quá nhiều điều vụng về trong tình yêu, vì thế có những cuộc tranh cãi trong im lặng... em gọi đó là chiến tranh lạnh, em chẳng biết nên làm thế nào, chỉ biết buồn và nhớ.
Em sẽ là người mang lại hạnh phúc cho anh
Anh và em quen biết nhau gần 6 năm nhưng có lẽ dịp Tết qua mới gặp nhau được nhiều nhất, kỷ niệm về tình yêu của anh và em góp nhặt từ những điều nhỏ nhặt, vì thế đối với em đó không phải là ít. Ra tết anh lại tiếp tục một mình nơi đất khách, em thương anh một mình với cuộc sống nơi xứ lạ xô bồ, một phần nào đó em thấy lo cho tình yêu của chúng ta, và em tự hứa... sẽ đợi anh về. Anh và em nói với nhau lời yêu thương khi đã đủ lớn để nhận thức tình yêu này sẽ đi đến hôn nhân. Từ t.uổi tác đến hai bên gia đình chúng mình đều hợp nhau. Chúng mình đã cùng nhau xây ước mơ về một gia đình, sẽ có với nhau một hoặc hai đứa con, sẽ đặt tên cho con là gì... Anh không biết em hạnh phúc đến như thế nào đâu...
Nhưng, khi em viết những lời này, "chiến tranh lạnh" vẫn đang diễn ra căng thẳng... Anh lại như xưa, im lặng để mình em với muôn vàn câu hỏi, những nỗi nhớ da diết. Em hằng ngày có những điều bị lãng quên đi, nhưng có một điều em không bao giờ nằm ngoài ý nghĩ đó là anh, những lời anh nói... Em không biết "chiến tranh" này nhanh qua không, hay là sẽ mãi mãi, nhưng em vẫn hi vọng ngày mai "chiến tranh lạnh" sẽ không còn giữa anh và em nữa, chúng mình lại như những ngày ta bên nhau. Nếu "chiến tranh lạnh" này không có hồi kết, em vẫn cảm ơn anh rất nhiều. Em không chúc anh hạnh phúc bên người khác vì em sẽ chờ đợi và hi vọng, em sẽ là người mang lại hạnh phúc cho anh. Em không cầu chúc anh có ngọn lửa sưởi ấm anh khi ở xa vì em muốn chính em là ngọn lửa ấy... lặng lẽ sưởi ấm cho trái tim anh! Không biết anh có nhận thấy không, còn với em, mãi mãi diệu kỳ là tình yêu của chúng mình anh ạ!
Phước An (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em không yêu anh đâu! Anh tệ lắm có biết không? (Ảnh minh họa) Em bàng hoàng chạy trốn. Em không yêu anh đâu hỡi người đàn ông đa tình ngọt lịm!... "Ừ, anh yêu nhiều chứ anh có được ai yêu đâu". Một lần anh gọi cho em, em đã chẳng yêu anh hơn nữa. Em không nghe, còn gì nữa đâu anh. Anh gọi cho em...