Tàn nhẫn với tình yêu
Cô đã ích kỉ một lần, giờ không thể ích kỉ thêm lần nữa để cướp đi chồng của một người phụ nữ vô tội.
Căn phòng tĩnh lặng trong màn đêm. Đó là một nơi nằm cách xa thành phố, nơi chỉ có hai con người đang khao khát yêu thương và muốn giũ bỏ mọi trách nhiệm để đến bên nhau. Không biết bao lần căn phòng này trở thành điểm hẹn của hai người. Có rất nhiều kỉ niệm nhưng chưa có một sai lầm, một tội lỗi nào xảy ra…
Nhìn người đàn ông đó đã ngủ say, Hương nhẹ nhàng bước ra khỏi giường. Cô mở cửa bước ra ngoài ban công. Đứng nhìn thành phố từ ban công của căn phòng, Hương đưa tay ôm lấy cơ thể của chính mình. Không gian này làm cho cô có thật nhiều cảm giác. Cô thấy mình quá bé nhỏ và đơn côi. Giữa cuộc sống xô bồ này, thành phố thật đông, những con đường chật hẹp nhưng cô không có lấy một người đàn ông của riêng mình. Cô có người đó trong trái tim, hình ảnh của anh vẫn ở đó nhưng anh không thuộc về cô. Có chăng chỉ là một chút thời gian rảnh rỗi anh mới tranh thủ đến bên cô…
Bao năm qua, Hương bằng lòng với điều đó. Cô cũng coi đấy là tình yêu của riêng mình, coi sự chung chạ ấy là một niềm hạnh phúc. Nhưng giờ đây cô thấy lòng trống vắng thực sự. Có lẽ cô đã quá già cỗi để đón nhận sự cô đơn. Trái tim yếu đuối và tâm hồn mong manh của cô cần một người đàn ông thực sự thuộc về cô để chở che.
Không biết bao lần căn phòng này trở thành điểm hẹn của hai người. Có rất nhiều kỉ niệm nhưng chưa có một sai lầm, một tội lỗi nào xảy ra… (Ảnh minh họa)
Anh là người đàn ông cô yêu và cũng yêu cô tha thiết. Nhưng anh chỉ thuộc về cô phần hồn, còn thể xác anh gắn bó với một người phụ nữ khác. Người phụ nữ anh gọi bằng vợ, người được gia đình, pháp luật và mọi người thừa nhận. Không giống như cô. Cô chỉ tồn tại trong trái tim của anh. Cô mãi mãi nằm trong phần bóng tối của cuộc đời anh. Cũng giống như những đêm sôi động của thành phố anh ở bên vợ, còn phần tĩnh lặng nơi ngoại thành này, anh dành cho cô. Những cuộc hẹn hò vụn.g trộ.m, những vòng tay ôm thật vội vàng.
“ Sao em lại đứng ngoài này, trời về đêm lạnh đó, em vào phòng đi”.
Giọng nói ấm áp, thân thương của người đàn ông đó vang lên từ phía sau. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn hiền lành và đầm ấm như vậy. Chính sự ngọt ngào này của anh mà Hương bất chấp mặc cảm tội lỗi để bên anh.
Anh đứng ôm cô từ phía sau, cả hai im lặng ngắm thành phố về đêm. Hơi thở hòa quyện vào nhau thật nồng nàn. Không hiểu sao, nước mắt Hương cứ tuôn rơi. Cô mím chặt môi để anh không nhận ra rằng cô đang khóc. Câu chuyện của gần 10 năm về trước gợn lên trong trí nhớ của cô. Một cảm giác đầy nuối tiếc…
Video đang HOT
Ngày ấy, khi cả Hương và anh cũng là sinh viên, tình yêu của họ trong sáng và đẹp vô ngần. Mang theo bao khát khao, hoài bão của tuổ.i trẻ vào đời, cuối cùng, Hương đã quyết định để tình yêu ở lại để theo đuổi giấc mộng thanh xuân của mình. Nhận được thông báo du học, Hương đã đau khổ rất nhiều. Cô hiểu điều đó sẽ đồng nghĩa với sự xa cách rất lâu giữa cô và anh. Cô không dám ràng buộc, không dám yêu cầu anh chung thủy vì cô cũng chưa biết sau bao năm cô mới trở về. Nếu bắt anh chờ đợi như thế là quá ích kỉ. Cô yêu anh nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được học tập ở môi trường nước ngoài.
Cuối cùng Hương quyết định ra đi. Cô đi trong im lặng, lặng lẽ mất hút khỏi cuộc đời của anh. Cô hi vọng nỗi đau mà cô để lại sẽ giúp anh nhanh chóng quên cô và tìm cho mình một người con gái khác xứng đáng hơn. Cô tự thấy mình hẹn hạ và yêu anh không nhiều như anh yêu cô nên cô mới có thể tàn nhẫn ra đi như thế…
Hơn 6 năm ở nước ngoài trở về, Hương vẫn là một cô gái độc thân. Hương luôn nghĩ mình đã thuộc về một người nên cô chẳng còn một góc nhỏ trái tim nào cho ai đó bước vào. Mọi thứ đều mang bóng hình của anh trong đó. Tình cờ gặp lại anh, biết anh có vợ, Hương đã nở nụ cười gượng gạo. Dù sao điều đó cũng là hợp lí. Vì Hương là người bỏ anh lại, làm sao cô trách anh thay lòng…
Giá mà anh hạnh phúc thực sự bên người vợ mới thì có lẽ cô sẽ vĩnh viễn chôn sâu tình cảm của mình nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy. Anh đã chờ đợi cô suốt những năm tháng cô ra đi mà không một lời oán thán. Anh quyết tâm đợi ngày cô trở về vì anh tin Hương yêu anh thật lòng. Nhưng rồi trước khi mẹ anh mất vì bạo bệnh, bà chỉ có một ước mong anh hãy yên bề gia thất. Không thể bất hiếu với mẹ, anh đồng ý cưới cô gái hiền lành gần nhà, người cũng đem lòng thầm thương, trộm nhớ anh.
Cô đã ích kỉ một lần, giờ không thể ích kỉ thêm lần nữa để cướp đi chồng của một người phụ nữ vô tội. (Ảnh minh họa)
Gặp lại nhau, anh đã ôm lấy Hương mà khóc. Hương hiểu những năm tháng qua với anh còn khổ cực hơn nhiều so với Hương. Anh đã phải sống trong đau khổ, sống trong chờ đợi mà không biết sẽ còn phải chờ tới bao giờ… Còn Hương, chí ít cô cũng lấy sự bận rộn để làm vơi bớt đi nỗi nhớ với anh. Nhưng anh khổ hơn cô rất nhiều.
Hơn 2 năm qua, căn phòng ngoại ô này là điểm hẹn của Hương và anh. Đó chỉ là những cái ôm, những vòng tay, một nụ hôn thật nhẹ chứ hoàn toàn không có chuyện đi quá giới hạn. Hương thương người phụ nữ là vợ anh. Cô ấy đâu có lỗi gì mà phải gánh chịu hậu quả từ sai lầm của việc cô ra đi năm xưa…
Đêm nay, nằm bên anh, Hương nhận ra tuổ.i xuân của cả mình và anh đều đang trôi qua trong một mối quan hệ tuyệ.t vọn.g. Anh không b.ỏ v.ợ nhưng không hề gần gũi vợ. Đó cũng là lí do lấy nhau đã lâu mà vợ chồng anh không có con. Nhưng khi hỏi anh có thể bỏ cô ấy không thì anh ngập ngừng. Anh nói chỉ có cô ấy mới có quyền bỏ anh, anh không được phép làm như vậy… Anh nói đúng, anh không thể bỏ người đã tốt với mình để chạy theo một người đã bỏ mình…
Anh đã khép đôi mi và ngủ thiếp đi. Hương hôn nhẹ lên đôi môi anh. Ngày mai, khi bình minh sáng rực lên, cô sẽ ra đi. Có lẽ cô nên có một sự ra đi tàn nhẫn như năm xưa để anh hạnh phúc bên người vợ tốt ấy. Cô đã ích kỉ một lần, giờ không thể ích kỉ thêm lần nữa để cướp đi chồng của một người phụ nữ vô tội.
Theo VNE
Lấy vợ làm nghề mạt hạng!
"Anh chỉ muốn em biết rằng, anh không quen người trong quá khứ ấy. Vợ anh là em bây giờ".
Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. Thấy thái độ của chồng có vẻ hân hoan nên Duyên đoán đó hẳn phải là một bạn tốt, một người mà anh vô cùng quý mến. Vậy là suốt cả buổi chiều, Duyên chỉ có tíu tít với khu bếp. Cũng chẳng biết từ bao giờ sự bận rộn này lại là niềm hạnh phúc lớn lao với Duyên đến thế. Có lẽ vì tổ ấm bé nhỏ này là một điều quá đỗi thiêng liêng với Duyên.
Nhìn mâm cơm tươm tất với đủ món đồ ăn, Duyên cảm thấy hài lòng. Cô vội vã đi đón con rồi về nhà. Còn chút ít thời gian, Duyên lên phòng tắm giặt, thay đồ. Cô lựa chiếc váy hoa đơn giản, kín đáo nhưng cũng thật phù hợp với vóc dáng của cô. Dù sao, từ ngày lấy anh đến giờ Duyên cũng ít có dịp gặp mặt bạn bè của chồng vì cưới xong hai vợ chồng tiếp tục chuyển vào Sài Gòn sinh sống dù quê của cả hai không phải ở đây. Lần đầu tiên gặp bạn của chồng, Duyên muốn mọi thứ phải thật chỉn chu vì cô muốn chồng được tự hào khi có người vợ đảm đang, xinh xắn.
Ngồi đợi chồng, Duyên tranh thủ xem một bộ phim tình cảm. Và rồi khi tiếng chuông cửa vang lên, cậu con trai mừng quýnh bước ra đón bố cũng là lúc mọi cảm giác ban đầu của Duyên tan biến hết nhường chỗ nỗi sợ hãi tột cùng. Người khách ấy bước vào phòng, anh ta đán.h cặp mắt nhìn Duyên rồi như đang cố nhớ ra điều gì. Anh ta buột miệng: "Cô...". Mặc dù người đàn ông đó không nói hết câu nhưng chừng ấy cũng đủ để khiến chồng cô nhận ra có điều gì đó khác biệt.
Duyên trốn chạy quá khứ nhưng sự thật vẫn có ngày lộ ra (Ảnh minh họa)
Bữa cơm ấy nhanh chóng tàn cuộc. Nó thực sự là một bữa ăn quá nặng nề với Duyên. Cô gần như không dám ngẩng mặt lên để nhìn vì sợ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện. Sự gượng gạo đó của Duyên cũng không thoát khỏi cái nhìn thăm dò từ chồng cô. Sau bữa ăn, người đàn ông đó về sớm hơn dự định. Cái khoảnh khắc hai người bạn đi cùng nhau ra khỏi cửa khiến Duyên hãi hùng. Cô biết, sau khi anh quay trở lại ngôi nhà này, sự bình yên vĩnh viễn không còn nữa.
Duyên ngồi một mình trong căn nhà và nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ngắm nhìn con ngủ say sưa mà càng thấy lòng thêm đa.u đớ.n. Lặng lẽ mang chiếc vali nhỏ từ góc phòng ra, Duyên xếp quần áo vào đó. Cái ngày này đã từng xuất hiện trong những giấc mơ ám ảnh của cô và giờ đây nó thành sự thật. Dù sao cô cũng phải đối diện với nó.
Duyên đã từng trốn chạy quá khứ nên mới lưu lạc vào thành phố sôi động này để sống. Cô từng làm cái nghề mà thiên hạ cười chê. Đó là quãng đời khó khăn nhất của cuộc đời cô và nó khiến cô lầm đường, lạc lối. Gần nửa năm sống bằng nghề mua vui cho đàn ông, chấp nhận cặp kè với những gã có tiề.n chá.n v.ợ, Duyên nhận ra cuộc sống thật ê chề và sẽ không có hạnh phúc nào chờ cô nếu cô cứ sống như vậy mãi. Năm thứ hai đại học, Duyên quyết định nghỉ học và chuyern vào thành phố sôi động này để sống. Đó cũng là bước ngoặt khiến Duyên quên đi quá khứ và yêu anh - người chồng mà cô rất mực tôn thờ bây giờ.
Cái quá khứ ấy tưởng như mãi là bí mật của Duyên thì ngày hôm nay gặp lại người đàn ông này, Duyên biết nó sẽ vỡ lở ra hết. Anh ta chẳng lạ gì Duyên, thậm chí còn là một trong số những người đàn ông Duyên từng lên giường. Khi vừa nhìn vào đôi mắt anh ta, Duyên đã thấy cả một sự khin.h b.ỉ dành cho mình và một sự thương hại dành cho chồng cô. Duyên biết, anh ta sẽ không im lặng. Duyên cũng biết, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ phải ra đi khỏi căn nhà này.
Duyên ngồi khóc trong nước mắt, để lại vài dòng nhắn nhủ trên mẩu giấy cùng một tờ đơn l.y hô.n. Việc chồng cô chỉ tiễn bạn mà tới cả vài tiếng không về như thế này cũng đủ để cô biết rằng anh có lẽ đang ngồi ở một nơi nào đó với bạn và câu chuyện của họ là về cô. Nhìn căn nhà lần cuối, Duyên quyết định quay lưng ra đi. Cô không dám đối diện với anh, không dám thú nhận khi anh hỏi về quá khứ đó... Vì vậy Duyên chọn cách ra đi trong im lặng và một mình như thế này:
"Anh chỉ muốn em biết rằng, anh không quen người trong quá khứ ấy. Vợ anh là em bây giờ". (Ảnh minh họa)
- "Em định đi đâu vậy?"
Trước mặt Duyên là người chồng thân yêu mà cô trân trọng. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh vì cô đoán rằng đó sẽ là đôi mắt của sự hận thù.
- "Đâu phải tới bây giờ anh mới biết. Ngay từ khi cưới xong, em không muốn sống ở quê, nơi có những người thân yêu của chúng ta anh đã hiểu em có một quá khứ muốn quên đi. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh không quen người trong quá khứ ấy. Vợ anh là em bây giờ".
Duyên rơi chiếc valy xuống đất và bật khóc nức nở. Có lẽ trời đã cho cô cơ hội để hạnh phúc sau những sai lầm mà cô mắc phải ngày còn trẻ.
Theo VNE
Bỏ quên sợ hãi để yêu em Anh nhận ra rằng khi đã tìm được tình yêu đích thực người ta sẽ bỏ cả sợ hãi để giữ tình yêu đó. Anh còn nhớ, khi nhìn cô ấy bước đi bên người đàn ông khác, giàu có, sang trọng, anh đã tự mình rút lui vì nghĩ rằng mình không xứng đáng. Anh không có đủ can đảm ở bên...