Tâm sự của một quý bà “dại trai”
Danh hiệu “ dại trai nhất xóm” không thuộc về cô Hoa 17 tuổ.i chửa hoang mà được “trao” cho bà Lập, đã 57 tuổ.i.
Giải thích về “mỹ hiệu” trên, người trong xóm nói rằng, chuyện một cô gái mới lớn ít kinh nghiệm vì yêu mà lỡ dại là thường, còn chuyện một người đàn bà từng trải “sắp lên lão” phải ngồi bệt giữa sân khóc hu hu khi bị tình nhân lừa thì không phải ở đâu cũng có.
Bà già bị… lừa tình
Bà Lập sống một mình 19 năm nay ở một làng quê tại Ninh Bình, kể từ khi bị chồng bỏ. Bà tuyên bố cạch đàn ông đến già vì “chúng nó toàn đồ khốn nạn”. Bà “giữ lời” không mấy khó khăn vì phải dồn hết tâm lực nuôi con, chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện trai gái. Khi hai đứa còn gái đều đã lấy chồng, bà Lập thở phào, nhưng không ngờ lúc này mới có chuyện.
Trong số người bỏ mối hàng cho bà Lập có một ông 62 tuổ.i, chế.t vợ đã lâu. Cùng cảnh luống tuổ.i cô đơn, họ hay tâm sự, chuyện trò. Ít lâu sau, khi xóm giềng xì xào, bà không ngại điều tiếng mà nói thẳng: “Hy sinh cho con cái cả đời rồi, giờ ai cười cứ cười, tôi sẽ lấy ông ấy đấy, thân già đùm bọc nhau”.
Rồi một ngày, hàng xóm đổ sang khi nghe tiếng gào thất thanh, thấy bà Lập lăn lộn giữa sân, la khóc lạc cả giọng. “Nó lấy hết của tôi rồi các ông các bà ơi. Hỏi han mãi, người ta mới hiểu “nó” đây chính là tình nhân của bà. Vì ông bảo muốn đưa bà ra thị trấn ở để tránh sự đàm tiếu v.ô duyê.n của hàng xóm, bà bèn dồn hết tiề.n, vàng dành dụm được, vay thêm họ hàng để góp với ông mua nhà. Nhưng cầm tiề.n xong thì “tình lang” tuổ.i lục tuần cũng biến mất. Bà Lập tìm đến nhà người yêu thì chỉ có lũ con ra xỉ.a xó.i bà thậm tệ rằng đã bòn rút bố chúng lại còn bô.i nh.ọ ông.
Chuyện của bà Phúc ở Phú Thọ cũng tương tự. Gần đây, người phụ nữ 56 tuổ.i tính tình bẳn gắt này như trẻ lại đến chục tuổ.i, mặt mày tươi như hoa nhờ nối lại tình xưa với ông Huân. Họ từng yêu nhau hồi học cấp ba, sau bà Phúc chia tay vì chê ông vừa keo kiệt vừa tính toán. Gặp lại khi ông đã ly dị, bà thấy ông khác hẳn, vừa rộng rãi vừa tâm lý.
Sau ba tháng, họ đăng ký kết hôn, rồi bà Phúc choáng khi chồng bảo cùng ra ở nhà thuê. Hóa ra ngôi nhà bề thế của ông đã sang tên cho con riêng cùng mọi tài sản khác. Bà bảo ông về nhà mình nhưng ông “quyết không ở nhờ vợ”. Để giải quyết vấn đề sĩ diện cho chồng, bà ghi tên ông đồng sở hữu mảnh đất đang ở, mới mua vài năm chưa làm sổ đỏ. Khi chuyện xong xuôi cũng là lúc bà nhận thấy chồng chẳng tình cảm với mình như trước. Một mình bà làm bún chả phục vụ khách, ông chỉ ăn rồi đi chơi. Lương hưu tháng mấy trăm nghìn ông giữ hết, để vợ nuôi toàn bộ. Thỉnh thoảng, ông lại kêu trót thu.a bạ.c xin vợ tiề.n trả nợ, hoặc mấy đứa con ông kêu khó khăn đòi giúp đỡ… Thấy mình bị lợi dụng, bà Phúc nổi điên lên. Ông chồng liền lớn tiếng bảo không chịu được thì ly dị, nhà cửa chia đôi theo quy định của pháp luật.
Cái dại của họ thì không ai bào chữa cho được… (Ảnh minh họa)
Có chồng vẫn bị “giai’ lừa
Không chỉ những phụ nữ luống tuổ.i độc thân mới bị lừa tình, nhiều bà đang có gia đình đàng hoàng cũng “sập bẫy”, trong đó có bà Phương, 49 tuổ.i, ở Đống Đa, Hà Nội. Gần đây, thấy bà giao hết cửa hàng cho con dâu, suốt ngày chỉ lo làm đẹp, mua sắm, rồi xúng xính đi nhảy đầm, về nhà thì ca hát líu lo như chim, con cái nghĩ bà hồi xuân nên đổi tính. Ông chồng vốn từ lâu không đoái hoài tới vợ, giờ cũng chỉ chép miệng là “đồ dở hơi” rồi mặc kệ.
Một ngày nọ, đầu gấu đến nhà bà lôi đi cái xe Spacy của cô con dâu để siết nợ, và tuyên bố trong ba ngày bà Phương phải trả số tiề.n 180 triệu còn lại. Bị cả nhà tra hỏi, bà khóc bảo vay hộ một người bạn, nhưng người ta chưa trả được. Tìm hiểu kỹ, hóa ra người bạn đó chính là anh bồ trẻ bà quen ở câu lạc bộ khiêu vũ. Anh chàng 38 tuổ.i có dáng vẻ nghệ sĩ này làm bà ngất ngây hạnh phúc khi ca tụng vẻ đẹp bí ẩn, kỳ lạ của bà mà ông chồng lạnh nhạt mấy chục năm chẳng phát hiện ra. Ngay cả khi biết anh bồ biến mất trước sự truy lùng của các con, bà chẳng những không oán thán mà còn thở phào mừng cho tình nhân.
Mất tiề.n, mất danh dự, những người như bà Phương, bà Lập, bà Phúc còn b.ị ch.ê cười là già mà chưa trót đời, đầu hai thứ tóc còn dại. Cái dại của họ thì không ai bào chữa cho được. Thế nhưng, con trai bà Phương lại tự trách mình: “Tại mẹ tôi cô đơn quá. Bố tôi chẳng ngó ngàng gì đến bà nhiều năm nay, con cái thì bận. Gần đây thấy mẹ vui vẻ đi nhảy đầm, tôi mừng, không ngờ… Giá có người thân quan tâm thì bà đã chẳng dính vào chuyện kia”.
Cô con gái lớn của bà Lập cũng ân hận: “Chị em mình đi lấy chồng rồi là bỏ mặc mẹ. Giá bọn mình quan tâm đến mẹ hơn thì có yêu đương dại khờ đến mấy, bà cũng chẳng đến nỗi bị lừa như thế”.
Theo VNE
Yêu Dại Khờ...
"Tình yêu không có luật lệ, phải không? Nhưng giới hạn thì có. Em nghĩ mình đi qua giới hạn rồi. Tình yêu đâu thể tranh cướp khi người ta đã thuộc về ai đó, em hiểu mà. Là vì em dại khờ thôi..."
1. Phòng trà Mây một buổi chiều thứ tư...
An lặng lẽ hòa vào hàng ghế khán giả nghe Hoàng hát. Khúc tình ca sâu lắng và ngọt ngào quá, An ước nó chỉ dành riêng cho mình.
Mắt An chốc chốc lại đảo về phía phải sân khấu - nơi cô gái đang chơi piano cứ luôn luôn nhìn Hoàng bằng cái ánh mắt trìu mến hệt như An. Cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp mong manh, dịu nhẹ nhưng dường như bị khuyết tật, An chợt chú ý đến chiếc xe lăn mà cô gái đang ngồi.
Tiết mục của Hoàng vừa kết thúc, cả tiếng piano và tiếng hát đều dừng cùng lúc. Hoàng chào khán giả rồi tiến đến đẩy chiếc xe lăn cô gái đang ngồi vào phía trong sân khấu. Nụ cười Hoàng dịu dàng như cái ánh mắt hai người giao nhau, An chợt thấy tim mình nghẹn lại.
Video đang HOT
Buổi học thêm tối hôm ấy...
Ánh mắt An hết nhìn Hoàng đang say sưa giảng bài lại lơ đãng ra phía ban công. Tiếng Hoàng giảng cứ nhảy nhót lung tung:
- Để giải chỗ này, ta sẽ sử dụng... Này An, tập trung đi!
An quay nhìn Hoàng, cái nhìn trực diện, trong veo và kiên định làm Hoàng hơi bối rối. Mắt An xoáy sâu, cố tìm trong ánh mắt Hoàng một tia nhìn dịu dàng mà chiều nay mình đã thấy. Chẳng có gì ngoài cái ánh mắt có phần nghiêm túc Hoàng vẫn thường nhìn An. An bỗng thất vọng:
- Hôm nay mình nghỉ sớm 15 phút đi, em hơi mệt.
Nói đoạn An đứng dậy, ôm chồng sách lững thững bước xuống cầu thang trước ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng.
Đứng nép sau cửa sổ phòng ngủ, An còn nhìn theo mãi sau lúc Hoàng dắt xe ra về. An chẳng ngờ mình thích Hoàng - cái chàng trai thuộc kiểu mẫu mực An vẫn hay trêu chọc.
An là một cô gái nổi loạn đúng nghĩa. Tóc ngắn rối bù không kiểu cách, áo quần đơn giản không khác nào con trai, động một chút là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nơi An xuất hiện chính là nơi An làm chủ tình thế: những mối quan hệ bạn bè, những tình huống éo le hay cả chuyện tình cảm nhưng xem ra lần này, An đã chẳng còn là An.
Tính đến bây giờ, Hoàng đã là vị gia sư thứ 5 mẹ mời về để ôn vào đại học cho An, cũng là người ở lại lâu nhất trong cái phòng học trên tít tầng cao này. Những vị gia sư trước đây không sao ép được An vào khuôn khổ. Nhưng đến lượt Hoàng thì khác. Chàng sinh viên thông minh và giỏi giang ấy có gì khiến An ngoan ngoãn nghe lời, An cũng không biết nữa. An chỉ biết rất rõ một điều rằng mình đã thích Hoàng ngay từ hôm gặp mặt đầu tiên còn bây giờ, An không rõ cái cảm giác ấy đã tiến thêm một bước hay nửa bước trong trái tim mình.
2. An vẫn đến phòng trà đều đặn vào mỗi buổi chiều thứ tư nhưng không phải để nghe Hoàng hát. An không biết từ bao giờ mình có cái ý định chen sâu vào đời tư của Hoàng khi mà An đến đây chỉ để biết rõ Hoàng nhìn cô gái ấy - cái cô gái hay chơi đàn cho Hoàng hát như thế nào? Họ có trao nhau một cái nắm tay hay một cử chỉ tình tứ? Chính An cũng không thể hiểu nổi mình nữa.
Hôm nay An cũng đến phòng trà nhưng không ngồi trực diện sân khấu như mọi khi mà đứng vào một góc khuất đằng xa, đủ để nhìn thấy Hoàng và cô gái đó. Tiếng hát Hoàng vừa dứt cũng là lúc khách khứa tản ra, Hoàng lại tiến đến chỗ chiếc xe lăn nhưng không đẩy luôn vào phía trong, Hoàng quỳ một chân xuống bên chiếc xe lăn và cùng trò chuyện. An không nghe thấy gì nhưng chỉ thấy Hoàng cười rất tươi. Cô gái đó còn bất chợt cúi xuống hôn lên trán Hoàng, ánh mắt cô long lanh và gò má chuyển dần sắc đỏ. An chợt thấy hơi thở mình dồn dập hơn, ánh mắt nhạt nhòa nhìn bóng Hoàng đẩy chiếc xe lăn tiến vào phía trong sân khấu.
Vừa thấy Hoàng bước ra khỏi phòng trà, An kéo tay Hoàng giật mạnh về phía sau làm Hoàng suýt ngã. Khi Hoàng còn chưa kịp nói lời nào vì thấy đôi mắt An hoe đỏ, An đã nói như sợ ai cướp mất cơ hội, giọng vô cùng kiên quyết:
- Hoàng, nhìn em đi!
Hoàng nhìn An, ánh mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tiếng thở dài của An càng làm Hoàng thấy có gì đó không ổn. Hoàng toan hỏi thì An đã buông bàn tay đang nắm chặt rồi lẳng lặng bỏ đi:
- Không phải nó rồi. Thôi, tối nay anh đừng đến, em không muốn học.
3. Hoàng ngồi trí lặng yên nghe tiếng nhạc rè rè phát ra từ chiếc radio cũ mèm của quán cafe ven đường. Những suy nghĩ về An cứ thoắt ẩn hiện không cho trí óc Hoàng nghỉ ngơi. Còn một tiếng nữa mới tới giờ phụ đạo cho An, Hoàng sẽ ngồi đây đợi, dù An nói Hoàng đừng đến nhưng đó đã là thói quen. Thói quen ăn sâu vào tiềm thức, như một người nào đó Hoàng đang đợi chờ, không rõ hình dung.
Thái độ của An dạo gần đây, cả cái cách An nhìn Hoàng, tất cả đều khác lạ, giống như sự băn khoăn đang nhởn nhơ trong lòng Hoàng hiện tại.
Vì sao An có mặt ở phòng trà? Vì sao An khóc? Lí do gì khiến An cứ hủy lịch học liên tục? Ánh mắt đó, thái độ đó là sao? Ngần ấy câu hỏi, Hoàng nhất định phải tìm cho ra lời giải đáp.
***
Hoàng đến nhà An sớm hơn 30 phút, vì sốt sắng lo cho cô trò nhỏ. Sự vắng vẻ luôn thường trực trong căn nhà này vì bố mẹ An tối ngày bận việc, rồi đi công tác. Thiếu vòng tay bố mẹ lâu ngày, có lẽ đó là lí do vì sao ẩn sâu trong một cô gái thường ngày tỏ ra vui vẻ, lí lắc, sự đơn độc vẫn luôn ẩn hiện đâu đó.
Đứng trước cửa phòng An, Hoàng lặng lẽ quan sát cô giúp việc gõ cửa liên tục:
- An, mở cửa xuống ăn cơm đi cháu. Sắp đến giờ học rồi, không ăn sức đâu mà học.
- Cháu không ăn đâu, hôm nay không học, cô cứ xuống đi ạ.
Cứ thế, cuộc đối thoại tiếp diễn giữa "Không" và những lời khuyên nhủ.
Một phút...
Hai phút...
An vẫn không mở cửa. Hoàng ngỏ ý giúp để người phụ nữ trung niên có thể xuống sắp xếp công việc còn đang làm dở. Hoàng gõ nhẹ vào cửa phòng:
- An, mở cửa đi! Anh, Hoàng đây!
- Em đã bảo anh không cần đến cơ mà.
- ...
- Anh... - Cánh cửa phòng bật mở. An yên lặng cho đến khi Hoàng bước hẳn vào.
An mặc bộ võ phục Taekwondo. Thời tiết đang lạnh buốt mà mồ hôi túa ra, nhỏ giọt trên vầng trán dô bướng bỉnh. Hoàng nhìn An yên lặng một lát, ánh mắt ẩn chứa điều gì khó đoán. An lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng:
- Anh biết cái này chứ, có muốn thử vài quyền không? - An chỉ tấm đệm trải sẵn trên nền nhà.
Cuộc đấu bắt đầu ngay sau lời đề nghị của An. An đán.h rất hăng nhưng một cô gái 18 tuổ.i dù thường ngày quen đấ.m đ.á khi đứng trước sức vóc của một chàng trai đang độ đôi mươi cũng không sao bì kịp. An bị Hoàng quật ngã sau khi bắt đầu không lâu. Hoàng tiến đến toan đỡ An dậy nhưng rất nhanh, An quật lại Hoàng nhân lúc Hoàng không đề phòng. An thở dốc, ghì chặt để Hoàng không có cơ hội thứ hai.
- Em phạm luật rồi.
- Tình yêu đâu có luật lệ, phải không?
- Em muốn nói gì?
- Chỉ là... - An nhắm chặt mắt, hôn nhẹ lên môi Hoàng. Thoáng cảm nhận hơi thở nóng ran đang phả ra.
4. Hoàng một mình ngồi gảy guitar trong căn phòng ngủ vắng lạnh. Hà Nội vào đông thực sự rồi. Cơn gió rít cứ gọi cửa luôn tục khiến đôi tay đỏ ửng lên. Suy nghĩ về An thoáng hiện về khiến ngón tay Hoàng lơ đãng trên những dây đàn.
Một buổi chiều, hai nụ hôn bất ngờ của hai cô gái gần như trái ngược, những câu nói lạ kì, những giọt nước mắt chưa từng thấy và cả những xúc cảm lần thứ nhất trong đời Hoàng có được. Có vẻ như thế giới của Hoàng đang có sự sắp xếp lại, vì sự xuất hiện của An chứ không phải Mây - cô nàng chủ quán hay chơi piano cho Hoàng hát ở phòng trà.
Chuyện con gái theo đuổi Hoàng xưa nay không phải hiếm. Hoàng không quá đẹp trai nhưng thông minh và nói chuyện rất có duyên. Hoàng lại nhiệt tình, với ai cũng tốt, cũng hết mình nên những hiểu lầm là điều khó tránh. Lâu dần cũng quen nhưng với một cô gái sớm chịu thiệt thòi như Mây, lời từ chối nói ra hay một thái độ lạnh lùng dường như quá khó với Hoàng.
Không hiểu sao trong lúc này, Hoàng nghĩ đến An, bỗng ước ao có lấy một tình yêu để làm điểm tựa những lúc chơi vơi.
- Tình yêu đâu có luật lệ, phải không?
Ừ, An nói đúng, tình yêu đâu có luật lệ, chỉ là một khắc hai trái tim cùng nhau đi lạc nhưng có lẽ, Hoàng đi quá giới hạn rồi.
- Đừng nghĩ đến chuyện gì. Việc của em bây giờ là vào đại học, em biết bố mẹ em kì vọng nhiều thế nào mà.
- Không, nó không được đáp ứng đâu. Thứ gì em thích, em biết rõ, em sẽ làm bằng được. Anh biết em dư sức vào ngôi trường đó, phải không?
- Sao anh biết được? Mà nếu thế, anh sẽ nghỉ để em có thời gian tự ôn tập.
Vòng tay ôm của An bất chợt ghì siết từ phía sau:
- Không, anh đừng như thế.
5. Sắp đến ngày thi nhưng An vẫn đi tập võ rất đều đặn. Hôm nay phòng tập vắng hơn mọi ngày. Được hơn một tiếng đấ.m đ.á hết mình, An thở mệt ngồi phịch xuống sàn. Anh chàng cao ngồng là bạn tập quen thuộc của An cười khì khì:
- Có muốn thử lại vài quyền Taekwondo không, anh thấy em quên nhiều rồi đấy.
An bỗng thừ người không đáp lại lời đề nghị ấy. Câu nói vô tình khiến An chợt nhớ đến Hoàng. Hoàng nghỉ dạy mấy tháng nay rồi, An cũng nói gắt với mẹ để không một vị gia sư nào phải đến nữa . Mẹ đã đồng ý ngay khi Hoàng chủ động đề nghị nghỉ vì phát hiện cái thái độ lạ lùng của An. Điện thoại cũng bị tịch thu khi những tin nhắn vu vơ của An chưa được hồi đáp.
Thất bại tình đầu của một cô gái 18 tuổ.i quá ư bướng bỉnh và chưa từng thất bại trong bất cứ chuyện gì đã khiến lòng tự cao của An bị tổn thương ghê gớm. An chọn cách quên để lỗ hổng trong tim mình dần được lấp đầy. Một trường đại học ở tận trong Sài Gòn - nơi xa lạ, không một ai quen biết được An xem là lựa chọn tốt nhất. An không chọn cách trách móc Hoàng, hay dằn vặt, hay đại loại cố níu kéo vì An hiểu, một chàng trai như Hoàng thích bảo vệ người con gái của mình chứ không phải An - cô gái bướng bỉnh thích thay người khác làm mọi chuyện. An đau, là tự mình thôi...
6. Hoàng ngồi ở phòng chờ sân bay, dán mắt vào bức thư dài hơn hai trang viết tay mới nhận được chiều qua, là An gửi. Hoàng không quá bất ngờ khi thấy dấu bưu điện ở Sài Gòn vì Hoàng biết, lúc nào An cũng chờ cơ hội này, để thỏa sức vẫy vùng theo cái cách mà An mơ ước.
Bốn tháng thôi dạy cho An, chưa đêm nào An không xuất hiện trong suy nghĩ của Hoàng. Không thể liên lạc lại nghĩ đến những lời mẹ An nói, Hoàng ngần ngại, rồi lo cho An nữa để rồi nỗi nhớ nhung cứ lớn hơn sau mỗi đêm ngủ không tròn giấc. Càng ngày Hoàng càng nhận ra, khi con người ta thật lòng yêu, ai cũng ngây dại hơn mình nghĩ quá nhiều.
"Tình yêu không có luật lệ, phải không? Nhưng giới hạn thì có. Em nghĩ mình đi qua giới hạn rồi. Tình yêu đâu thể tranh cướp khi người ta đã thuộc về ai đó, em hiểu mà. Là vì em dại khờ thôi..."
Giờ thì Hoàng đã hiểu, có lẽ trái tim kia cũng đã từng và vẫn còn đang nhói đau, không khác Hoàng là mấy. Hoàng bỗng trầm ngâm nhìn bức thư đôi chỗ hoen màu mực vì nước mắt đã khô. Chuyến bay vào Sài Gòn chuẩn bị cất cánh. Nụ cười Hoàng thoáng mở, khóe mắt chợt ánh lên chan chứa:
"Con bé này, kẻ dại khờ đâu chỉ có mình em."
Theo VNE
Yêu một người quên mình Anh quên em thật nhanh nhưng trong những giấc mơ em vẫn nhớ về anh. Vẫn yêu anh, người đã quên mình. Đã bao giờ anh yêu say đắm và si mê một người mà người ấy không còn yêu mình? Có lẽ là chưa phải không anh. Bởi vì một chàng trai lúc nào cũng có cả tá cô gái vây quanh...