Tâm sự của một người vợ có chồng hào hoa
Hết lòng vì vợ con nhưng khi đứng trước bạn gái trẻ nào là anh cũng thể hiện hết mình luôn. Không biết chồng mọi người có thế không?
Chồng tôi là người hào hoa phong nhã, gặp lần đầu thì bạn cũng sẽ có nhận xét y như tôi vậy. Hồi còn yêu, tôi cũng chả chế.t mê chế.t mệt vì cái tính này của chồng. Nhưng khi làm vợ rồi thì hào hoa ga lăng lại không qua cửa vào nhà được. Anh vẫn hết lòng vì vợ con nhưng khi đứng trước các bạn gái trẻ khác, anh cũng thể hiện hết mình luôn. Không biết chồng bạn có thế không? Tôi lo sợ có nguy cơ mất chồng quá.
Tôi biết chồng tôi rất yêu vợ và hai hoàng tử. Tôi cũng luôn tin tưởng chồng tuyệt đối thậm chí đôi khi niềm tin ấy còn mù quáng nữa. Hai vợ chồng tôi sống với nhau hơn 10 năm rồi, tôi không ca thán về bất cứ tính cách nào của anh nhưng riêng cái tính hào hoa và lắm mồn của chồng thì lúc nào cũng khiến tôi phải nghĩ ngợi. Nhiều lần, tôi cảm thấy khổ tâm vì đã lấy chồng bằng tuổ.i, đẹp trai và có tính hào hoa.
Chính vì có chồng như thế, nhiều khi dù không muốn tôi cũng phải sôi sùng suc lên, đôi khi còn muốn biến mình thành con sư tử Hà Đông nữa vì chồng. Nhưng thực tế, tôi không làm được như thế và tôi không phải là người như thế. Bao nhiêu chuyện xảy ra không hay vì cái tính hào hoa ấy của chồng, tôi đều để bụng hết. Tôi còn ngấm ngầm tự biện hộ cho chồng để rồi khi nhìn lại tôi thấy đấy lại là sai lầm lớn nhất của tôi.
Quá nhiều lần, tôi nghĩ bản thân cũng sắp “ung thư” não vì phải nghĩ ngợi vì chồng rồi. Tôi buồn lắm ngay cả khi có tôi bên cạnh mà chồng tôi cũng buôn dưa lê thoải mái với các em nhầm máy hay các em gọi khuyến mại hoặc quảng cáo như thể chồng tôi là trai chưa vợ ấy. Những lúc có mặt tôi anh còn thế, thử hỏi những lúc không có tôi thì chồng tôi sẽ còn như thế nào nữa?
Video đang HOT
Đã có lần tôi nhắc khéo chồng là cái mồm rồi sẽ làm khổ cái thân và bằng chứng là bao nhiêu lần chồng tôi cũng đã phải trả giá rồi. Vậy mà chồng tôi vẫn thế, vẫn làm tôi phải suy nghĩ. Ngày trước khi chồng tôi còn công tác ở gần nhà, tôi cũng hay thắc mắc là tại sao chồng lại thích ra đường nhiều hơn ở nhà. Nhiều lúc tôi nghĩ hay chồng có bồ bên ngoài, nhưng không phải chẳng qua chồng tôi chỉ ham vui và muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông là “ta đây không sợ vợ”. Tôi là vợ nên cũng hiểu tính chồng và không ý kiến gì chỉ nhắc nhẹ chồng là cái gì cũng vừa phải thôi, đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma, kết nhiều bạn thì cũng có lúc bị phản.
Những nhắc nhở và suy nghĩ của tôi quả đúng như thế. Chồng cũng đã từng gặp hết rồi. Nhưng lần nào, chồng tôi cũng đổ lỗi cho ngoại cảnh mà không bao giờ chịu nhận về mình. Mỗi lần chồng vấp ngã, anh lại ít ra bên ngoài hơn và chỉ lúc ấy tôi lại thấy chồng yêu mình hơn, nhưng chỉ được một thời gian thôi là chồng lại bệnh cũ tái phát.
Bây giờ gia đình tôi đã là gia đình lớn rồi, không còn là gia đình nhỏ nữa nhất là hai hoàng tử đã bắt đầu nhận thức được rồi. Tôi thường bảo anh thử nghĩ xem khi con trai lớn bảo mẹ: “Mai kia con lớn thì phải hút thuố.c đán.h bà.i, đán.h bi a giống bố à, như thế thì mới là người lớn phải không mẹ?”. Nhưng hình như anh cứ mặc kệ, chẳng mảy may suy nghĩ.
Giờ, tôi lại càng không yên tâm hơn khi chồng công tác xa nhà. Chồng tôi đào hoa thế, lại thêm chính anh cũng còn khẳng định với tôi rằng có nhiều chuyện là không thể tránh khỏi vì đàn ông là phải thế. Vì câu nói này của chồng tôi càng không yên tâm về chồng được. Tâm trạng của tôi ngày càng xấu đi mỗi đêm không có chồng ở nhà. Và lúc ấy tôi lại nghĩ lung tung, tất nhiên là tiêu cực nhiều hơn tích cực, nhất là khi tôi không liên lạc được với chồng.
Tôi tuy lo ngày lo đêm nhưng vẫn không biết bản thân phải làm thế nào để chồng tôi thay tâm chuyển tính, bớt mồm bớt miệng khi nói chuyện với người khác giới. Tôi phải làm thế nào để độ ga lăng của chồng mang về nhà thì tốt biết mấy, con tôi sẽ gần gũi và yêu bố hơn, tôi cũng yên tâm hơn? Xin mọi người có bí quyết nào mách nước cho tôi trói anh chồng hào hoa này với!
Theo Afamily
Nỗi buồn khó nói
Nhìn vào công việc của hai vợ chồng, bạn bè và những người thân đều đán.h giá anh so với vợ cứ như "quạ sánh với công".
Anh chỉ là một nhân viên hành chính quèn, làm ngày tám tiếng. Ngược lại, em là giám đốc một công ty, quanh năm bận tít mù với đủ thứ việc. Ngoài việc điều hành công ty, em còn phải làm ngoài giờ với những cuộc tiếp khách, tiếp lãnh đạo, tiếp thanh tra... đến phờ phạc cả người.
Anh rất thương và thông cảm cho vợ, tình nguyện đảm đương hết việc nhà. Hồi các con còn nhỏ, sáng anh lo cho con ăn uống, đưa tới trường. Về nhà lại lo cơm nước, giặt quần áo, quét dọn. Con bỏ ăn, bị ấm đầu, sổ mũi; quê nội, quê ngoại có chuyện vui, chuyện buồn, một tay anh lo liệu hết. Bận rộn vậy, tới cơ quan anh còn mượn miếng đất sau văn phòng tranh thủ trồng rau, mùa nào thứ nấy. Trong cơ quan ai cũng khen anh chịu khó, chỉn chu công việc, có năm còn được bình bầu là chiến sĩ thi đua. Mùa hè, được dăm ba ngày nghỉ cùng cơ quan, anh khóa cửa dắt hai đứa con xuống biển hay lên núi. Em nhàn tênh việc nhà, chỉ lo chu cấp tiề.n ăn học cho các con.
Hồi còn ở căn nhà cấp bốn, chiều nào anh cũng hì hục chẻ củi, phơi củi, lo chuyện bếp núc. Sau này khá hơn, vợ thương chồng nên sắm bếp gas, anh không phải chẻ củi nữa. Nhưng, ngôi nhà ba tầng xây cất xong, anh lại phải vất vả hai, ba ngày lau nhà, quét cầu thang một lần. Hai đứa con được học hành tử tế, đứa nào cũng thành đạt. Nhưng, mỗi khi gặp lại các con, anh cảm thấy hình như chúng đang dần xa cách cha. Mọi lời răn dạy phải sống như thế nào cho đúng, học thế nào cho tốt, chúng chỉ "dạ... dạ" cho đúng lễ nghĩa, chẳng bao giờ làm theo. Anh biết lúc này, ảnh hưởng của mẹ quan trọng hơn, bởi các nhu cầu về tiề.n bạc, đường công danh của con đều do em thu xếp.
Những ngày gia đình đoàn tụ, trong khi anh lo đi chợ, hoặc lui cui nấu ăn dưới bếp, thì ba mẹ con ngồi chuyện trò rôm rả, nhận xét chỗ này, chỗ kia trên thế giới đẹp hay xấu, văn minh hay lạc hậu. Cơm nước xong, mấy mẹ con kéo nhau ra xe đi siêu thị, shop thời trang, anh lại xắn tay áo với đống đồ dơ. Nhiều đêm em về muộn, say nhừ vì phải tiếp rượu đối tác, anh phải thay đồ, lau người cho vợ mà không hề phàn nàn, trách móc. Có lần, khách hàng người nước ngoài đòi được gặp mặt "phu quân giám đốc" trong tiệc chiêu đãi, anh khấp khởi mừng vì có cơ hội tiếp khách giúp vợ. Không ngờ ông khách nước ngoài tửu lượng cũng cao, anh vô tư uống rồi mời, mời rồi uống. Kết quả là cả khách lẫn chủ say mèm, báo hại em không ký được hợp đồng làm ăn. Từ đó, chẳng bao giờ anh được đi tiếp khách giúp vợ nữa.
Hai đứa con sợ "xấu mặt" cha, bắt mẹ phải mua cho anh chiếc xe hơi đi lại cho đỡ mưa nắng. Xe mua xong, anh phải mất thời gian học lái, thi lấy bằng. Cả năm chỉ đôi ba lần về quê giỗ họ hàng, ngày Tết về thăm ông bà nội, ngoại là anh chở vợ con đi, còn thường là xe trùm mền một chỗ.
Nỗi buồn của anh thật khó nói. Đàn ông vốn phải gánh vác những việc lớn trong gia đình, ngoài xã hội, chịu đảm đang công việc nội trợ như anh là do hoàn cảnh bất khả kháng. Anh chỉ cần sự ghi nhận và thông cảm của mẹ con em, mà biết có được không?
Theo VNE
Nhục vì chồng mê rượu Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: "Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!". Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã "lệch" mà cứ "kê cho bằng", đến nỗi hại mình. Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết "giữ...