Sướng như khi để vợ giữ tiền!
Để vợ giữ t.iền tôi không bao giờ phải lo lắng về việc hết t.iền hay việc tính toán chi tiêu sao cho hợp lý nhờ vậy tôi luôn luôn cảm thấy thoải mái và có nhiều thời gian dành cho việc khác.
Trước khi lấy vợ, cũng với số t.iền lương hàng tháng như vậy, nhưng nói thật tôi luôn luôn trong tình trạng “cháy túi”. Tôi cũng không hiểu mình tiêu gì, dùng gì mà hết nhiều thế, nghĩ đi nghĩ lại bốn năm liền làm việc mà tôi chẳng để ra được đồng nào tiết kiệm. Đến lúc cưới vợ, tôi còn phải méo mặt xin t.iền bố mẹ để lo những khoản cơ bản như ảnh cưới, giường cưới, áo cưới…
Thật ra thì lúc trước mới cưới, tôi chưa đưa t.iền cho vợ tôi quản đâu. Nói thật, độc thân mà lương tôi không đủ tiêu thì thử hỏi giờ đưa t.iền cho vợ giữ nữa tôi lấy đâu t.iền để tiêu bây giờ. Tôi làm quản lý ở một cây xăng thuộc công ty xăng dầu của tỉnh, bởi vậy mức lương thưởng của tôi thuộc tốp khá. Còn lại lương của vợ tôi chỉ là lương công chức văn phòng bình thường, so ra chỉ bằng nửa lương tôi. Tôi ra “chỉ thị” t.iền ai người ấy tiêu, vợ tôi không nói gì.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, rồi bố mẹ đặt vấn đề cho hai vợ chồng ra ở riêng vì còn vợ chồng anh trai và cô em gái ở nhà. Hai vợ chồng tôi lục đục dọn ra thuê nhà ở riêng, từ khi ra ở riêng, tôi có “nghĩa vụ” phải đưa t.iền ăn cho vợ, nhưng lần nào vợ cũng “đòi thêm”. Khi tôi hỏi thì cô ấy bảo phải tiết kiệm để còn mua nhà, tôi cứng lưỡi. Nửa năm sau, vợ tôi mang thai, lúc này vợ tôi đưa “yêu sách” yêu cầu tôi phải đưa t.iền cho cô ấy mua sữa, mua đồ tẩm bổ, tôi không vui nhưng cũng là đàn ông, là cha cơ mà.
Tự nhiên số t.iền lương tháng của tôi phải đưa cho vợ hơn nửa, tôi bắt đầu hậm hực khó chịu, lần nào đưa t.iền lương cho vợ tôi cũng kỳ kèo. Sau vài tháng “nhẫn nhịn”, lúc này vợ tôi mang bầu ở tháng thứ 5, nàng nổi nóng trong một lần tôi đưa t.iền mà cao hứng lớn tiếng chê bai vợ “không biết chi tiêu”. Cô ấy đưa tất thẻ ATM của cô ấy cho tôi, rồi liệt kê một loạt danh sách nhu cầu cần của hai vợ chồng, t.iền vitamin bầu, sữa bà bầu, số t.iền bắt buộc phải tiết kiệm để sinh con, để mua tã, để mua nhà… rồi ra hẹn “Cho anh cầm t.iền hai tháng, chi tiêu thế nào thì chi tiêu”. Tôi nhìn bảng danh sách mà hoa mắt, chóng mặt. Nhưng tôi trót chê vợ, và cũng nghĩ rằng việc cơm nước, chợ búa hàng ngày là việc “đơn giản”.
Tôi mới cầm t.iền được có nửa tháng mà lâm vào “khủng hoảng” trầm trọng. Lương hai vợ chồng được hơn chục triệu, thế mà vèo cái độc đi các đám hiếu, hỉ, nhà mới, thôi nôi, đầy tháng… đã ngót đến nửa lương của tôi rồi. Chưa kể t.iền ăn, t.iền điện t.iền nước, t.iền ga… sao lắm thứ t.iền thế, cứ nay mấy trăm, mai mấy trăm tôi không hiểu t.iền chạy đâu hết. Chưa kể hết, mấy đứa bạn lại cao hứng rủ đi uống bia, lần đầu tiên kể từ khi lấy vợ tôi buộc phải từ chối vì t.iền lương đã gần hết. Trước kia, tôi đưa cho vợ một nửa lương, tiêu pha cá nhân thoải mái, đến cuối tháng mà lỡ có hết t.iền, đột xuất phải đi nhậu tôi vẫn có thể hỏi vợ đưa t.iền để đi cùng bạn bè, không hiểu vợ tôi lấy đâu ra t.iền để đưa cho tôi nữa.
Video đang HOT
Được khoảng hai chục ngày cầm t.iền, tôi đành phải đầu hàng, thật sự tôi không thể nào chi tiêu sao cho vừa đáp ứng đủ các nhu cầu của hai vợ chồng, vừa có khoản tiết kiệm trong quỹ t.iền lương ấy. Lúc này, vợ tôi mới nhẹ nhàng giảng giải, phải tính toán mọi thứ, tiết kiệm mọi thứ, từ những thứ nhỏ nhất như mua rau mua ở đâu, giá cả thế nào, mua thịt, trứng, cá thì phải trả giá… tôi hét lên, tôi không thể làm được tất cả những điều ấy.
Từ dạo đó, tôi đưa luôn thẻ lương cho vợ, vợ muốn chi tiêu ra sao cũng được, mỗi tháng tôi chỉ giữ lại một ít đủ để tiêu. Tôi bắt đầu biết tiết kiệm hơn, không còn tụ tập bia rượu nhiều nữa, cũng không còn “nổi hứng” thích điện thoại này, đổi điện thoại khác nữa. Giờ đây, tôi nhận ra một điều, đưa t.iền cho vợ giữ quả là sáng suốt, tôi không bao giờ phải lo hết t.iền, những lúc cần t.iền chỉ cần nói với vợ là có, tất nhiên vợ phải nghe lý do chính đáng.
Giờ đây, nhóc nhà tôi đã lên ba, chúng tôi cũng không phải thuê nhà nữa, đã mua được ngôi nhà nhỏ tuy giản đơn nhưng đầy ắp tiếng cười, và vợ tôi vẫn giữ thẻ lương của tôi hàng tháng. So với cái thời còn lông bông, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, tất cả đều nhờ vợ tôi cả, tôi phải cảm ơn cô ấy nhiều lắm!
Theo Emdep
Đòi hỏi kỳ quặc của vợ tôi trong ngày ly hôn
Dù cho cô ấy có van nài kiểu gì, tôi cũng không thể đồng ý yêu cầu kỳ quặc đó. Bao nhiêu vàng tôi và gia đình trao cho cô ấy trả tất, chỉ mỗi bộ ảnh cưới trị giá vài chục triệu lại đòi giữ bằng được.
Tôi và vợ cũ yêu nhau 9 năm mới đi đến đám cưới. Lúc đó, tôi đang học năm cuối cấp 3. Bạn bè ai cũng bất ngờ vì cô ấy khá xinh xắn, ngây thơ nhưng hoàn cảnh gia đình lại quá chênh lệch nhau. Nhà tôi bố mẹ đều làm cán bộ cả còn cô ấy bố mẹ làm nông, nhà ở một xã vùng sâu vùng xa, xung quanh toàn đồi núi, nghèo lắm.
Vì vậy mà bố mẹ tôi phản đối kịch liệt vì cho rằng, lấy cô ấy thì hai bên quá chênh lệch nhau, gia cảnh khác nhau thì chắc chắn lối sống cũng khác. Thế nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai lời bố mẹ và quyết gắn bó bên cô ấy.
Vì vậy mà suốt những năm học đại học cho đến khi ra trường, tôi vẫn không chịu chia tay. Ra đi làm, đến lúc 30 t.uổi, bố mẹ vẫn không thấy tôi dẫn ai về ra mắt mới biết chúng tôi vẫn đang yêu nhau. Mẹ tôi suốt ngày mai mối thúc giục tôi đi tìm hiểu nhưng tôi không nghe. Cuối cùng vì mong ngóng có cháu bồng cháu bế quá mà đành chấp nhận cho tôi lấy cô ấy.
Ngày ra tòa ly hôn, vợ tôi chẳng đòi hỏi gì, chỉ đòi giữ mỗi bộ ảnh cướicòn bao nhiêu vàng trả hết. Ảnh minh họa.
Khi đó, sau 4 năm đi làm, hai chúng tôi đã tiết kiệm được một khoản kha khá. Muốn lưu giữ kỷ niệm sau 9 năm yêu nhau, chúng tôi đã chọn một gói chụp giá gần 50 triệu. Chắc hẳn ai nghe cũng muốn ngã ngửa nhưng chỉ người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu. Để có thể đến với nhau, chúng tôi phải trải qua nhiều khó khăn, trắc trở đến chừng nào.
Chúng tôi vừa đi chụp ảnh vừa coi như đi trăng mật đợt đầu luôn. Vì vậy mà ngoài trọn gói 50 chục triệu cho viện ảnh cưới, chúng tôi còn chi thêm vài chục t.iền ăn chơi, du hí khắp các vùng miền Tây, Nha Trang, Đà Nẵng luôn. Có lẽ chi hơi mạnh tay nhưng mà cả đời chỉ có một lần nên chúng tôi không tiếc.
Sau đó, một đám cưới linh đình diễn ra. Quan khách hai bên đến gần 600 người. Bố mẹ tôi trao vàng đến trĩu cả cổ cô dâu. Treo không hết vàng, anh em họ hàng còn đeo lên tay, chồng chéo lên cổ. Chắc hẳn nếu ai đọc mấy tintrên mạng về mấy đám cưới đầy vàng sẽ tưởng tượng được hình ảnh vợ tôi hôm đó.
Tuy nhiên, sau đó 1 tháng, vợ chồng tôi bắt đầu lục đục. Vợ tôi khó tính hơn tôi tưởng. Có lẽ do mấy năm yêu nhau không tìm hiểu kỹ. Hồi chưa yêu việc gì cô ấy cũng làm hết, từ rửa bát, nấu ăn, giặt giũ. Bây giờ cưới về, tôi đi làm đã mệt rồi . Về tới nhà, vừa đặt cái túi xách xuống ghế chưa kịp nghỉ, cô ấy đã hét ầm lên đòi tôi chặt gà, băm thịt, nhặt rau... nấu ăn. Mấy cái việc đó, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa khi nào đụng tay, thế mà mới cưới vợ mấy hôm, vợ tôi đã đòi "huấn luyện" cho tôi làm việc nhà rồi.
Một lần mẹ tôi gọi điện ra, tôi nhỡ miệng bảo đang nhặt rau, mẹ tôi hét ầm lên cấm tôi làm tiếp, vậy là hai vợ chồng cãi nhau. Cô ấy c.hửi tôi là "cậu ấm bám váy mẹ", nhục quá tôi có tát hai cái vào má vợ, vậy mà cô ấy xách đồ bỏ đi rồi đòi ly hôn luôn.
Sẵn không ưa con dâu, mẹ tôi bảo "nó muốn bỏ thì bỏ luôn, báu lắm đấy". Vậy là tôi ký xoẹt vào tờ đơn cho cô ấy mang ra tòa.
Tháng sau, tòa gọi. Cô ấy trả hết vàng nhà tôi trao, chỉ đòi có mỗi bộ ảnh cưới trị giá 50 triệu. Tôi không đồng ý, tôi không thể để mặt mình ở bên người không còn là vợ mình nữa. Đã ly hôn thì đốt hết, hủy hết, để làm gì cho ám ảnh.
Nhưng vợ tôi vẫn nhất quyết đòi giữ ảnh, tôi không chấp nhận, vậy là lại đưa ra tòa xét xử. Thẩm phán chẳng hiểu thế nào cứ bênh vợ bảo tôi để lại. Tôi nhất quyết không đồng ý, nếu muốn giữ thì cắt phần người tôi ra. Cuối cùng vợ cũ tôi đành đồng ý hủy ảnh cưới, tôi mang ảnh ra đường châm lửa đốt. Vợ tôi lúc đó mắt buồn lắm cứ nhìn mãi vào đám lửa cháy theo tro tàn bay theo gió.
Vậy là cuộc hôn nhân kết thúc chóng vánh sau 45 ngày chúng tôi ở với nhau, sau 9 năm yêu nhau mặn nồng. Mấy đêm nay, tôi vẫn không thể ngủ được vì một nỗi trăn trở "Vì sao vợ tôi lại muốn giữ lại mấy bộ ảnh mà trả hết vàng?" Ảnh có giá trị gì đâu, sao cô ấy cứ muốn giữ bằng được? Xin hãy lý giải giúp tôi.
Theo Lý Hải/Nguoiduatin
Khi mối tình đầu cưới... Tôi cũng thầm cảm thấy một lời chúc phúc vang lên từ sâu bên trong tôi. Qua những tháng ngày ngắm nhìn cậu ấy từ xa, tôi biết cô gái rạng rỡ ấy sẽ nhận được đủ ân cần và quan tâm cho đoạn đường hai người ấy cùng bước sau này. Đôi khi trong một vài câu chuyện phiếm, mấy cô bạn...