Sững sờ trước câu nói của mẹ chồng: “Con về nhà đi, chồng con cần con”
“Mấy ngày nay thằng Hùng rượu chè nhiều quá, cứ thế này mẹ sợ gia đình hỏng mất. Con về nhà đi, chồng con cần con. Mọi việc ở đây cứ để mẹ giúp”.
Lấy chồng 3 năm nhưng Hà sống khá thoải mái ở nhà chồng. Mẹ chồng cô là người khá nhẹ nhàng, khéo léo, đảm đang lại dễ tính.
Bố mẹ chồng Hà sống cũng rất tình cảm, tuy đã có con cháu nhưng các cụ vẫn xưng hô anh- em ngọt ngào, họ vẫn tình cảm, săn sóc. Riêng điểm này Hà thấy khó chịu lắm, bởi mẹ đẻ tôi cả đời chẳng chưa bao giờ biết được chồng chiều chuộng là gì. Bố cô lại hay say xỉn suốt ngày về quát tháo rồi đòi đ.ánh đuổi mẹ.
Thương mẹ đẻ nên Hà luôn thấy khó chịu với mẹ chồng. Hà luôn tự đặt 2 mẹ lên bàn cân so sánh, rồi lại tự nhận thấy mẹ mình thiệt thòi, khổ sở nên thương bà rất nhiều.
Hà luôn tự đặt 2 mẹ lên bàn cân so sánh, rồi lại tự nhận thấy mẹ mình thiệt thòi, khổ sở nên thương bà rất nhiều. (Ảnh minh họa)
Nhà chồng và nhà đẻ gần nhau nên cứ tối đến, sau khi cơm nước xong Hà lại sang thăm mẹ mình rồi ở chơi đến tận khuya, thậm chí có hôm còn ngủ lại bên nhà. Chồng Hà không thích việc này và nói cô hãy lo toan chuyện nhà chồng một chút đừng xem nhà chồng chỉ là chỗ trọ.
Vợ chồng vài lần cãi nhau vì chuyện này. Những lần đó Hà nghĩ rằng chắc chắn mẹ chồng cô đã xúi giục con trai nên anh mới như vậy. Càng ngày Hà càng thêm những ác cảm về mẹ chồng. Bản thân cô cũng mặc kệ, vẫn thường xuyên sang và ở lại với mẹ.
4 tháng trở lại đây, mẹ Hà mắc bạo bệnh, gần như nằm liệt giường, không đi lại được, mọi sinh hoạt đều phải nhờ đến con gái và giúp việc. Hà xin nghỉ phép trông mẹ nhưng khi thời gian nghỉ phép hết, cô quay cuồng với công việc và chăm sóc mẹ.
Video đang HOT
Hà đưa con sang ở hẳn nhà mẹ đẻ để tiện chăm sóc bà. Chồng cô thỉnh thoảng đáo qua. Không có vợ con bên cạnh, anh lại g.iết thời gian vào gặp gỡ bạn bè, chơi game thâu đêm suốt sáng. Ngày ra lại ngủ vùi, thậm chí còn bỏ làm, chểnh mảng công việc.
Hà khuyên chồng nhưng không được nên cô mặc kệ. Cô vất vả là thế anh chẳng động viên vợ thì thôi lại còn quấy phá. Vì quá lo lắng cho mẹ mà Hà quên luôn cả trách nhiệm làm vợ, và làm dâu nhà chồng. Thế nhưng mẹ chồng cô vẫn chẳng nói nặng lời nào cả, bà luôn động viên tôi làm tròn chữ hiếu, mọi việc ở nhà đã có bà lo.
Nhưng rồi một hôm khi Hà đang cho mẹ đẻ của mình ăn cháo thì thấy mẹ chồng cô đi sang dáng vể vội vã, khuôn mặt buồn bã. Bà bảo muốn nói chuyện riêng với cô:
“Con về nhà đi, chồng con cần con. Mọi việc ở đây cứ để mẹ giúp” (Ảnh minh họa)
“Mấy ngày nay thằng Hùng rượu chè nhiều quá, cứ thế này mẹ sợ gia đình hỏng mất. Con về nhà đi, chồng con cần con. Mọi việc ở đây cứ để mẹ giúp”.
Hà sững sờ, vội vã lật đật trở về nhà xem chồng ra sao . Chồng cô nằm trên giường say mèm, dưới đất vài bãi nôn. Giờ Hà nới để ý chồng gầy đi nhiều mà bấy lâu cô không hay. Hà vội vã dọn dẹp mọi thứ, thay đồ cho chồng. Cô để anh ngủ định tối anh tỉnh sẽ nói chuyện với anh.
Từ hôm đó mẹ chồng nhận việc chăm giúp mẹ đẻ của Hà ban đêm để cô có thời gian chăm sóc và động viên chồng. Thực sự lúc đó cô mới hiểu hết tấm lòng của mẹ chồng, suýt chút nữa thì cô đã mất đi mái ấm hạnh phúc mà mình đang có.
Theo Một thế giới
“Cha! Cảm ơn cha vì cha vẫn còn cần con”
"Cha con biết là cha đang gạt con, con biết là mẹ không cần con nữa. Nhưng con cảm ơn cha vì cha vẫn cần con".
ảnh minh họa
Từ khi cô con gái bị bệnh đến nay cô bé thay đổi rất nhiều, điều khiến người cha xúc động nhất đó chính là việc cô bé rất hiểu chuyện.
Mẹ c.ô b.é đã bỏ lại cô từ khi cô lên 7 t.uổi. Hôm đó mẹ cô bảo có việc phải lên tỉnh bảo cô ở nhà ngoan ngoãn chờ cha cô về. Khi người cha về đọc được bức thư trên bàn của người mẹ để lại. Ông nhận ra mẹ cô vì không chịu được cuộc sống khổ sở ở vùng quê này nên đã bỏ đi. Nhưng người cha sợ con gái bị mắc bệnh ung thư của mình đau lòng khi biết mẹ cô đã bỏ rơi cô nên đã nói dối mẹ cô bé phải đi ra nước ngoài làm việc:
Cha! Cảm ơn cha vì cha vẫn cần con
Cô bé khi đó chỉ nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
"Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sẽ không khóc khi nhớ mẹ để mẹ còn yên tâm làm việc".
Mỗi lần khi bệnh tình phát tác nhìn thấy cha không cầm được nước mắt, cô bé lại an ủi nắm c.hặt t.ay cha và nói:
"Cha! Con không đau đâu! Một chút cũng không đau!"
Có những hôm cô đau đớn không ăn được gì cha cô vì thương con gái nên cũng không thiết ăn thiết uống, cô không muốn cha vì mình mà đổ bệnh:
"Cha! Cha ăn chút gì đó đi, chỉ cần nhìn thấy cha ăn là con thấy no rồi!". Thấy cô con gái nói vậy ông lại cố gắng và từng miếng cơm vào miệng, nghẹn ngào nước mắt ông chảy vào cả bát cơm.
Bệnh tình của cô bé ngày càng trầm trọng nhưng ông không dám nói cho con gái biết vì sợ cô bé sẽ mất đi vẻ hồn nhiên của một cô bé 7 t.uổi, người cha sợ cô bé sẽ sống trong những suy nghĩ già nua và lo lắng về bệnh tật, ông thầm nghĩ: "Hãy cứ để con bé vô tư đúng với t.uổi của nó".
Có những lần nửa đêm cô bé chợt thức dậy và nói: "Con vừa mơ thấy mẹ, mẹ đến thăm con, mẹ còn khen con ngoan nữa".
Thương con người cha ôm cô bé vào lòng xót xa nói: "Mẹ sẽ về, sẽ về thăm con sớm thôi!".
Cứ thế cô bé sống vui vẻ trong những lời nói dối của cha. Có một ngày nhớ mẹ, cô bé bỏ ảnh của mẹ ra xem rồi khóc. Cha cô lại đến bên an ủi: "Mẹ sẽ về, sẽ về!".
Cô bé hiểu chuyện nhìn cha nói:
"Cha! Con biết là cha đang gạt con. Con đã gọi đến số điện thoại của mẹ, nhưng trong điện thoại có một chú nói mẹ của cháu sẽ không quay lại nữa, mẹ đã có em bé khác để quan tâm rồi không cần con nữa. Mẹ không cần con nữa rồi", rồi c.ô b.é ôm cổ ba nói tiếp: "Cha! Cảm ơn cha vì cha vẫn cần con".
Nghe những lời cô con gái nói ông không cầm được nước mắt ôm cô bé vào lòng như xoa dịu đi nỗi đau không có mẹ ở bên của cô.
Theo blogtamsu