Sống theo những câu nói này, phụ nữ sẽ luôn được đàn ông yêu thương, tôn trọng
Sinh ra là phụ nữ đã là một thiệt thòi, bởi họ luôn phải chịu nhiều định kiến, áp lực… vì thế, là phụ nữ đừng bao giờ quên những điều sau.
“Tôi chẳng bận tâm bạn nghĩ gì về tôi. Tôi chẳng nghĩ gì về bạn hết” – Coco Chanel.
Câu nói rất nổi tiếng của Coco Chanel nhắc nhở chúng ta về việc đừng để những gì người khác nói ảnh hưởng tới con người của bạn. Họ có thể nói với bạn bất cứ điều gì, họ có thể không hài lòng với bạn đủ thứ, nhưng đó là vấn đề của họ, không phải của bạn. Trích dẫn này đặc biệt có ý nghĩa khi bạn phải đối mặt với những con người khó chịu và khó chiều. Đừng bận tâm quá đến những người luôn có vấn đề với những gì bạn làm và bạn thể hiện.
“Phụ nữ là tạo vật đẹp nhất mà Thiên Chúa đã tạo dựng nên” – Đức Giáo hoàng Argentina
Vào cuối tháng 6 năm 2014, Đức Phanxicô trả lời phỏng vấn nhật báo Ý Il Messaggero. Trong số các câu hỏi đặt ra có câu hỏi ký giả hỏi ngài về vai trò của phụ nữ, ngài trả lời: “Phụ nữ là tạo vật đẹp nhất mà Thiên Chúa đã tạo dựng. Giáo hội là phụ nữ. Chữ Giáo hội trong tiếng Pháp thuộc giống cái. Không có nữ tính này thì khó có thần học.” Ngài nhận thấy cần phải đào sâu một nền “thần học của phụ nữ”, một mong ước mà ngài lặp lại nhiều lần.
“ Khôn ngoan là biết những gì mình nên nói, biết khi nào nên nói và khi nào nên thôi”.
Đôi khi những gì bạn nói chính là những thứ lôi bạn vào rắc rối. Ai cũng từng rơi vào những trường hợp vạ miệng vì những gì mình nói ra. Câu trích dẫn trên sẽ nhắc nhở bạn mỗi khi bạn định nói ra điều gì nhạy cảm hoặc không thể lường trước hậu quả. Hãy giữ mồm giữ miệng một chút, nói ít đi một chút thì bạn sẽ chẳng mất gì, nhưng nói thừa một chút có thể phải trả giá khá đắt.
Video đang HOT
“Một thế giới mà phụ nữ bị gạt ra bên lề là một thế giới vô sinh”
Ngày 8 tháng 3 năm 2015, ngày Quốc tế Phụ nữ, Đức Giáo hoàng kết thúc Kinh Truyền Tin của mình bằng lời chào đến “tất cả phụ nữ đã hàng ngày cố gắng xây dựng một xã hội nhân bản và tiếp đón hơn”. Ngài thấy ngày lễ này là “dịp để khẳng định tầm quan trọng của phụ nữ và sự cần thiết phải có sự hiện diện của họ trong cuộc sống, trong xã hội”.
“Phụ nữ không những trao sự sống nhưng họ còn truyền khả năng để thấy phía bên kia, Đức Phanxicô đã khẳng định như trên. Họ trao truyền cho chúng ta khả năng hiểu thế giới với con mắt của sự khác biệt, nghe và thấy sự việc với quả tim sáng tạo hơn, kiên nhẫn hơn, dịu dàng hơn”.
“Hãy vui lên, chuyện đâu rồi sẽ vào đó cả thôi”.
Cuộc sống đôi khi thật khó khăn những bạn không thể để nó quật ngã mình được. Có những thời điểm trong đời mọi thứ bỗng trở nên quá đỗi khó khăn và vượt khỏi kiểm soát của bạn, việc duy nhất bạn có thể làm lúc này chỉ là… hãy để khó khăn tự qua đi. Tất nhiên, khó khăn không tự nhiên mà qua đi, nhưng bằng cách suy nghĩ nhẹ nhàng, đừng tự bi kịch hóa vấn đề và hơn hết là tin vào chính mình, bạn sẽ thấy sức mạnh tiềm ẩn của mình phát huy theo cách bạn khó có thể ngờ tới. Và rồi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, hãy tin vào điều đó khi bạn thấy cuộc sống quá khó khăn.
“Những gì người ta nói là sự phản chiếu của chính con người họ, chứ chẳng phải bạn đâu”.
Thật khó chịu khi người khác đối xử bất công và nói những điều thị phi bậy bạ về bạn, nhưng đừng vội vã thanh minh, bạn không cần phải làm vậy đâu. Cách hành xử và những gì người ta nói ra chính là sự phản chiếu rõ ràng nhất về chính họ; vậy nên khi họ cư xử và nói những điều không đúng về bạn, cái mọi người thấy là tư cách của họ chứ không phải bạn. Sự thật trước sau sẽ tự khẳng định mình, bất kể miệng lưỡi thế gian có cố gắng bẻ cong nó.
Đừng so sánh mình với người khác
Thôi đừng chối cãi, phụ nữ luôn luôn làm điều này, chúng ta so mình với các sao nữ và chính bạn bè của mình. Điều đó hiển hiện trong những bình luận kiểu như: “Mình mà có cặp giò đẹp như cô A đó thì…”, “Cô ta có nhiều đồ đẹp hơn mình”, “Cổ đẹp đó, nhưng tôi mới có đầu óc nè”, “Tôi dư sức hơn cô ta nếu tôi cũng có gia cảnh, vóc dáng, t.iền, sự nghiệp hay chồng như cô ta.”
So sánh bản thân với người khác cho thấy sự tự ti và thua kém rõ ràng của bạn, nó không chỉ kéo tụt bạn xuống thấp hơn thực tế mà còn khiến người khác, cụ thể đàn ông bớt tôn trọng bạn. Nếu bạn không thể tự đề cao giá trị của bản thân mình thì chính bạn cũng không xứng đáng được trân trọng.
Những cô gái hạnh phúc luôn là những cô gái đẹp nhất” – Audrey Hepburn.
Đa số chúng ta không thấy được tầm quan trọng của việc giữ thái độ tốt. Nhưng bạn cứ để ý mà xem, có những phụ nữ không hẳn là đẹp và cũng không chưng diện sành điệu nhưng họ vẫn có sự hấp dẫn và đáng yêu vô cùng nhờ thái độ sống nhẹ nhàng, lạc quan và khiêm nhường. Nụ cười và thái độ tử tế có thể là thứ tôn vinh vẻ đẹp của bạn hơn mọi phục trang, phụ kiện và lớp trang điểm lộng lẫy đấy.
Theo Phunutoday
Cứ mỉm cười mà sống, đau buồn nào rồi cũng sẽ đi qua thôi…
Bởi cuộc sống này không ngừng thay đổi nên đôi khi người ta quen đắm mình vào những bận tâm, trói mình vào những suy nghĩ và tự gào lên "tôi đau nhiều lắm". Thế nhưng chỉ cần nhớ rằng đã có một thời thơ bé ta giản đơn đến mức cân đo nỗi đau qua từng cái kẹo, vậy nên mỉm cười mà sống đi, đau buồn nào chắc cũng sẽ qua thôi.
Đôi khi tôi thèm được như một đ.ứa t.rẻ, ăn thật no, ngủ thật kĩ rồi mặc sức rong chơi. Với một đ.ứa b.é tóc tém váy hồng là tôi của hơn hai mươi năm về trước, hạnh phúc là được cho kẹo, còn nỗi đau tột cùng là bị lũ trẻ hàng xóm cướp mất những cái kẹo vừa được cho. Cuộc sống ngày ấy có thể chẳng có nhiều về vật chất, nhưng thừa thãi những niềm vui trong tâm hồn. Tôi vẫn nhớ mình đã từng rất thích một chiếc áo màu trắng có buộc nơ to ở vạt áo. Năm học lớp một, do bất cẩn tôi đã cắt lên tay một vết sâu gần đến tận xương, làm cho cả một vạt của chiếc áo ấy nhuộm thành màu đỏ. Tôi chẳng nhớ mình đã đau như thế nào, nhưng cái cảm giác bất lực khóc rồi nức nở "Mẹ ơi, áo của con" thì tôi mãi không quên. Thì ra khi ta bảy t.uổi, nỗi đau không chỉ giới hạn ở việc bị cướp kẹo như khi lên bốn, mà ta nhận ra có những thứ ta thích còn quan trọng hơn cả đồ ăn và những vết đau trên da thịt.
Lớn hơn một chút, tôi thầm thích một cậu bạn cùng lớp. Còn cậu ấy lại để ý một c.ô b.é ở lớp bên. Cái ngày thấy cậu ta mang một bó hoa thật to đến trường tặng cho cô bé kia trong ngày diễn văn nghệ, tôi đã trốn ra một góc rồi thút thít khóc. Năm ấy tôi mười bốn t.uổi. Chỉ cần nhìn thấy hai người ấy đi cùng nhau, với tôi ấy là đau.
Ảnh minh họa
Cuộc đời sau đấy qua thêm rất nhiều những khúc nhạc khác nhau, có khúc trầm, có nốt bổng, có những khi niềm vui của người khác, lại chính là nỗi đau của mình. Cũng có nhiều điều khó giải thích, chỉ biết là những năm tháng sau cái t.uổi mười bốn ấy, với tôi là cả một bảng màu phức tạp. Rồi tôi yêu anh. Tình yêu ở t.uổi hai mươi ba, khác với tình yêu ở t.uổi mười bảy của thằng em tôi, ở chỗ, ta phải lo nghĩ và toan tính nhiều hơn chứ không thể chỉ ngồi rồi gặm nhấm cái suy nghĩ "Tình yêu của mình là vĩ đại nhất". Và cái quy luật bất thành văn mà ai khi yêu cũng biết, có yêu là sẽ có đau. Chỉ là đau như thế nào, nhiều hay ít, là do ta lựa chọn.
Hai mươi ba t.uổi, đau với tôi là lúc trót uống say, tôi ôm lấy anh rồi khóc lóc thảm thiết."Em yêu anh nhiều như thế, tại sao anh lại không yêu em", đau đến quặn lòng. Bởi tôi biết dẫu anh có trả lời như thế nào, không thể vẫn cứ là không thể. Hai mươi ba t.uổi, đau là từ được nói ra thường xuyên nhất dẫu nghe có phi lí, bởi theo định nghĩa sách vở, đau là một cảm giác xuất phát từ những tổn thương về mặt thể xác, còn tôi thì thể xác có bị tổn hại gì đâu.
Ảnh minh họa
Lớn thêm một t.uổi, tôi vẫn yêu anh. Tình yêu bây giờ có chút giản đơn hơn, yêu không tính toán nhiều. Niềm vui cũng nhiều hơn, hạnh phúc nhiều hơn, chắc bởi ai cũng biết bằng lòng, và cố gắng nâng niu từng chút một thời gian mình có. Thất vọng nhất có lẽ là lúc ngồi trên máy bay rồi đến một nơi cách anh hơn mười nghìn cây số, những ngày không cạnh bên ngỡ như dài vô tận, cứ mỗi lần nhớ anh là nước mắt lại muốn rơi. Yêu anh là học cách chấp nhận rất nhiều điều. Hai mươi tư t.uổi, lúc này với tôi, đau là cảm giác khi nhìn thấy anh không vui, khi thấy anh mỏi mệt. Cảm xúc của bản thân không còn quá quan trọng nữa. Cái tôi cũng chẳng còn quá cao. Tôi thậm chí còn bận tâm về anh nhiều hơn cả lo cho chính mình. Đau càng nhiều thì yêu càng sâu đậm. Đau là lúc anh nói "Muốn ôm em cho quên hết mọi thứ đi", bởi chẳng biết điều gì đang ở trong suy nghĩ người mình yêu. Đau là khi dù đang giận, nhưng chỉ cần thấy anh mắt anh lo lắng, là lại giấu ngay nỗi đau của mình vào trong vì sợ anh bận lòng, người ta gọi đấy là những nỗi đau chồng chéo. Đau lúc thấy anh cười những nụ cười không dành cho tôi, nhìn những ánh mắt dành cho người khác. Đau nhiều hơn một chút là khi tự mình ngồi suy nghĩ lung tung và băn khoăn với muôn vàn câu hỏi không được nói ra. Nhưng đau nhất lại chính là những lúc phải vờ như mình không hề có cảm giác đau lòng. Thế nhưng vì yêu anh, tôi thấy hình như đến cả những nỗi đau cũng có vị ngọt.
Bởi cuộc sống này không ngừng thay đổi nên đôi khi người ta quen đắm mình vào những bận tâm, trói mình vào những suy nghĩ và tự gào lên "tôi đau nhiều lắm". Thế nhưng chỉ cần nhớ rằng đã có một thời thơ bé ta giản đơn đến mức cân đo nỗi đau qua từng cái kẹo, vậy nên mỉm cười mà sống đi, đau buồn nào chắc cũng sẽ qua thôi.
Theo Guu
Mật khẩu của người yêu là số lần lên giường với tình cũ Sau 7 năm yêu nhau, phải đến khi chuẩn bị kết hôn tôi mới biết bí mật của người yêu đằng sau dãy mật khẩu phức tạp đó. Tôi gặp và quen Thư từ những ngày đầu học đại học. Thư không xinh đẹp nhưng ăn nói rất có duyên nên đó là điều khiến chúng tôi xích lại gần nhau. Trở thành...