Sợ tốn tiề.n, không dám về quê chúc Tết
Tết này, khó khăn quá mới thấm thía cảnh những người không về quê vì không có tiề.n – chị Thanh Hải, một biên tập viên có hơn 20 năm nghề báo, hiện đang làm tại một tạp chí tâm sự.
Vợ chồng chị bàn bạc chuyện cắt giảm chi tiêu, trong đó có khoản về quê. “Năm nay chỉ cử đại diện về quê chúc tết chứ không rồng rắn cả nhà như năm ngoái, tốn kém lắm”.
Trước đây, mỗi tháng chị thu nhập từ lương, nhuận bút được khoảng gần chục triệu, tằn tiện chi tiêu cũng tạm ổn cho gia đình gồm bốn người.
Hai năm nay, do tòa soạn khó khăn, chị chỉ còn lương cơ bản, cộng với nhuận bút cũng sụt giảm, tổng thu nhập chưa được 5 triệu. Chồng chị cũng là một nhân viên hợp đồng tại một công ty, thu nhập chỉ khoảng 3 triệu.
Ảnh minh họa. Nguồn Internet
Mỗi tháng thâm hụt ngân sách khoảng đôi ba triệu, hàng năm nay, gia đình chị luôn sống trong cảnh thiếu trước hụt sau, phải vay mượn thêm của anh em ruột. Tết này cũng không có khoản gì khác ngoài lương và nhuận bút ít ỏi. Vợ chồng chị bàn bạc chuyện cắt giảm chi tiêu, trong đó có khoản về quê.
“Năm nay chỉ cử đại diện về quê chúc tết chứ không rồng rắn cả nhà như năm ngoái, tốn kém lắm” – chị chia sẻ – thậm chí có lúc đi đường đến chai nước lọc nếu thực sự chưa cần thiết chị cũng không mua.
Các con tôi thương cha mẹ, cũng rất tiết kiệm, có lúc ra sân bay đi đón người thân, tuy đói bụng nhưng thằng anh nhường thằng em. Mỗi gói mỳ tôm, chai nước giá tới vài chục ngàn nên nó nhất định không bỏ tiề.n ra ăn.
Video đang HOT
Trong gia đình, những khoản trước đây tiêu không phải suy nghĩ thì nay kiên quyết nói không: Không dùng điều hòa, không ăn sáng ở ngoài, không mua sắm quần áo, giày dép nếu không cần thiết; không đi taxi, hạn chế vào siêu thị, hạn chế gọi điện thoại… Những thứ “xa xỉ” trong nhà cũng bị cắt giảm và hạn chế tối đa, không có cũng “không sao cả”.
Danh mục được đưa ra gồm: Sữa tắm, xà bông thơm, nước rửa tay, nước lau sàn, nước xả làm mềm quần áo; giấy ướt; hoa quả; bánh kẹo quà vặt; nước hoa, keo xịt tóc. Những thú vui và thói quen như cà phê sáng, ăn tối, chiêu đãi bọn trẻ KFC mỗi cuối tuần, dã ngoại… cũng phải bỏ.
Tiết kiệm lâu dần cũng thành quen, thấy cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt nhiều lắm. Tuy nhiên, chị chưa biết kiếm đâu ra khoản tiề.n để bù dắp cho thiếu hụt. Hơn nữa, “đến tuổ.i này rồi mà chẳng có điều kiện để bù đắp cho cha mẹ già ở quê mà thậm chí còn vay thêm những khoản tiết kiệm của các cụ nên thấy rất áy náy” – chị tâm sự. Nhưng nước mắt luôn chảy xuôi. Một lần về quê, thấy chị nhặt rau, bỏ cả những lá già vào rổ, mẹ chị tinh ý nhận ra. Các cụ luôn lo lắng cho con làm lụng vất vả lại chi tiêu ở giữa chốn thành phố đắt đỏ. Biết con đang khó khăn nên gói ghém những thứ “nhà trồng được” cho con. Những thứ ấy trước đây ở quê gửi lên chị chẳng màng đến, thậm chí rất khó chịu vì không muốn dùng, vứt đi thì tiếc.
Mình là nhà báo, cái nghề thường thường bậc trung trong xã hội mà chẳng đủ sống; tết đến còn lo chuyện không về quê được, huống chi những người làm các nghề khó kiếm sống hơn; lại ở quá xa xôi nên không dám nghĩ đến chuyện về quê cũng thấy thương cảm. Chỉ có một điều chính trong khó khăn mới thấy được giá trị thật của cuộc sống, của tình cảm gia đình mà bấy lâu chúng ta chưa ý thức hết được – chị Hải chia sẻ.
Theo VNE
Người phụ nữ đi bằng 4 chi
Hai chân bị liệt sau một ta.i nạ.n, năm chục năm qua phải di chuyển nhờ sự hỗ trợ của đôi tay nhưng bà Hoàng Thị Nỗ (sinh 1957), ở thôn Tân Tiến, thị trấn Yên Bình, huyện Quang Bình, tỉnh Hà Giang vẫn sống lạc quan và có thể làm được mọi việc vặt trong nhà.
Bà Nỗ kể, bà bị liệt là do một ta.i nạ.n hồi bà còn bé lắm. Thời bấy giờ nhà nào cũng làm nhà sàn cao, bên dưới cầu thang mỗi gia đình đều có một thùng gỗ đựng nước lớn và một cái gáo để các thành viên trong gia đình rửa chân trước khi lên nhà. Chả hiểu một lần nghịch ngợm thế nào, bà Nỗ trèo lên thùng đựng nước, bất giác cái thùng đổ ập xuống đè lên đôi chân nhỏ bé của mình. Bà được gia đình đưa đi trạm y tế xã cấp cứu. Sau thời gian điều trị được các y sĩ ở trạm tiêm thuố.c nhưng không hiểu sao đôi chân bà không những không khỏi mà phần đùi còn teo lại rồi bị liệt hẳn, không thể đi lại được nữa.
Sau vụ ta.i nạ.n, mọi sinh hoạt của bà đều phải có sự giúp sức của người khác. Với đôi chân như vậy, bà chỉ biết quanh quẩn trong nhà, nhìn người khác đi lại, bạn bè tới trường mà ứa nước mắt. Nếu phải di chuyển độ vài bước chân là bà phải nhoài người ra bò, một lát lại thở dốc vì mệt và đôi chân thì đa.u đớ.n vô cùng. Thế nhưng bà cứ nghiến răng tập luyện, từng ít từng ít một.
Bà kể, hồi nhỏ bị liệt, cứ vận động là đau chảy nước mắt nên ngại đi lắm. Muốn tập tành để di chuyển thôi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bà phải nghiến răng, nuốt nước mắt vào mà cố gắng. Bà bảo, vì tay với chân của con người mình không bằng nhau chân lúc nào cũng dài hơn tay, muốn di chuyển được thì bắt buộc chân mình phải chùng xuống sao cho đều với tay để phối hợp được với nhau. Đôi tay thì không sao nhưng để "bảo" được đôi chân bị liệt làm theo ý mình thì không phải ngày một ngày hai mà chúng "nghe lời".
Có lẽ bởi thế mà giờ đây đôi chân bà Nỗ choãi sang hai bên, bàn tay thẳng tắp như cây trúc trên núi. Mỗi lần "đi lại" bà cần tới hai đôi dép, một đôi cho chân và một đôi cho bàn tay.
Trời không phụ công bà, dần dần đôi chân bà linh hoạt hơn. Việc nặng không làm được thì bà làm việc nhẹ, chưa bao giờ bà ỷ lại để nhờ vả người khác làm thay, bởi vậy mà bà được những người xung quanh rất yêu mến.
Bà Nỗ trông trẻ rất khéo.
Bà kể, nhiều lúc, bọn trẻ con thấy bà đi lại kiểu không giống ai, chúng nghịch ngợm ném đá bà, còn gọi là "bà Nỗ ngựa". Ngay cả khi bạn bè đồng trang lứa đến tuổ.i cập kê, hẹn hò rồi lần lượt lấy vợ lấy chồng thì bà vẫn quanh quẩn trong nhà, cùng lắm là ra vườn.
Những khi ấy bà cũng tủi thân. Rồi bà lại bảo, cuộc đời mình khổ quá lại càng khiến bản thân mình phải vươn lên, phải sống cho đời nó ghét mình thì thôi, chịu khổ nhiều cũng thành ra quen. Có biết bao phận người còn khổ hơn mình nhiều, đi lại được như mình đã là hạnh phúc lắm rồi.
Biết số phận mình không may mắn nhưng trong những năm tháng khó khăn nhất bà đều gắng gượng vượt lên mà không hề kêu ca nửa lời. Bố bà Nỗ mất năm 1992, các em đều lập gia đình rồi ra ở riêng, bà Nỗ và mẹ nương tựa nhau sống dưới mái nhà bỗng trở nên rộng thênh thang, mỗi đêm gió thốc từng cơn lạnh buốt.
Hàng ngày, mẹ lên nương thì bà Nỗ đều giành hết những công việc trong gia đình về tay mình. Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế hiu hắt, cho đến năm 2009 mẹ mất bà bơ vơ một thời gian rồi chuyển đến ở cùng người em trai.
Từ khi ở cùng em trai, bà xin đặt chiếc giường ở căn bếp nhỏ của gia đình, hàng ngày vợ chồng người em đi làm, mọi công việc trong nhà hết thảy đều do bà đảm đương.
Bà Nỗ chia sẻ: "Mình không muốn vì tàn tật mà làm gánh nặng cho em trai, cậu mợ có hai cháu giờ lại thêm mình thì gánh nặng quá, nhưng ra ngoài đường không có sức khỏe thì biết đi về đâu, làm gì để sống. Còn sức lực thì còn phải cố gắng thôi".
Nhắc đến bà Nỗ ai ai ở Tân Tiến cũng quý, cũng thương. Ngoài những công việc sinh hoạt thường ngày của gia đình, có thời gian rảnh rỗi bà lại giúp hàng xóm trông trẻ.
"Bà Nỗ tốt lắm, hôm nào nhiều việc tôi lại phải nhờ bà ấy trông con giúp. Thế mà cho quà bà cũng chẳng chịu nhận, chỉ khi mời bà ấy ở lại ăn cơm thì mới chịu",chị Nông Thị Hạnh, một người hàng xóm của bà Nỗ cho biết.
Đang nói chuyện với chúng tôi, chợt bà bò nhanh vào bếp dùng miệng nhấc ấm nước sôi ra khỏi lửa. Chúng tôi thấy vậy đề nghị giúp đỡ thì bà bảo không cần, bà làm thế quen rồi.
Với cách như thế bà có thể "xách" xô cám đến chuồng cho lợn, gà ăn. Bà cũng có thể cõng được cả bó củi nặng.
"Trường hợp bà Nỗ khá đặc biệt và cũng là tấm gương nghị lực cho những người khuyết tật ở đây", ông Hoàng Văn Hoạn, trưởng thôn Tân Tiến nói.
Theo Vietnamnet
Rửa chén lúc nửa đêm Hạn hán. Sau hai ba ngày cúp nước liên tục thì có vài tiếng đồng hồ được cấp nước. Khu vực gia đình chị ở, thường là đến 23g hoặc hơn vậy nữa thì nước mới bắt đầu ri rỉ ở vòi thấp. Đã có kinh nghiệm nên chị không vội vàng hứng nước vô thau rồi kiên nhẫn đợi đầy để bưng...