Sợ ế, giăng lưới bẫy chồng rồi giờ… cắn răng chịu khổ
Tôi chủ động rủ hắn đi chơi, đi du lịch riêng với mình, hòng kiếm đứa con tró.i châ.n. Và kế hoạch của tôi coi như thành công một nửa vào cái ngày tôi biết tin mình có thai
Tôi năm nay đã 30 tuổ.i, công việc thì ổn định lâu rồi, có mỗi chồng là mãi chưa thấy lấy. Bố mẹ không sốt ruột, giục giã gì cả, chỉ mong tôi sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng tôi lại là cái đứa sống theo tâm lý đám đông. Bạn bè đồng trang lứa lấy chồng có con cả rồi, làm sao tôi không sốt ruột cho được. Thà xinh đẹp, cao ráo mà bảo ở vậy cho giai nó thèm. Đằng này tôi thì vừa xấu vừa béo vừa lùn, lại còn đen mái mái chứ chẳng ra đen duyên như người ta. Tôi bấn lấy chồng lắm rồi!
Tôi quen hắn qua một cuộc gặp gỡ bạn bè. Hắn cũng chẳng đặc điểm gì nổi bật. Tính tình thì cù lần, im im chẳng lúc nào thấy nói năng gì cả nên tôi đưa hắn vào mục tiêu ngắm bắ.n. Tôi tìm hiểu hoàn cảnh gia đình nhà hắn thì biết được nhà có mỗi hắn là con trai, được bố mẹ chiều. Hắn lại làm công an, coi như tôi không phải lo chuyện tài chính sau khi cưới nhau.
Tôi chủ động rủ hắn đi chơi, đi du lịch riêng với mình, hòng kiếm đứa con tró.i châ.n. Và kế hoạch của tôi coi như thành công một nửa vào cái ngày tôi biết tin mình có thai. Niềm vui lại càng lớn khi tôi báo với hắn tôi mang bầu một thằng cu. Hắn cũng vui lắm! Tự dưng lại được cả vợ cả con trai. Vậy là đám cưới nhanh chóng được diễn ra, cô dâu chú rể là hai đứa ế nhăn ế nheo.
Cứ ngỡ hạnh phúc đã đến với mình, tuy hơi muộn một tí, nào ngờ tôi nhận phải trái đắng quá sớm vì kế hoạch dại dột của mình. Bố mẹ chồng chẳng coi tôi ra gì. Chồng lại là một đứa con trai ngoan quá mức cho phép, lúc nào cũng một mẹ hai mẹ. Mẹ chồng tôi nói thế nào thì chồng tôi cấm có cãi nửa lời. Bụng mang dạ chửa đi làm mệt mỏi, tôi còn phải phục vụ chồng và gia đình chồng từ a đến z.
Video đang HOT
Tôi tìm hiểu hoàn cảnh gia đình nhà hắn thì biết được nhà có mỗi hắn là con trai, được bố mẹ chiều. (ảnh minh họa)
Đến ngày sinh, tôi phải tự mình lo lắng chu toàn cho hai mẹ con trước đó, chứ đợi chồng thì có khi tôi còn chẳng được nhìn thấy mặt con. Sinh xong về nhà chồng, tôi cũng đã lường trước được hoàn cảnh của mình. Nhưng than ôi, bữa cơm mẹ chồng tôi cũng chẳng nấu cho tôi ăn. Mặc dù đang đau vết thương, tôi vẫn phải cố gượng dậy để lo cho con, nấu lấy bữa cơm mà ăn. Họ hàng đằng chồng tôi có sang thăm cháu, thấy mẹ chồng đối xử với tôi như vậy, mọi người thương nên ở lại giúp nhưng mẹ chồng tôi đuổi về hết, không cho ai ở lại.
Tôi ở nhà chồng được 1 tháng thì không thể chịu đựng thêm được nữa, phải bế con về nhà ngoại cậy nhờ vào bố mẹ tôi. Sau thời gian nghỉ sinh, cũng đến lúc tôi phải đi làm. Ông bà nội đã thông báo trước là sẽ không giữ cháu. Chồng tôi mặc dù không coi tôi ra gì nhưng vẫn quan tâm đến con. Khổ nỗi, từ bé đã chẳng phải chăm sóc ai, lại còn được chiều chuộng, chồng tôi chẳng thể lo nổi cho đứa con. Tôi phải nhờ bà cô đằng chồng giúp tôi ở nhà trông cháu rồi hàng tháng gửi cho bà ít đồng gọi là tiề.n lương.
Cho đến bây giờ, chồng tôi nghe lời mẹ, dọa sẽ l.y hô.n với tôi. Sao số tôi khổ thế này. Cứ nghĩ lấy chồng rồi là xong, mọi việc sẽ xuôi chèo mát mái. Nào ngờ, lấy chồng rồi mọi chuyện còn phức tạp hơn, giờ lại thêm đứa con cần nuôi nấng, dạy dỗ.
Tôi không đủ dũng cảm để làm mẹ đơn thân, cũng không đủ dũng khí để một mình chống chọi với cả gia đình chồng. Càng suy nghĩ càng tiến thoái lưỡng nan. Tôi chỉ ước mình đừng dại dột như vậy. Đâu phải cứ lấy chồng là sướng đâu. Không biết rồi tương lai của tôi và con sẽ như thế nào đây.
Ước gì mọi thứ đi đúng với quỹ đạo của nó. Tôi đã rẽ sai hướng để rồi giờ nhận ra không thể quay trở lại được nữa.
Bảo Linh
Tôi bị chồng tát trong lễ ăn hỏi em chồng khi... nhìn lên bàn thờ gia tiên
Tôi đang đang cảm thấy rất buồn vì người chồng đầu ấp tay gối bấy lâu nay. Nhưng liệu ra đi ngay lúc này có phải là quyết định đúng?
Từ khi về làm dâu và sống chung với gia đình chồng, bố mẹ chồng tôi vẫn là chủ gia đình và quyết định mọi thứ. Tôi là con dâu, là phụ nữ nhưng cũng không được can thiệp vào các công việc quan trọng, thậm chí là những việc bình thường như thờ cúng, mặc dù đây là việc tâm linh. Công việc này xuất phát từ lòng thành của mình, không cần quá cầu kỳ, chỉ cần mình nhất tâm là được. Gia đình chồng tôi ở chung từ đời bố mẹ của ông nội chồng tôi nên bàn thờ gia tiên có phần chỉnh chu và "đồ sộ" hơn gia đình khác. Do vậy, việc sắp lễ cũng cần cẩn thân và chu đáo hơn.
Hôm trước đến ngày ăn hỏi em gái chồng tôi. Mẹ chồng tôi bảo tôi làm cơm thắp hương, vì bà còn bận khách. Trong lúc tất bật nấu nướng chuẩn bị làm cơm thắp hương cho kịp giờ nhà trai đến thưa chuyện, thì bố chồng tôi bảo tôi đi đón cụ - là ông ngoại của chồng tôi sang cho đông đủ.
Trước khi lấy xe đi, tôi đã nhờ các cô (đều là em gái bố chồng tôi): "Các cô để ý giúp cháu đồ trên bếp đang nấu nhé, được thì giúp cháu sắp mâm lên thắp hương trước không họ nhà trai đến giờ đấy ạ. Cháu đi đón cụ rồi về ạ." Thế là tôi chạy xe trên đường, chỉ mong nhanh đón cụ về. Nhà cụ cách nhà tôi 6 cây số. Cụ năm nay đã 78 nhưng vẫn còn minh mẫn và đi lại được. Khổ nỗi, tuổ.i già, tôi không biết cụ giận dỗi con cháu điều gì mà nhất quyết không chịu lên xe tôi ngồi. Tôi đã nói khéo hết cỡ nhưng cụ bắt phải con trai - là bố chồng tôi đến đón cơ. (Có hai con của chú thím ở nhà và đều chứng kiến cả). Tôi trở về nhà, bên nhà trai đã đến đông đủ và đang ngồi trong nhà nói chuyện. Tôi biết ý nên gặp riêng bố chồng và thưa lại tình hình cụ như vậy.
Ảnh minh họa.
Nhìn qua bàn thờ gia tiên, mọi thứ vẫn lạnh tanh chưa hề chuẩn bị gì. Tôi thấy mẹ chồng tôi vừa chỉ tay lên phía bàn thờ, vừa nhỏ to với chồng tôi điều gì đó nhưng nét mặt không vui. Bất ngờ. Chồng tôi hùng hổ xông đến tát tôi, quát tôi: "Cô ẩu đoảng vừa thôi!" trước mặt bao nhiêu người. Quả thực, tôi không thể ngờ hành động này của anh bởi tôi quá hiểu tính anh. Hai năm qua, tôi và anh đã có với nhau cậu con trai kháu khỉnh, anh tuy nóng tính nhưng chưa đụng tay đụng chân với tôi lần nào. Nhưng lúc này, tôi thấy mình ê chề quá, oan ức quá. Sao anh không hỏi tôi, sao anh không nghe "hai tai" mà đã đối xử với tôi như vậy! Tôi rưng rưng nhìn thẳng vào mắt chồng tôi và bố mẹ chồng rồi nói trong uất hận: "Tôi không thể tiếp tục sống ở gia đình này nữa!" Tôi xin lỗi tất cả khách khứa và chạy một mạch ra ngoài ngõ. Tôi không làm sai điều gì. Thực sự là tôi không muốn quay lại đây nữa. Liệu tôi có làm bẽ mặt nhà anh trước gia đình thông gia kia hay không? Con tôi có dang dở không? Tôi phải làm sao bây giờ hả mọi người?
Theo Phunutoday
Trách ai tham phú phụ bần Cuộc đời không như là mơ và những cái kết buồn sẽ đến nếu người ta không biết vun đắp cuộc sống từ tình yêu chân thành và nghĩa tình sâu đậm qua những tháng năm... Tham phú phụ bần Nếu như có một cuộc bình chọn gia đình nào nghèo nhất thôn Quảng Sơn thì có lẽ nhà Luật là ứng viên...