Sau những gì đã mất
Nhìn con yên lành ngủ trong tay, mình tự nhủ lòng hãy đơn giản mọi thứ đi mà sống.
Đã một tháng tròn kể từ ngày con chào đời trong bệnh viện. Cơn đau đẻ chưa nhạt nhòa trong trí nhớ, mình vẫn như đang bị xoắn vặn từng cơn, gập người lại bíu lấy thanh giường sắt bệnh viện. Cơn đau trằn xé, nước mắt lã chã cộng hưởng với tiếng rên của những người đàn bà đau đẻ thảm não xung quanh như vẫn bên tai. Có một chị đã nhìn mình van vỉ, chắc vì mắt mình ráo hoảnh dù thân thể gồng lên đau dữ dội. Chị ấy mếu máo: “ Chị ơi, em đau quá, chị ơi…”.
Lúc ấy, mình không nghĩ đến anh, không nghĩ đến mẹ, không nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài sinh linh bé bỏng đang chòi đạp những giây phút cuối cùng trong bụng mình trước khi chào ánh sáng cuộc đời. Mình lặng thầm va.n xi.n: “ Con đừng làm mẹ đau nữa, con ra đi, con ơi…”. Ai từng trải qua cơn đau sinh nở, mới hiểu họ đã đán.h đổi những gì cho sự ra đời của đứa con. Những đa.u đớ.n, xé gan xé ruột nào thấm tháp vào đâu so với giờ khắc ấy. Đối với người đàn bà, sau đó, chẳng có gì quan trọng nữa, trừ đứa con bé bỏng.
Đàn bà sau khi sinh nở, mệ ngoại dặn, phải ráng ở yên trong nhà đủ tháng. Mẹ mình mất sớm, mệ thì già yếu, chỉ gửi được cho cháu gái và chắt ngoại những lời dặn mà thôi. Mệ dặn kiêng ra nắng ra gió, kiêng nước lạnh, kiêng tắm gội, xông hơ than củi cho đầy đủ. Mệ dặn lấy lá trầu hơ than, vò giập rồi áp lên rốn bé, cho ấm bụng, lại lấy cái đuôi lá trầu đó vẽ lông mày cho cháu, cứ vẽ không vậy thôi, để lông mày nó sau này dài, cong, đầy đặn. Bao nhiêu lời mệ dặn dò, mình nghe, nhớ, mà không làm được. Chị giúp việc đến làm hai tiếng một ngày, 22 tiếng đồng hồ còn lại, một mình quay cuồng với con. Làm sao mà kiêng cữ.
Cuộc đời khác đang bắt đầu từ đây – trong vòng tay thương yêu của mình (Ảnh minh họa)
Hết một tháng, soi gương thấy một bà mẹ trẻ đầu bù tóc rối, mắt hõm sâu vì thiếu ngủ, áo quần xộc xệch, nhăn nhúm đang nhìn mình. Ta đấy ư? Thẫn thờ nhìn người trong gương, tự hỏi rằng có phải “ Giờ đây bên sông hoa rụng tơi bời. Giờ đây em ơi cơn mộng xa rồi…”
Trong kia, một tiếng “oe”, âm thanh mỏng manh, bé xíu vang lên. Hình như mình cảm được cái âm thanh ấy trước khi nó thực sự vọng đến tai. Lật đật tới bên giường nhìn con gái trở mình quơ đôi tay bé bỏng. Đôi tay ấy đang tìm ai trong cõi đời rộng lớn này? Bây giờ chẳng có ai ở đây cả, chỉ có mẹ thôi con à. Người mà mẹ từng yêu, từng dâng hiến đã rời bỏ mẹ con mình rồi. Cùng với cuộc chia tay ấy, mẹ đã mất mát bao nhiêu điều: một thời vô tư lự, lòng tin yêu, cả một phần nhan sắc, một phần thân thể. Nhưng xét cho cùng, tất cả những điều ấy đã được bù đắp bằng con.
Nhìn con yên lành ngủ trong tay, mình tự nhủ lòng hãy đơn giản mọi thứ đi mà sống. Hãy đặt một mục tiêu cụ thể và thật rõ ràng: làm việc, kiế.m tiề.n, nuôi con khỏe mạnh và yêu thương con bằng tất cả trái tim. Chắc chắn trên đường đời còn bao điều phức tạp khác đang chờ mẹ con mình, nhưng cứ thong thả mà đi, thong thả mà sống, bởi một cuộc đời khác đang bắt đầu từ đây – trong vòng tay thương yêu của mình.
Video đang HOT
Chẳng có gì kỳ lạ như tình yêu: khi yêu thương một ai đó, người ta sẵn lòng cho đi tất cả, cho dù có nhầm lẫn, cho dù điều đã cho đi là điều quý giá nhất, cho dù đó là những mất mát không gì có thể bù đắp. Nhưng bản chất của tất cả những được và mất, cho và nhận này là tình yêu, nên vẫn có những điều thật sự ý nghĩa còn lại trong cuộc đời, sau tất cả những gì đã mất…
Với mình, đó là con.
Theo 24h
Anh nhớ không ngày mưa
Mưa cho chúng ta những khoảng lặng để nhìn và hiểu nhau hơn. Mùa hè nắng cháy da thịt thêm những cơn mưa bất chợt ầm ầm giông bão. Mưa dội sạch đi cái nắng nóng mệt mỏi trong em và anh, cho chúng ta những khoảng lặng để nhìn và hiểu nhau hơn vì thế em thích mưa.
Anh biết điều đó đúng không, em thích trời mưa vào những ngày nghỉ, những ngày ấy em sẽ được ngủ nướng trên giường một cách ngon lành, cảm nhận hơi ấm của anh khi được ôm từ phía sau khi trời lạnh hơn. Cái cách anh rón rén dậy nấu mỳ, món mỳ thập cẩm ngon hơn bao giờ hết với công thức một bát ít mỳ nhiều rau và một trứng còn một bát sẽ nhiều mỳ nhiều rau và hai trứng. Đó là bữa sáng anh chuẩn bị và phải ăn nóng. Cái cách anh chui vào chăn và hét vào tai "lợn còi dậy tự nguyện hay muốn lôi cổ ra khỏi giường?". Tiếng mưa rả rích ngoài ban công một cái ôm nhẹ nhàng. Không đi xem phim ở rạp có màn ảnh rộng mà thay vào đó sẽ là một bộ phim kinh dị thể loại mà cả hai cùng yêu thích trên trang web phim HD gì đó, không có màn hình lớn chỉ là qua cái laptop nhưng nó với em cũng đủ lãng mạn lắm rồi. Không lai rai nơi quán cafe Góc Nhỏ thay vào đó là em chạy ù đi mua hai cốc trà sữa. Không đi ăn nhà hàng lớn như lúc hai đứa cùng lĩnh lương đầu tháng hay đi ăn ở tiệm vào ngày nghỉ, vẫn nấu cơm ở nhà như những ngày bình thường nhưng em không phải vào bếp, với những món chủ yếu là luộc.
Cũng một ngày mưa khi em đang bước trong cửa hàng gần nhà ra chuẩn bị bữa cơm tối sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ai đang ôm sau lưng anh vậy? Bệ lưng dài đấy đang có một vòng tay ôm từ phía sau, bờ vai rộng ấy ai đang tựa vào? Mọi thứ em cầm trên tay đều rơi xuống, mặt em tối sầm lại như một phản xạ tự nhiên em vứt bỏ mọi thứ đang cầm trong tay lao như điên chạy về hướng xe máy đang đi, hét lên những tiếng đa.u đớ.n trong lòng " Anh ơi dừng xe lại".
Cô gái đó ngoảnh lại, anh cũng ngoảnh lại, tiếng xe phanh đột ngột, bàn tay cô ấy như ôm anh chặt hơn, em mất hết lý trí nhìn bộ dạng anh và cô ấy và em trông thật nực cười. Mưa tầm tã chiếc áo sơ trắng ôm sát vào cơ thể cô ta để lộ da thịt lộ liễu.
- "Bốp" - một tiếng bạt tai trời giáng vào mặt cô ấy.
- Cô làm gì đấy bị điên à, ai cho cô đán.h cô ấy... anh đã ôm cô ấy trước mặt em. Em cũng ướt anh nè cũng đau anh nè sao anh lại như vậy, em đã hận anh. Quay lưng bỏ đi mặc cho mọi ánh mắt đổ dồn về em, mặc cho hai người muốn làm gì thì làm, anh đã không phân vân gì khi trách mắng em cả, một điều mà em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm với em. Em khinh cái ánh mắt giả tạo của cô ta, giả vờ yếu đuối, ghét cái cách cô ấy ôm anh mà anh vẫn để yên không nói gì. Em bỏ mặc tất cả đó. 30p' sau anh về nhà chúng mình cãi nhau.
- Anh xin lỗi
- Đi đi, tôi không bị mù mà không thấy. Tôi cũng không bị điếc mà không nghe được những gì anh đã nói với tôi. Tôi buông tay rồi đấy anh đi đi...
- Cô ấy cùng công ty anh xin anh đi ké về thôi mà, em đừng suy diễn như vậy..."
- Cùng công ty à, công ty mỗi mình anh có xe à mà con đó xin anh về, công ty đó thiếu đếch gì thằng mà xin mỗi mình anh à. Làm cùng công ty mà ôm nhau như thế à, làm cùng công ty mà anh dám mắng tôi trước mặt con đó à, anh đi đi. Thoải mải mà hẹn hò đi...
Dường như em không tin nổi vào mắt mình, chiếc nhẫn anh đeo vào tay em lúc nào nữa (Ảnh minh họa)
Mọi thứ trong im lặng, ngột ngạt. Có một vòng tay ôm từ phía sau em vội vã hất ra vả lặng lẽ ôm chiếc gối ra phòng khách. Anh lặng lẽ ra theo, em lại vào phòng ngủ. Không gian im lặng dễ sợ.
Một buổi sáng em ủ rũ bước ra khỏi phòng chuẩn bi đi làm một lời nhắn trên bàn ăn "Em ăn sáng đi nhé, hôm nay anh nấu súp rau củ để em ăn kèm bánh mỳ đó nhớ hâm nóng lại mà ăn nhé. Sáng nay anh đã đi chợ mua đồ để trong tủ lạnh rồi đó, anh về nhà một tuần rồi anh lên, anh xin lỗi vì đã nặng lời với em, yêu em nhiều". Em vội vã chạy vào mở tủ quần áo, hú hồn tưởng anh mang hết quần áo đi. Một cảm giác trống rỗng trong lòng.
Ba ngày mưa rồi kể từ hôm đó. Thường thì em rất thích tối thứ 6 vì đó là buổi tối bắt đầu cho kì nghỉ 2 ngày. Em lặng lẽ đứng ngoài ban công nhìn trời một màu đen và cơn mưa mùa hè đó. Cảm giác của em bây giờ là hận thù, yêu và nhớ. Cái nóng oi bức khiến em khó chịu nổi nóng, cáu gắt bất cứ lúc nào. Bất chợt cơn mưa dội đến mang theo những giọt nước mắt nhẹ làm trôi đi phiền muộn trong lòng, lâu dần cơn mưa ngấm vào tận tim thì em mới biết nó lạnh, lạnh buốt giá, một cơn đau nhưng được những hạt mưa làm trôi đi giọt nước mắt. À hóa ra đó là cách con gái giấu những nỗi đau không ai biết là mình đang khóc. Sấm chớp làm cho em một cảm giác sợ cảm giác đó lại càng lớn hơn khi tiếng mưa nhanh hơn, nặng hạt hơn em sợ nó lạnh lẽo vây kín em mọi thứ. Một hơi ấm vòng từ phía sau. Quay đầu lại không tin nổi vào mắt mình là anh. Một nụ hôn ấm áp ập đến mọi thứ cữ lặng lẽ êm đêm như thế, khi em tỉnh dậy vẫn thấy anh ở bên cạnh đây, vẫn hơi ấm nồng nàn và vòng tay ấm áp, không phải là em đang mơ.
- Em tưởng anh về nhà một tuần? Sao anh lên sớm vậy?
- Nhớ em quá nên anh lên, về nhà không ngày nào là anh ngủ được, không thấy em liên lạc lại, gọi em không bắt máy nhắn tin em không trả lời, anh lo quá.
- Nghỉ phép lâu như vậy thì ở nhà đi chứ, ai thèm anh quan tâm...
Mọi thứ cứ êm ả trôi đi như vậy. Một ngày mưa, cũng đã rất lâu rồi sau kì nghỉ phép, hôm nay một ngày thứ 7 mưa rào, trời mát mẻ khiến ta ngủ ngon hơn. Khi em tỉnh dậy anh vẫn đang say sưa ngủ. Bàn tay em nhẹ nhàng chạm lên đôi mắt có hàng mi cong vút của anh, em chưa từng nói rằng anh có đôi mắt rất đẹp, đẹp đến nỗi lần đầu tiên mình gặp nhau em chỉ chú ý đến đôi mắt ấy. Dường như em không tin nổi vào mắt mình, chiếc nhẫn anh đeo vào tay em lúc nào nữa. Đôi tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé này:
- Làm vợ anh nhé!
Yêu nhau mấy năm rồi em chưa từng nghe anh nói đến chuyện này, đôi khi em cũng từng nghĩ liệu anh có xác định cưới em không. Nhưng chưa bao giờ em hỏi và anh cũng không nhắc đến một từ cưới.
Ngoài trời vẫn mưa rả rích như khúc nhạc êm đềm, tiếng gió thổi làm đung đưa những bông tím trước sân nhà. Trời mát mẻ đến lạ kì, mùa hè yêu thương.
Theo 24h
Chồng mãi yêu vợ Đối với chồng, vợ là một nửa mãi mãi với chồng không bao giờ thiếu được. Vợ à! Thế là cũng gần tròn 2 năm chúng mình quen và yêu nhau rồi vợ nhỉ. Khoảng thời gian ấy so với đồng hồ thời gian thì chẳng thấm vào đâu nhưng với sự chờ đợi thì rất chi là dài đúng không vợ. Bánh...