Sau khi tân hôn, tôi bị mẹ chồng lạnh nhạt ra mặt
Tôi há hốc miệng nhìn anh. Chỉ vì như thế mà mẹ chồng ghét bỏ tôi, có phải là quá đáng không? Đồng ý chữ trinh tiết quan trọng nhưng nó quan trọng với tôi chứ đâu phải là cái cớ để tôi bị ghẻ lạnh
Có chị em nào từng gặp sự cố đêm tân hôn chưa?
Hai vợ chồng tôi biết nhau khi đi làm xa nhà. Yêu nhau một thời gian, thấy hợp ý nên quyết định tiến đến hôn nhân. Thời gian quen nhau cũng gần hai năm, chỗ ai nấy ở cũng chưa từng sống chung. Nhưng đến ngày dạm hỏi, mẹ chồng tương lai cứ bóng gió việc sống cùng rồi thì không được lên đèn, mang vận xui cho cả nhà.Tôi không biết mẹ chồng tương lai mang đâu ra ý nghĩ đó rồi cố xoáy vào nói nọ kia.
Thật dở khóc dở cười là vào ngày đám cưới, chồng tôi uống quá nhiều rồi đ.âm ra ngủ li bì không biết trăng sao. Lúc quen nhau cũng chỉ nắm tay, hôn môi hoặc thân mật hơn thì vuốt ve chứ chưa từng vượt quá giới hạn. Đêm tân hôn nhìn chồng mặc nguyên bộ complet cưới rồi ngủ li bì tôi chỉ biết giúp chồng c.ởi q.uần á.o. Phụ nữ dù có khỏe thì cũng không đỡ nổi sức nặng của đàn ông. Tôi muốn mặc giúp anh cái áo mà không cách nào xoay sở được. Thế rồi cứ để anh trần nửa người đắp chăn đi ngủ.
May mà chồng tôi tìm hiểu và giải thích lại với mẹ chồng nếu không thì cả đời này tôi phải chịu oan ức rồi. (Ảnh minh họa)
Cả đêm tôi lạ chỗ, lại nghe tiếng ngáy của anh rồi cả người anh tản rượu cứ nóng bừng làm tôi suốt đêm phải lau mồ hôi. Sáng ra, mắt nhắm mắt mở, vòng mắt đen thui như gấu trúc đi xuống nhà bếp nấu nước pha trà cho ba mẹ chồng.
Ấy vậy mà sau một đêm, mẹ chồng nhìn tôi lộ rõ nét ghét bỏ, khinh thường. Tôi tự thấy mình cũng không phải đứa con gái vô dụng, ngày đầu về nhà chồng không biết nấu cơm giặt quần áo thế sao mẹ chồng lại nhìn tôi với ánh mắt ấy.
Video đang HOT
Đợi chồng thức giấc, thay quần áo mới xong cả hai lên rót nước mời trà ba mẹ chồng ngày đầu làm dâu. Bà nhận ly trà mà ánh nhìn như soi mói cùng thăm dò. Rồi bóng gió nói không biết vận xui gì kéo đến đây.
Tôi nghe mà lòng ngổn ngang, rối bời. Lúc mẹ chồng nhờ thầy coi t.uổi hai đứa cũng rất tốt, thế thì vận xui là thế nào? Tôi thật không hiểu nổi mẹ chồng đang ám chỉ điều gì.
Mấy ngày ở nhà tôi luôn làm tròn trách nhiệm và kính quý ba mẹ chồng. Nhưng càng lúc mẹ chồng càng khó chịu ra mặt với tôi. Đến nỗi tôi không biết nên làm thế nào để bà vừa ý. Tận gần ngày hai vợ chồng phải quay lại thành phố để làm việc mà mẹ chồng vẫn còn nhìn tôi bằng ánh mắt hậm hực.
Chồng tôi thương vợ có một mình ở bên nhà chồng mà còn phải chịu sự ghẻ lạnh của mẹ chồng nên có một tối, trước ngày hai vợ chồng đi thì tìm dịp hỏi riêng mẹ. Đến tận đến giờ đi ngủ, anh mới quay lại, vẻ mặt thần bí nhìn tôi. Tôi càng nhìn càng sốt ruột, cứ gặng hỏi anh đã nói gì với mẹ.
Anh nhìn tôi, khẽ vuốt tóc rồi hôn lên trán tôi dỗ dành và bảo:
- Mẹ nghĩ hai đứa mình ăn ở trước mà vẫn giấu mẹ để lên đèn.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
- Nhưng em và anh có ăn ở trước đâu.
Anh cười nhìn tôi, khẽ nắm lấy bàn tay tôi vỗ nhè nhẹ:
- Lỗi tại anh, đêm tân hôn ngủ lăn quay. Mẹ có lót một tấm khăn trắng bên dưới tấm đệm này nhưng lúc lấy ra thì không thấy…
Tôi há hốc miệng nhìn anh. Chỉ vì như thế mà mẹ chồng ghét bỏ tôi, có phải là quá đáng không? Đồng ý chữ trinh tiết quan trọng nhưng nó quan trọng với tôi chứ đâu phải là cái cớ để tôi bị ghẻ lạnh. Nếu thật sự hai chúng tôi “đã từng” thì mẹ chồng sẽ đối xử với tôi thế nào? Có xem tôi là cái gai trong mắt và quy hết vận xui trong nhà đều cho tôi mang đến? May mà chồng tôi tìm hiểu và giải thích lại với mẹ chồng nếu không thì cả đời này tôi phải chịu oan ức rồi. Nhớ lại chuyện ngày ấy tôi chỉ biết cười mỉa mai. Giờ mối quan hệ với mẹ chồng rất tốt nhưng ký ức ngày đó thật sự vẫn làm tôi dở khóc dở cười mỗi khi nhắc lại.
Theo Afamily
Tân hôn, tôi đưa tay khẽ chạm vào lưng chồng, anh hất ra cáu kỉnh: “Tránh ra, để yên cho tôi ngủ”
Tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ nữa, tôi dùng mọi thủ đoạn ép anh phải cưới, giờ đêm tân hôn tôi mới thấu được nỗi đau khi ép một người không yêu cưới mình...
Tôi và anh là bạn thanh mai trúc mã, nhà hai đứa cách nhau không xa, bố mẹ lại là bạn bè nên ngay từ nhỏ đã quen biết, lớn lên cùng nhau. Anh hơn tôi 2 t.uổi, luôn bảo vệ che chở và đối xử với tôi rất tốt.
Tôi thích anh từ ngày bắt đầu mới lớn, nhưng anh không thích tôi, đơn thuần chỉ coi tôi như một cô em gái. Mặc dù gia đình thì vun vén cho hai đứa, từ lâu đã mặc định chỉ chờ chúng tôi lớn lên là làm đám cưới. Tôi đến nhà anh suốt, bố mẹ anh rất yêu quý.
( ảnh minh họa )
Tôi vào đại học, còn anh học năm thứ 3 là lần đầu tiên tôi chủ động bạy bỏ tình cảm với tôi. Nhưng anh chỉ cười bảo tôi còn nhỏ, lo học đi, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Cứ như thế dùng dằng mãi cho đến khi tôi gần học xong, anh đã đi làm thì tôi phát hiện anh có người yêu trong một lần đến cơ quan định tìm gặp anh. Đó cũng là lần anh chủ động giới thiệu người phụ nữ đó với tôi. Tôi ghen tuông, uất hận và cảm thấy ghét chị ta kinh khủng.
Tôi tìm hiểu, biết chị ta quê ở miền núi xa xôi, nhà làm nông, nói chung với hoàn cảnh gia đình ấy, tôi biết rõ bố mẹ anh sẽ phản đối vì không môn đăng hộ đối. Tôi đến nhà anh, nói chuyện nọ chuyện kia, kích bác để mẹ anh ra mặt phản đối, dù trước mặt anh vẫn tỏ ra vui vẻ.
Sau đó tôi ra trường, đi làm 1 năm cũng là thời điểm anh đưa chị ta về nhà xin cưới. Tất nhiên mẹ anh phản đối quyết liệt, bởi lúc đó bà luôn coi tôi là dâu con. Nghe bảo, bà còn hắt cả cốc nước vào mặt chị ta và đuổi thẳng ra khỏi nhà. Mới đầu, anh và chị ta cũng quyết tâm lắm, nhưng tôi xúi giục, lại hay tỏ ra đáng thương nên mẹ anh một lòng một dạ bênh vực. Cuối cùng, bà giả ốm, tuyệt thực ép anh phải chia tay chị ta và cưới tôi làm vợ.
Cuối cùng, vì quá nhiều sức ép, hai người đó chia tay. Tôi vui như mở cờ trong bụng, bao nhiêu năm nay, tôi đợi có ngày này. Anh đồng ý cưới tôi, dù suốt hôm đám cưới, tôi thấy anh không hé răng cười lấy một lần.
Đêm tân hôn, anh tắm xong quay lưng vào phía tôi và ngủ. Tôi rụt rè đưa tay chạm vào lưng anh thì anh hất văng ra cáu kỉnh: "Tránh ra, để yên cho tôi ngủ". Tôi òa khóc, làm ầm ầm lên. Anh vùng dậy, mắt đỏ sọng lên, nhìn tôi gằn từng chữ: "Cô đừng tưởng tôi không biết cô bày trò, tôi không yêu cô, cả đời không yêu".
Anh nói xong đạp cửa bỏ ra ngoài. Tôi sững sờ, khóc không thành tiếng. Bỗng dưng thấy đau đớn và ân hận kinh khủng. Tôi đã làm gì cuộc đời của mình thế này, ép một người không yêu mình phải cưới, để rồi phải chịu cảnh lạnh lẽo ngay đêm động phòng... Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Afamily
Tân hôn, thấy vợ nôn ọe tôi nghi ngờ nên đ.ánh rồi đuổi vợ để rồi xót xa ân hận Hiện tại cô ấy đang ở nhà ngoại và dứt khoát gửi đơn ly hôn sang cho tôi ký, tôi đau lòng lắm, không biết nên làm gì nữa. Tôi phải trồng cây si hơn 2 năm trời mới nhận được cái gật đầu làm người yêu của Huệ, rồi còn thêm hơn 1 năm tìm hiểu nữa cô ấy mới chấp thuận...