Sau cái đêm nhơ nhớp ấy là nỗi đa.u đớ.n không thể xóa nhòa trong tôi
Vy thấy đầu mình vẫn còn quay quay, đưa mắt sang bên cạnh, Vy hốt hoảng khi thấy mình nằm cạnh một gã đàn ông to béo và cả hai đều trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Bố mẹ Vy kịch liệt phản đối chuyện tình yêu của Vy và Hoàng vì Hoàng vẫn còn lông bông, công việc chưa ổn định. Nhưng Vy đã nghe chính miệng Hoàng thề thốt rằng:
- Sau khi chúng mình kết hôn, anh sẽ toàn tâm toàn ý chú tâm vào làm việc, không chơi bời hư hỏng nữa. Nếu anh trái lời, sẽ nhận mọi hình phạt thích đáng từ em.
Vậy nên Vy tin Hoàng, tin vào tương lai mà Hoàng đã vẽ sẵn. Bỏ qua mọi lời khuyên can của bố mẹ, Vy về làm vợ Hoàng khi mới được pháp luật công nhận. Còn họ hàng hai bên vẫn chưa được ăn kẹo cưới của đôi bạn trẻ.
Đúng như những gì Hoàng nói, sau khi về chung sống với nhau, Hoàng đã tu chí hẳn. Tuy chỉ xin đươc chân trông quán nét nhưng đó cũng chứng tỏ Hoàng là người nói được thì làm được rồi. Vy và Hoàng thuê một căn nhà trọ nhỏ để sinh sống. Tuy có hơi chật vật và vất vả một chút nhưng Hoàng rất yêu thương Vy. Nhưng cuộc sống vợ chồng trẻ yên ổn không được bao lâu thì tai họa giáng xuống đầu Vy.
Xấu hổ, nhụ.c nh.ã, mà Vy vẫn không thể nào lý giải nổi chuyện gì đã xảy ra. (Ảnh minh họa)
Tối đó Hoàng về sớm, nói là muốn đưa Vy đi chơi vì lâu rồi bận việc nên Hoàng không đưa Vy đi đâu được. Vy vui lắm, háo hức chọn cho mình chiếc váy đẹp nhất. Hoàng gọi riêng cho Vy nước cam. Vy không hiểu sao uống xong ly nước mà Vy thấy hai mắt cứ mờ dần, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ. Vy cứ nghĩ do mình hôm nay vui quá, hơi mệt nên mới vậy. Vy giục Hoàng ra về. Nhưng Hoàng nhìn Vy đầy bí hiểm:
- Đêm nay, mình đừng về em nhé!
Hoàng thì thầm vào tai Vy đầy âu yếm. Hoàng chọn một nhà nghỉ khá kín đáo. Vy chỉ biết trước khi ngã xuống giường, chỉ kịp nhìn thấy bóng Hoàng và…
Sáng hôm sau tỉnh lại, Vy thấy đầu mình vẫn còn quay quay, đưa mắt sang bên cạnh, Vy hốt hoảng khi thấy mình nằm cạnh một gã đàn ông to béo và cả hai đều trong tình trạng không mảnh vải che thân. Xấu hổ, nhụ.c nh.ã, mà Vy vẫn không thể nào lý giải nổi chuyện gì đã xảy ra. Vy xô ngã người đàn ông đó khỏi giường, quấn chặt tấm chăn vào mình, bật khóc nức nở. Gã đó bị Vy đạp khỏi giường, tỉnh giấc, nhìn Vy đầy giận dữ:
- Cô bị điên hả, dám đối xử với chủ nợ của chồng mình như thế sao ?
Video đang HOT
Vy ngơ ngác, nhìn gã với đôi mắt đẫm lệ. Một kẻ khôn ranh, lọc lõi như gã nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Gã nhìn Vy, cười khin.h b.ỉ:
- Cô em đã bị gán nợ cho anh rồi! Chồng của cô em nợ anh một khoản khá lớn nên cô em sẽ phải phục vụ anh dài dài đấy.
Dứt lời, gã lao vào Vy, như một con thú hoang, mặc cho Vy cầu xin, khóc lóc thảm thiết.
Vy nhìn Hoàng bằng ánh mắt chất chứa đầy đau thương, oán hận. (Ảnh minh họa)
Bị bỏ lại trong căn phòng nhà nghỉ với tấm thân nhơ nhớp mà nước mắt Vy giàn dụa. Vy không ngờ đạo diễn của màn kịch gán nợ này lại chính là Hoàng, người mà Vy tin tưởng, người mà Vy hết lòng, người mà Vy yêu tha thiết. Cái đêm nhơ nhớp ấy đã để lại trong Vy nỗi đau không thể xóa nhòa. Mặc lại quần áo, Vy rời khỏi nhà nghỉ như người mất hồn.
Hoàng nhìn Vy bằng ánh mắt hối lỗi:
- Anh… hắn buộc anh phải làm thế. Hắn nói, chỉ cần em ngủ với hắn, hắn sẽ xóa nợ cho anh. Hãy cứu lấy anh… Xin em…
Vy nhìn Hoàng bằng ánh mắt chất chứa đầy đau thương, oán hận. Cứu Hoàng thì ai sẽ cứu Vy đây. Một gã đàn ông như Hoàng còn xứng đáng có được tình yêu thương của Vy nữa không mà còn đòi Vy cứu. Trái tim tan nát, tình yêu cũng vụn vỡ. Vy lạnh lùng bỏ đi mặc cho Hoàng cầu xin, khóc lóc. Đến chính Vy còn không tìm được tương lai cho mình trong lúc này thì thử hỏi Vy còn giúp được ai.
Theo Một Thế Giới
Tôi đã giế.t chế.t tình yêu như thế đấy!
Con sóng kia có mỏi mệt không khi cứ tiếp tục xô bờ? Em có mỏi mệt không khi cứ yêu tôi mà chỉ nhận được sự lạnh lùng? Câu trả lời giản đơn mà sao khi đã mất em tôi mới nhận ra?
Con trai càng lạnh lùng con gái càng yêu. Nhiều lúc nhớ em phát cuồng nhưng tôi chẳng bao giờ gọi điện hay nhắn tin trước, chỉ chờ đợi em. Nhiều lúc em thấy tôi quá lạnh lùng mà giận dỗi, đòi chia tay, tôi cũng không hề níu kéo. Em cứ tự gần, tự xa, tự yêu, tự chia tay rồi lại tự về bên tôi.Trên bãi biển vắng vào đêm, chỉ có mình tôi...
Cũng nơi này năm xưa, có hai chiếc bóng in trên cát. Bóng em ngả trên vai bóng tôi, dịu dàng như trong một bức vẽ tình yêu, lung linh trên sóng trăng.
Ngày đó em đến bên tôi như cơn sóng nhẹ, tràn trong thương nhớ. Tôi yêu em đấy, yêu rất nhiều bởi em làm trái tim băng giá của tôi trở nên khó chịu. Tôi chỉ biết rằng tôi cần phải giữ em bên cạnh cho đến hết cuộc đời tôi.
Em sôi nổi nhiệt thành như sóng lúc triều dâng, nồng nàn như ánh trăng trong đêm vắng, xa gần bất chợt như con gió đổi chiều. Cái cách em chạm khẽ vào đời tôi cũng lung linh như thế khiến mỗi ngày tôi càng cảm thấy không thể rời xa em.
Mặc cho em vô tư yêu thương và hạnh phúc, mặc cho em dỗi hờn rồi lại tự đến làm lành, tôi luôn có kế hoạch trong đầu là phải làm cho em yêu tôi đến mức không thể rời xa tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy những điều mình làm để em say mê thật sự đã có tác dụng. Mỗi ngày tôi mải mê với hoạch định của mình, không buồn để ý đến cảm giác của em.
Có lần em chia tay tôi vì lý do: Vì sao em nhắn tin cho anh mà anh không nhắn lại? Vì sao anh bảo sẽ gọi lại cho em rồi mất tích luôn mấy ngày? Nếu em không chủ động thì anh cũng lặng im rồi quên em luôn phải không?
Tôi lạnh lùng trả lời em rằng, đó là cách em lựa chọn, tôi tôn trọng mọi điều em làm, mọi thứ em quyết định. Tôi biết thái độ này sẽ khiến em mơ hồ, đau khổ nhưng không thể xa rời tôi được.
Và đúng như tôi nghĩ, chỉ được 2 ngày em lại tìm đến tôi, nước mắt tràn trên bờ mi, buồn tủi đến vô cùng. Tôi lại ôm lấy em yêu thương cho hết những ngày nhung nhớ.
Có lần em chia tay tôi vì em ốm nằm viện mấy ngày mà tôi không đến thăm. Tôi nói với em tôi bận, và em cũng chỉ bị cảm thôi, có gì lớn lao đâu.
Khi em ra viện, em tự đến tìm tôi trách móc, đòi chia tay. Tôi lạnh lùng để em về, lại là do em lựa chọn.
Không biết từ lúc yêu em, em đã đòi chia tay đến bao lần, và lần nào em cũng vì yêu tôi mà quay trở lại. Tôi cứ nghĩ, em chẳng bao giờ có thể xa tôi.
Thế rồi một ngày em nói với tôi: "Em không muốn làm kẻ đi ăn xin mãi trong tình yêu. Ly rượu em luôn phải tự rót ra rồi tự uống cạn. Say thì có say đấy, nhưng cũng có ngày rượu cũng không làm em say được nữa, đó là khi cơ thể đã tự thích nghi...".
Tôi để em đi, không một lời níu kéo. Rồi em sẽ lại quay về...
Hai ngày trôi qua, một tuần trôi qua, một tháng...
Em không quay về, còn tôi đã mờ mắt vì nhìn điện thoại chờ cuộc gọi của em.
Tôi cuống cuồng nhận ra tôi không thể sống tiếp mà không có em bên cạnh. Tôi đi tìm em.
Em vẫn ở đó, vẫn mỉm cười với tôi nhưng ánh mắt đã trở nên xa lạ. "Anh đã giế.t chế.t tình yêu của em mất rồi, bây giờ một cái mầm nhỏ xíu cũng không còn mọc lên được nữa. Hãy để em ra đi".
Tôi nói với em tất cả âm mưu của mình, tôi làm tất cả chỉ để giữ em ở bên tôi mãi mãi. Em nghe xong lạnh lùng nói: "Anh đã biến tình yêu thành một cuộc thí nghiệm, lúc thành công thì anh cười, lúc thất bại thì anh nên chấp nhận kết quả của nó".
Giờ đây ngồi một mình trên biển, tôi tự hỏi con sóng kia có mỏi mệt không khi cứ tiếp tục xô bờ? Em có mỏi mệt không khi cứ yêu tôi mà chỉ nhận được sự lạnh lùng? Câu trả lời giản đơn mà sao khi đã mất em tôi mới nhận ra?
Hạnh phúc của bờ cát là được sóng xô, tôi mải mê làm bờ cát mà quên đi cái mỏi mệt của con sóng. Nếu có thể một lần em còn đứng đợi, tôi nguyện một đời làm sóng xô...
Vũ Minh
Ngày kết hôn, ai cũng bĩu môi chê người chồng đi bên cạnh tôi, đến bây giờ thì... Những người trước kia bĩu môi, ch.ê ba.i chồng Linh thì bây giờ mỗi lần gặp Linh đều suýt xoa ghen tỵ, nói Linh tốt số, may mắn. Một số khác thì cứ gặp Linh là cúi mặt xuống vì xấu hổ. Ai cũng thắc mắc rằng tại sao Linh không phải gái ế, cũng không phải dạng quá lứa lỡ thì, mà...