Sau 5 năm chia tay… tôi bật khóc như mưa ngày gặp lại em
Em nuôi tôi đến khi tốt nghiệp đại học xong rồi nói chia tay. 5 năm sau gặp lại những lời em nói đã khiến tôi không cầm được nước mắt.
Ở trong thôn, từ nhỏ em là một cô bé luôn bị trêu chọc. Cho đến khi em lên 3 tuổ.i, ba mẹ li hôn, mẹ liền đi bước nữa, còn ba thì cũng bắt đầu xây dựng gia đình mới cùng người phụ nữ khác, để em cho bà nội nuôi dưỡng.
Và rồi, cho đến năm lớp 11, một sự tình cờ sắp đặt, chúng tôi đã học và ngồi chung bàn với nhau. Khoảng thời gian bên cạnh, tôi phát hiện em là một cô gái rất kiên cường và tốt tính. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cũng là khoảng thời gian tôi và em đến với nhau, nhưng cũng trong thời gian này, em buộc phải dừng lại việc học bởi ba em không thể chu cấp để em tiếp tục học lên đại học.
Tôi trở thành sinh viên đại học duy nhất trong thôn, cũng là niềm tự hào của cả gia đình. Năm tôi đến Hồ Nam học đại học, em cũng theo tôi đến Trường Sa (thành phố thủ phủ tỉnh Hồ Nam – Trung Quốc), hơn nữa còn tìm được phòng trọ ở gần trường tôi, bắt đầu tìm công việc. Còn nhớ hồi đó, chúng tôi thuê một gian phòng với giá rẻ nhất và tự nấu cơm. Em có thể chế biến những loại rau rất rẻ tiề.n trở thành những món ăn rất ngon miệng. Có lúc tôi phải ở lại trường tự học buổi tối, em lại đến trường đón tôi. Lúc đó chúng tôi thực sự rất hạnh phúc.
Năm thứ hai đại học, ba tôi không may bị ung thư phổi, toàn bộ số tiề.n tích góp trong nhà cộng vay mượn để dồn cho ba chữa bệnh, nhưng bệnh của ba vẫn không thể qua khỏi. Những ngày tiếp đó, mẹ tôi không thể xoay sở nổi nữa, sức khỏe cũng ngày một suy yếu, tiề.n sinh hoạt và học phí của tôi trở thành gánh nặng lớn của gia đình.
Người yêu đã hi sinh tất cả cho tôi (Hình minh họa)
Năm đó, em lấy toàn bộ số tiề.n lương vất vả kiếm được đặt vào tay tôi và nói rằng: “Anh không thể bỏ học, em sẽ nỗ lực kiế.m tiề.n”. Lúc đó trông em rất gầy vì phải bươn trải, nhưng ở em lại toát lên một lòng tin rất kiên định. Khoảnh khắc đó, tôi thầm thề trong lòng rằng, sau này kiếm được tiề.n rồi, nhất định sẽ bù đắp cho em, nhất định sẽ đối tốt với em ấy gấp ngàn lần.
Vì lòng tự tôn và tính hư vinh, tôi đã nói dối với mẹ là được học bổng quỹ học sinh nghèo vượt khó. Và mỗi khi có thời gian rảnh là tôi lại đi làm thêm để lấy tiề.n chi trả sinh hoạt phí, chứ không ai biết rằng, sự thực em mới là người đang kiế.m tiề.n nuôi tôi học đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu đi tìm việc làm. Lúc đó tôi muốn tìm một công việc lương cao chút, để không cần dùng đến tiề.n của em nữa. Không cần nghe thấy bạn học và bạn bè xung quanh nói tôi phải tiêu tiề.n của con gái nữa.
Video đang HOT
Nhưng công việc không dễ tìm như tôi tưởng, công ty có lương cao căn bản không cần tôi, công việc lương thấp thì tôi không muốn làm. Cứ thế, hơn hai tháng đi tìm công việc, tôi đi đâu cũng gặp khó khăn, chút lòng tự tôn cuối cùng của tôi đã bị đả kích đến vỡ tan. Quãng thời gian đó, tôi buồn chán, lao vào chơi game, ngày qua đêm lại trốn trong quán net.
Mỗi lần thấy như vậy, em lại đến lôi tôi ra khỏi quán net và tỏ thái độ không hài lòng. Rồi một ngày, sự nhẫn nại của em với tôi cũng không còn nữa. Em để kệ tôi, cũng không còn dịu dàng, quan tâm chăm sóc tôi như trước, mà thay vào đó là một người phụ nữ đanh đá.
Lúc tôi mang số tiề.n sinh hoạt phí cuối cùng còn lại của chúng tôi đi chơi game, em đã đề xuất đến việc chia tay. Tôi đã vô cùng thất vọng, những tưởng em vẫn nói sẽ yêu tôi cả đời không rời ra, vậy mà em đã trở nên thực dụng, bỏ rơi tôi khi tôi không có công ăn việc làm.
Em quyết tuyệt tình rời xa tôi! Tôi buộc phải đi tìm việc làm, phải tự mình kiế.m tiề.n để trả tiề.n thuê nhà. Còn em, trong bốn năm tôi học đại học, đã tích lũy được kinh nghiệm bán hàng, em xin vào được một công ty khá tốt, sự nỗ lực của em làm tôi luôn kích động và cố ra sức để đuổi kịp bằng em.
Giữa cuộc sống bươn chải, tôi bắt đầu ý thức và nhận ra tất cả những gì em đã dành cho tôi! Chính em đã hàng ngày sau khi tan làm chốn trong căn nhà vệ sinh chật hẹp dùng đôi tay mình giặt chiếc chăn hôi dơ bẩn của tôi, chính em hàng ngày rút ra hai phần tiề.n lương của mình nuôi tôi học hết 4 năm đại học và cũng chính em hàng ngày sau khi tan làm chen lách lên chuyến xe bus trở về với túi thức ăn, làm những món tôi thích ăn nhất…
Mấy năm nay sau khi chúng tôi chia tay, bên cạnh tôi cũng có không ít cô gái theo đuổi, nhưng trái tim tôi lại luôn chứa đựng hình ảnh em, tôi không thể yêu thêm bất kì ai. Tôi luôn nỗ lực phấn đấu, hi vọng tương lai khi đã có nhà có xe, sẽ đi gặp em, tôi muốn gặp để hỏi em rằng: nếu như năm đó tôi tìm được công việc, em có rời xa tôi?
Chia tay nhau được 5 năm, vô tình tôi lại được gặp em trên đường về quê nhà. Em hỏi tôi những năm vừa qua có tốt không? Tôi nói là rất tốt, sau đó tôi đã lấy hết dũng khí và hỏi em: nếu như cho em thêm một cơ hội nữa, em có còn lựa chọn yêu anh không?
Tôi mãi mãi không quên câu trả lời của em rằng: “Anh không cần phải cho em thêm cơ hội lần nữa đâu, bởi vì đã nhiều năm rồi, em vẫn luôn yêu anh rất đậm sâu, nếu như em không rời xa anh, tình yêu của em luôn chỉ che lấp ánh hào quang của anh mà thôi, chỉ khi em biến mất trong nỗi tuyệ.t vọn.g của anh, đi vào nơi tăm tối, anh mới có thể tiến về phía trước…”
Lời em nói trong sự nghẹn ngào, khoảnh khắc đó, nước mắt tôi đã ứa trào như mưa… Tôi ôm em vào lòng mình thật chặt trong hạnh phúc vỡ òa, tôi sẽ không bao giờ để em tuột khỏi tôi một lần nào nữa, cho đến hết cuộc đời này!
Theo Ngoisao
Một buổi ra mắt nghiệt ngã
Trở lại thành phố từ buổi ra mắt ấy, Vy đóng cửa phòng kín và khóc nức nở. Những gì đã diễn ra trong lần ra mắt khiến Vy hiểu rằng chuyện cổ tích không đến với nàng Lọ Lem đời thực...
Vy là một cô gái khi sinh ra đã kém phần may mắn hơn đám bạn cùng lứa. Vì khuôn mặt của cô dù có nét rất xinh đẹp, thanh tú nhưng có một vết chàm lớn in đậm bên má trái khiến Vy rất tự ti và mặc cảm trong giao tiếp. Vy tự thu hẹp mình như một con ốc sên xấu xí và căm ghét bản thân mỗi lần nhìn vào chiếc gương.
Ảnh minh họa
Tuy vậy, Vy luôn cố gắng nỗ lực học tập để không thua kém chúng bạn. Vy hãnh diện bước vào trường đại học kinh tế, cầm tấm bằng loại giỏi trong tay và nhanh chóng được nhà trường giữ lại làm việc.
Chỉ có điều, khi sự nghiệp may mắn bao nhiêu thì đường tình duyên của Vy lại trắc trở bấy nhiêu. Đã gần 27 tuổ.i rồi nhưng Vy chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Bởi lẽ, nhiều người đàn ông dù hết lời ca ngợi cô trước mặt nhưng chưa bao giờ dám mở lòng mình đón nhận Vy. Họ ngại và dè dặt khi buông lời thổ lộ tình cảm cho một cô gái mà gương mặt không hoàn hảo. Vy thấy chạnh lòng và buồn bã khi nhìn những cô gái khác tay trong tay hạnh phúc bên người mình yêu.
Cô thầm ước mình cũng được như vậy, có một người đàn ông bên cạnh yêu thương và sẵn sàng chia sẻ cùng cô.
Cho đến một buổi chiều lúc đang đi chợ với mẹ, Vy bị một thanh niên giật túi xách. Trong lúc tên trộm đó tìm cách tháo chạy khỏi chợ thì bị Vũ- một chiến sỹ công an bám đuổi theo và giành lại được túi. Mẹ và Vy đã đến cảm ơn rối rít Vũ đồng thời, mẹ Vy còn mời anh về nhà chơi làm một bữa cơm để cảm tạ.
Vy không ngờ, từ sau bữa cơm thể hiện lòng thành của mẹ con Vy ấy đã khiến cho Vũ thấy quý mến gia đình cô và thường xuyên lui tới nhà mình hơn. Tiếp xúc với Vy nhiều lần, Vũ bắt đầu nảy sinh tình cảm yêu quý Vy hơn. Anh bắt đầu quan tâm và thấy được vẻ đẹp cao quý, trong sáng bên trong người con gái luôn tỏ ra tự ti vì khuôn mặt của mình.
Vũ đã không chần chừ để nói thật lòng mình rằng anh đã yêu Vy, một tình yêu chân thành và sâu sắc, không toan tính vụ lợi. Cái ngày, Vũ thổ lộ lời yêu có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời Vy. Cuối cùng thì cô cũng đã tìm được cho mình một tình yêu đúng nghĩa rồi, hóa ra không phải như cô tưởng sẽ chẳng ai có thể yêu thương mình.
Hơn một năm ở bên Vũ, đó là khoảng thời gian ấm áp nhất trong đời Vy. Cô cảm nhận được hơi ấm và tình yêu mãnh liệt của Vũ. Vũ đã không do dự để đề nghị Vy về nhà ra mắt bố mẹ và tính chuyện lâu dài với nhau.
Ngay lúc ấy, Vy đã bắt đầu cảm nhận giấc mơ tình yêu của cô và Vũ đã bắt đầu thành hiện thực rồi. Vũ bảo bố mẹ anh đều là hưu trí, giàu tình cảm, có cách nghĩ rất thoáng và hiện đại. Chờ mãi rồi cũng đến ngày chủ nhật, Vy hồi hộp theo Vũ về nhà anh cho buổi ra mắt ấy. Trong suy nghĩ của Vy ngàyra mắt bố mẹ anh, cô sẽ thể hiện hết khả năng nấu ăn giỏi để lấy lòng ông bà.
Chiếc xe đỗ trước cổng nhà Vũ, từ xa xa Vy đã thấy bố mẹ anh phấn khởi ra chào đón hai người. Tuy nhiên, mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt Vy khi cô mỉm cười và cúi đầu chào bố mẹ anh. Khi ngẩng đầu lên và quay qua phần má trái, Vy bắt đầu nhận thấy thái độ khó chịu và có chút chần chừ của ông bà. Mẹ Vũ tắt hẳn nụ cười lúc nãy để thay vào đó là sự hậm hực và nhăn nhó. Còn bố Vũ thì ậm ừ nói qua loa vài câu chào rồi mời cô vào nhà.
Buổi nói chuyện diễn ra gượng gạo, Vy thấy tủi hờn khi mẹ Vũ cứ chăm chăm nhìn vào vết chàm trên khuôn mặt cô mà tỏ vẻ ngao ngán. Bà không hỏi han gì về Vy rồi buông một câu trách mắng Vũ khiến cô không khỏi chạnh lòng: "Anh định lấy con bé này làm vợ đó à?". Vũ trả lời với thái độ hồ hởi dạ vâng nhưng ngay tức khắc, bà cau mày bực tức: "Bao nhiêu con gái xinh đẹp và hoàn hảo tôi dẫn về xem mắt mà anh đều lắc đầu không ưa. Giờ lại chọn được người xứng đáng quá nhỉ!". Dường như mẹ Vũ cũng cảm thấy chẳng cần ý tứ gì nữa, bà nói thẳng hình như cũng để đuổi Vy. Cảm thấy quá tủi thân và bị xúc phạm đến danh dự, Vy không thể ngồi yên thêm được nữa. Cô đứng dậy cúi đầu xin phép về.
Mặc cho bố Vũ cùng anh cố gắng thuyết phục ở lại thế nào thì Vy cũng không ép mình làm được việc ấy. Làm sao cô có thể ở lại trong ngôi nhà mà mẹ bạn trai lại có thái độ dè bỉu như thế? Vy gạt nước mắt rồi chạy ra khỏi nhà Vũ như kẻ bị xua đuổi và chà đạp. Ra đến cổng, cô còn nghe rõ từng lời từ miệng mẹ Vũ: "Thằng ngu này, mắt mày để làm cảnh hay sao mà không thấy cái vết chàm to đùng đó hả?".
Trở lại thành phố, Vy đóng cửa phòng kín và khóc nức nở. Những gì đã diễn ra trong lần ra mắt khiến Vy không khỏi buồn bã và càng thu hẹp mình hơn. Đã hai ngày trôi qua, cô chỉ mong Vũ có một cuộc gọi để động viên và cho cô một câu trả lời về tình cảm của hai đứa nên tiếp tục hay dừng lại. Vậy mà Vũ vẫn bặt tăm không tin tức.
Cho đến chiều hôm ấy, đang lúc đang đau khổ và cần người yêu bên cạnh thì Vy nhận được tin nhắn của Vũ. Bao nhiêu hi vọng mong chờ khi âm thanh điện thoại vang lên để rồi sụp đỗ ngay trước những dòng chữ muốn chia tay của Vũ. Vũ muốn chia tay cô vì anh là con trai duy nhất, anh không muốn làm bố mẹ buồn.
Quá đau khổ và tuyệ.t vọn.g, Vy ném luôn chiếc điện thoại xuống giường làm vỡ vụn. Chưa bao giờ cô lại thấy mình đáng thương như lúc này. Vy đưa tay lên má, cạnh nỗi thống khổ in đậm trên khuôn mặt cô mà nước mắt lại rơi. Vy tự hỏi hạnh phúc đến với cô sao lại ngọt ngào và vội vàng ra đi dễ dàng như thế.
Theo Thanhhuong/Afamily
Bí mật cay đắng đó cuối cùng cũng bị chồng tôi bóc trần Tôi nằm mà chế.t điếng bởi tôi biết chồng tôi đã biết sự thật. Cứ ngỡ sau khi biết bí mật này rồi, anh sẽ rời xa mẹ con tôi hoặc giận dữ trách mắng. Nhưng anh chỉ im lặng và bám riết chúng tôi nhiều hơn. Tôi và Nguyên yêu nhau sâu đậm khi cả hai đang là sinh viên ngành y....