“Sao lại phải giành giật thì mới có hạnh phúc?”
Cô biết không cô nhân tình thích giật chồng, hạnh phúc không bao giờ xây lên từ giọt nước mắt đau khổ của người khác, cái thứ mà cô giành giật được là một thứ vỏ “hạnh phúc” – nham nhở và thảm hại, như chính con người của cô vậy!
Ngày xưa, các cô nhân tình nếu có lang chạ, tằng tịu với chồng của người ta thì cũng nhún nhường, biết lỗi và “chiếu dưới” an phận lắm! Có khi cả cuộc đời “bà hai” vừa nằm bên người đàn ông “chồng thiên hạ” ấy vừa lầm rầm khấn nguyện cho ngon giấc đêm nay, đừng để gió thoảng hương đưa đến tai “bà cả” rồi lại tan cửa nát nhà, đeo mo vào mặt, bỏ xứ mà đi vì cái tội giật chồng người.
Nhân tình ngày nay thì táo tợn hơn hẳn. Hình như xã hội phát triển nhanh quá nên các giá trị đạo đức cũng chạy miết không theo kịp với cái Tôi, nên nhân cách con người cứ rơi rụng dần, điển hình nhận thấy là không ít những ả đàn bà thích đi vụng trộm với người đàn ông đã có gia đình hình như không để tâm lắm đến liêm sỉ, nhân cách.
Xưa các cô thấy chuyện “cướp chồng người” là chuyện đáng hổ thẹn, dù cho cả hai người trong cuộc đều cảm thấy tình yêu không có lỗi, nhưng bản thân vốn là người biết nhân – lễ – nghĩa, thế nên cũng biết vài phần xấu hổ trước một mối quan hệ chẳng được một tầng lớp nào trong xã hội cổ xúy.
Ngày nay lại khác. Từ chuyện cái “Tôi” được tự do phát triển, thoải mái trong việc thể hiện các giá trị sống của bản thân, nên các cô nhân tình bây giờ chẳng còn biết đến xấu hổ, ngại ngần, liêm sỉ khi vụng trộm với chồng người ta. Ừ! Thì cứ cho là luân lý của các cô thế này “nếu khoảng cách của họ không giãn ra thì làm việc có chỗ để tôi chen vào?”. Nói thế nào thì nói, gân cổ lên phân định đúng – sai và đòi quyền được hạnh phúc (thứ hạnh phúc không thuộc về mình) thì cũng chỉ làm cho các cô đã sai lại càng trở nên xấu xí, thảm hại.
Ở đâu ra cái chuyện làm bồ bịch mà dám đi ghen ngược với vợ người ta? Tất nhiên, gia đình họ có r.ạn n.ứt, anh ta yêu cô. Nhưng thay vì cô sồn sồn lên đòi làm bà cả, hãy nhẹ nhàng đẩy quả bóng trách nhiệm về phía gã đàn ông đang si mê cô, về giục vợ làm đơn ly hôn. Vì đó là việc của anh ta và vợ, trong mối quan hệ của họ vốn dĩ chưa bao giờ có chỗ cho cô bước vào. Có không ít “bà hai” không hề biết mình là ai và đang ở đâu, vênh mặt lên, liêm sỉ trôi tuột xuống đất, đến nhà “bà cả” đòi quyền lợi, đòi hạnh phúc phải thuộc về mình!
Thế là cuộc chiến đấu để giành giật hạnh phúc diễn ra. Kẻ nào nắm được trái tim của “ông vua” thì kẻ đó sẽ có được chiến thắng. Chỉ nực cười là sau đó, kẻ chiến thắng có khi lại ngậm trái đắng, kẻ thất bại lại học được nhiều bài học giá trị về hạnh phúc!
Nếu vợ của gã lang chạ kia thắng. Hai người quay lại với nhau, kiểu gương vỡ lại lành, nhưng đầy rẫy những vết nứt vá vội, những tổn thương chi chít găm vào lòng, thứ tin yêu vốn vì đã mong manh nên mới để khí độc tràn vào, nay vá vội vì nghĩa vụ, trách nhiệm và đôi khi một chút ân hận, một chút tình còn sót lại. Hạnh phúc sau khi giành giật về, nó trở nên đáng thương vậy đó…
Nếu nhân tình thắng. Cô ta lên làm “bà cả”. Lại trở thành một “của để dành” của gã nhân tình giờ đã thành chồng mình, nhân quả là có thật và nó sẽ xảy ra ngay trong kiếp này. Thứ hạnh phúc mà cô nhân tình vừa cướp được, chuyển hóa ngay thành một dạng bi kịch tiếp nối, đổi vai. Vai chính mà người đàn bà trước cô đã sắm, rời đi trong thanh thản vì hết vai, nhường cho cô tiếp tục cái cuộc đời thảm hại mà cô đã từng nhếch mép sỉ vả, coi thường…
Video đang HOT
Nhân tình của cô, giờ là chồng cô đấy. Vật sở hữu của cô rồi đấy, hãy cố gắng mà giữ anh ta như nắm t.iền trong túi vậy. Phải thế thì cô mới giữ được cái hạnh phúc mà cô đã vất vả đoạt được từ tay người đàn bà khác chứ?
Thế nhưng, cô nhân tình ơi! Hạnh phúc đâu phải như đồng t.iền, có thể trao đổi, qua tay và sở hữu. Nếu chưa có được thì bằng mọi giá phải tìm kiếm, bằng mọi giá phải có được, cho dù là phải giành giật từ tay người khác? Cô nhận lại được gì ở một người đàn ông xưa thì nâng niu cô như ngọc vì cái cảm giác phấn khích, vụng trộm giờ coi cô như của để dành, như lương khô đói để ăn dần? Với đàn ông ngoại tình, không phải vì vợ anh ta xấu, không phải vợ anh ta tệ, mà anh ta chỉ muốn sống với cái Tôi, cái bản năng săn mồi của anh ta mà thôi!
Cô nhân tình à, cô tưởng mình đã hiểu thấu đàn ông ư? Cô tưởng cô đoạt được anh ta là cô sẽ có tất cả ư? Vậy sao nước mắt cô lại rơi nhanh đến thế? Những tưởng tình yêu khi đã có được rồi, đã đêm đêm đầu gối tay ấp rồi cô phải mãn nguyện lắm chứ? Tại sao mỗi lần chồng cô đi công tác, cô lại thấp thỏm lo âu đến vậy? Phải chăng cô biết cái cách mà anh ta thường đi công tác, như anh ta đã từng dối trá vợ để đến với cô?
Vậy đó, các cô nhân tình hiện đại. Khi cái Tôi của các cô quá lớn thì buộc một số thứ nó phải bé lại để cân bằng với não bộ của các cô. Cái nhỏ đi ấy, chính là nhân cách, sự thấu đáo, lòng nhân, sự xấu hổ, tự trọng của một con người. Vì các cô cứ nghĩ, hạnh phúc là phải giành giật, hạnh phúc là phải đấu tranh mới có, thế nên các cô không ngại ngần giật nó từ tay người khác để mang nó về bên mình. Bởi vì các cô không đủ nhân cách, trí tuệ, bản lĩnh để tự xây cho mình hạnh phúc, vậy nên các cô mới phải đi cướp của người khác mang về dùng.
Và, khi mang được “hạnh phúc” mà cô vất vả toan tính mãi mới có được về bên mình, cô vẫn thấy đời nhạt quá, cô vẫn chưa cam lòng, cô vẫn phải thấp thỏm, phải lo sợ…hạnh phúc đâu phải vậy?
Cô biết không cô nhân tình thích giật chồng, hạnh phúc không bao giờ xây lên từ giọt nước mắt đau khổ của người khác, cái thứ mà cô giành giật được là một thứ vỏ “hạnh phúc” – nham nhở và thảm hại, như chính con người của cô vậy!
Theo Emdep
Năng suất lao động quá thấp: Vấn đề của người lao động hay DN?
Ông Vũ Quang Thọ: "Năng suất lao động của Việt Nam quá thấp, đây là điều mỗi công dân Việt Nam tự thấy đáng hổ thẹn"
Thông tin tại buổi tọa đàm "Năng suất lao động - Vấn đề của doanh nghiệp hay người lao động" do Báo Lao động và Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam tổ chức sáng 14/10 tại Hà Nội, cho biết: Tổ chức Năng suất châu Á đ.ánh giá Việt Nam nằm trong nhóm các quốc gia có năng suất lao động (NSLĐ) thấp nhất tại khu vực châu Á - Thái Bình Dương.
Theo đó, NSLĐ của Việt Nam chỉ bằng 1/15 Singapore, 1/5 Malaysia và 2/5 Thái Lan. Đây đồng thời cũng là những nước có chỉ số năng lực cạnh tranh cao hơn Việt Nam (Singapore xếp thứ 2, Malaysia xếp thứ 20, Thái Lan xếp thứ 31 và Việt Nam xếp thứ 65 trên tổng số 144 nền kinh tế.
Năng suất lao động Việt Nam đứng "cuối bảng" của khu vực
Trong tất cả các ngành nghề, NSLĐ của ta chỉ nhỉnh hơn của Lào, Campuchia và Myanmar một chút, còn về cơ bản thấp hơn tất cả các nước ASEAN. Các số liệu đưa ra tại tọa đàm cho thấy, nếu tính theo giá cố định, theo mức USD của năm 2015 quy đổi theo sức mua tương đương, thì mức NSLĐ của Việt Nam năm 2013 chỉ đạt 5.500 USD, cao hơn Lào ở mức 5.400 USD, Campuchia ở mức 4.000 và Myanmar 3.000. Trong khi đó: Singapore là 98.000 USD, Brunei đạt 101.000 USD, Philippines đạt 10.100 USD và Thái Lan là 14.800 USD. Theo các chuyên gia, đây là kết quả không bất ngờ.
Tỉ số bóng đá với Thái Lan là biểu hiện của NSLĐ
Ông Vũ Quang Thọ
Ông Vũ Quang Thọ, Viện trưởng Viện Công nhân và Công đoàn nhận định: "NSLĐ của Việt Nam quá thấp - không phải thấp bình thường nữa. Đây là điều mà mỗi công dân Việt Nam tự thấy đáng hổ thẹn. Hổ thẹn ở chỗ chúng ta cùng đứng trong vòng trời đất này, cùng làm ăn sinh sống như nhau. Thế nhưng bên cạnh chúng ta, họ lại vươn lên, có mức NSLĐ khác hẳn chúng ta. Chúng ta không cần che giấu và ai cũng biết rằng đây là điều thấp kém của ta".
"Chúng ta xem bóng đá tối qua trận Việt Nam - Thái Lan và thua 0 - 3, thấy rằng biểu hiện của NSLĐ cũng là biểu hiện của tỉ lệ bóng đá. Tỉ số hôm qua cũng là một trong những điều liên quan đến năng suất của chúng ta, tất nhiên đây là năng suất của bóng đá" - ông Vũ Quang Thọ ví von.
Ông Thọ nhấn mạnh, trên bình diện của nền kinh tế, trong các ngành, NSLĐ của ta đều thấp. Các công dân Việt Nam thường đem mức NSLĐ của những ngành mũi nhọn như dầu khí, bưu chính viễn thông... để khoe và "đấu" với thế giới thì ngay trong những ngành này, NSLĐ cũng thấp.
Nhiều chuyên gia cho rằng, NSLĐ của Việt Nam vẫn tăng, nhưng mức tăng chậm, chủ yếu do tăng nội bộ ngành, chuyển dịch cơ cấu kinh tế và tăng chủ yếu bằng các nguồn lực giá rẻ, lợi thế giá công lao động thấp. Nhưng nay lợi thế này ngày càng giảm khi Việt Nam ngày càng hội nhập nhiều hơn vào thế giới.
Trách nhiệm đầu tiên thuộc về doanh nghiệp
Ông Vũ Quang Thọ thừa nhận, nguyên nhân có nhiều và trách nhiệm thuộc về cả Nhà nước, chủ doanh nghiệp và tổ chức công đoàn. Nhà nước chưa tạo ra được nguồn, chất lượng, ngành nghề đào tạo, nhất là trong các trường dạy nghề, đại học, cao đẳng.
Đối với doanh nghiệp, chưa chú trọng tất cả các vấn đề liên quan đến NSLĐ, bởi ở đây bao gồm cả hành vi, thái độ, tác động, kể cả suy nghĩ của con người đối với công việc. Phía công đoàn cũng có trách nhiệm trong việc tuyên truyền để nâng cao năng suất lao động, ý thức thức trách nhiệm còn chưa đến nơi đến chốn.
Để tăng NSLĐ, theo các chuyên gia, điều quan trọng trước mắt trách nhiệm của doanh nghiệp phải đầu tư để nâng cao NSLĐ, bởi đây là nguồn lực của doanh nghiệp. Sau đó là trách nhiệm của Nhà nước tham gia vào việc nâng cao NSLĐ của xã hội, từng ngành. Còn công đoàn phải có trách nhiệm giáo dục, tuyên truyền về việc này để người công nhân thấy được và hiểu rằng họ cần phải tự đào tạo để theo kịp với khu vực và thế giới.
"Người giỏi bị ghen ghét, sao tăng năng suất lao động"
Ông Nguyễn Anh Tuấn, Viện trưởng Viện năng suất Việt Nam - Bộ Khoa
Ông Nguyễn Anh Tuấn
học và Công nghệ cho biết, trong 3 năm 2011 - 2013, tốc độ tăng NSLĐ của Việt Nam chỉ hơn 3%/năm, trong khi GDP vẫn tăng trưởng ở mức trên dưới 5%. Tức là NSLĐ còn tăng chậm hơn cả tăng GDP quốc gia. Đây cũng là một cảnh báo, nếu Việt Nam vẫn không có những điều chỉnh kịp thời thì tốc độ tăng chậm của NSLĐ sẽ kéo tăng trưởng GDP quốc gia xuống và Việt Nam sẽ rất khó đạt được mục tiêu của một nước công nghiệp hóa.
Đây là dấu hiệu đáng lo ngại. Nếu duy trì NSLĐ này thì 50 năm nữa Việt Nam mới bằng Thái Lan bây giờ. Nhưng nếu tăng gấp đôi NSLĐ thì con số này hạ xuống 13 - 14 năm. Việt Nam đang có cơ hội để tăng năng suất lao động, môi trường KTXH ổn định, tích lũy đầu tư; trình độ quản lý, KHKT phát triển.
Ông Nguyễn Anh Tuấn nhấn mạnh: "Điều quan trọng là cần có xúc tác, cần có tinh thần đoàn kết. Môi trường kinh doanh của chúng ta hiện đã có sự quyết liệt từ cấp trên nhưng vẫn chưa đủ. Điều quan trọng là cần tăng cường vốn cho người lao động. Bản chất người lao động cần được trang bị công cụ, trang thiết bị tiên tiến, công nghệ cao thì mới có thể so sánh được với Hàn Quốc, Nhật Bản".
Ông Nguyễn Anh Tuấn đề xuất thêm: "Cần cởi bỏ quan niệm ý kiến của lãnh đạo là trên hết. Nhiều người lao động rất tâm huyết, đóng góp ý tưởng nhưng vẫn không được tiếp thu, không được ghi nhận, thậm chí người giỏi còn bị ghen ghét. Những ý kiến trái chiều thường không được tiếp nhận, cho nên không tạo được động lực để người lao động cống hiến, đóng góp ý kiến"./.
Lại Thìn
Theo_VOV