Rớt nước mắt khi biết lý do tại sao chồng nhất quyết muốn ly hôn
Tôi đau đớn khi chồng nhất quyết đòi ly hôn. Rồi tôi lần mò được mấy dòng anh viết sau cuốn sổ anh vẫn hay mang theo người… và mọi lý do đã được sáng tỏ. Tôi rớt nước mắt, không ngờ sự thật lại là như vậy.
ảnh minh họa
Tôi và chồng lấy nhau đến nay cũng đã hơn 2 năm nhưng vẫn chưa có con. Vì điều kiện hoàn cảnh hơn nữa nhà chồng chỉ có mỗi chồng là con trai nên sau khi kết hôn chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng.
Ngày trước, khi yêu nhau bố mẹ chồng quí mến tôi lắm. Họ xem tôi như người trong gia đình. Khi đó tôi thấy mẹ của anh có vẻ khó tính hơn bố anh nhưng nhìn chung thì họ cũng niềm nở khi tôi đến chơi.
Sau này lấy chồng về tôi mới biết rằng mẹ chồng cũng không phải “dạng vừa”. Bà dường như là chủ của gia đình, bà cực kỳ khó tính và ai làm trái ý bà thì coi chừng. Nhiều lần hai vợ chồng muốn đi dạo với nhau hoặc đi thăm anh em bạn bè vào ngày cuối tuần. Nhưng mẹ chồng lại bắt tôi làm rất nhiều việc, hôm thì bắt giặt một đống chăn hôm thì ở nhà dọn dẹp sắp xếp lại mọi thứ trong nhà.
Chồng nhìn tôi với vẻ thương cảm nhưng nếu chồng giúp đỡ tôi thì sẽ bị mẹ chồng bóng gió, lườm nguýt. Lấy nhau được gần nửa năm mà tôi vẫn chưa có bầu, vợ chồng tôi lo lắm. Mẹ chồng vì thế mà lại khó khăn với tôi hơn. Trời thương, cuối cùng tôi cũng có thai. Chồng tôi vui mừng lắm, nhưng vì tôi vẫn làm việc nhà và công việc ở cơ quan khá áp lực nên tôi bị sảy thai.
Mẹ chồng mắng tôi ghê lắm, bà bảo: “Có mỗi đứa con mà cũng không giữ được”. Chồng vừa buồn vừa thương vợ, sau lần đó một thời gian sau tôi lại mang thai tiếp. Lần này, chồng bắt tôi ở nhà, không cho làm bất cứ thứ gì. Nhưng một hôm tôi vừa bước xuống giường thì m.áu c.hảy ướt cả quần. Lần thứ hai tôi bị sảy, lần này mẹ chồng không muốn nhìn mặt tôi nữa. Hai vợ chồng tôi thực sự đau đớn vì mất đi 2 đứa con.
Rồi một hôm, chồng đưa tôi đi chơi cho thoải mái. Hôm đó anh bảo tôi muốn mua gì cứ mua, anh đưa tôi đi mua quần áo rồi đưa tôi đi ăn những món mà tôi thích. Thỉnh thoảng, anh lại nhìn tôi rất lâu nhưng đôi mắt đó dường như có tâm sự, nói chung nó lạ lắm.
- Anh sao thế, sao nhìn em kỹ vậy?
- Anh muốn ngắm bà xã của anh thôi, lâu rồi không thấy em vui vẻ thế nên anh muốn ngắm nhìn cho kỹ.
- Hì hì, được chồng đưa đi chơi dĩ nhiên em vui rồi.
Đêm đó tôi ôm chồng nằm ngủ, bỗng nhiên chồng nói:
- Em à!
Video đang HOT
- Dạ, chồng chưa ngủ à.
- Anh có chuyện muốn nói với em.
- Có chuyện gì thế ông xã.
- Ngày mai mình chia tay nhé.
- Ý anh là… ly hôn.
Tôi lắp bắp, nước mắt giàn giụa.
- Đúng vậy.
- Sao anh lại muốn ly hôn, anh không yêu em nữa à.
……..
- Tại sao?
- Như vậy sẽ tốt hơn cho em.
- Em không đồng ý đâu, có gì mà tốt với không tốt.
- Nghe anh, mình ly hôn đi.
Nói rồi chồng ngoảnh lưng vào tường, hình như anh ấy đang khóc. Tôi cũng khóc.
Sáng hôm sau, tôi như kẻ mất hồn. Chồng đã dậy và đi từ sáng sớm, trên bàn anh để 1 tờ giấy ly hôn. “Anh muốn ly hôn với em thật sao, tại sao chứ”. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi gọi điện thì thấy anh tắt nguồn.
Tôi lục tung cả phòng lên xem có phải anh đã có người khác không? Tôi như con điên truy lùng dấu vết và thứ tôi tìm được là tờ giấy xét nghiệm. Trong tờ giấy có viết anh bị “loãng t.inh t.rùng rất khó để có con”. Tôi dịch được là thế vì chữ bác sĩ hơi khó đọc. Nước mắt tôi nhòe đi: “Đây là lý do khiến em sảy thai và cũng là lý do khiến anh muốn xa em sao”.
Tôi khóc, thương chồng thương cho chính tôi, rồi tôi lần mò được mấy dòng anh viết sau cuốn sổ anh vẫn hay mang theo người. Anh viết với đại ý rằng, anh muốn giải thoát cho tôi để tôi có thể tìm được hạnh phúc mới. Anh không muốn tôi phải vất vả và bị mẹ anh sai như 1 đứa ô sin trong nhà. Anh nói anh yêu tôi và anh nghĩ sự ra đi của anh sẽ khiến tôi hạnh phúc.
Thì ra lý do khiến anh muốn ly hôn, nhưng làm sao tôi có thể xa anh được khi trái tim tôi chỉ có anh. Hôm đó tôi chờ chồng về rồi ôm lấy anh, tôi nói tôi sẽ không đi đâu hết. Hai vợ chồng ôm nhau khóc và từ đó không một lần nào anh nhắc đến hai từ ly hôn nữa.
Theo blogtamsu
Mẹ chồng thay con dâu “hành” kẻ thứ ba
"Anh ấy không còn thương con nữa rồi mẹ ạ, anh ấy nhất quyết muốn ly hôn để đến với con bé ấy, con phải làm sao đây?", Hoài - con dâu bà Thương ôm mặt khóc nức nở, hai mắt sưng húp cả lên.
Bà Thương nhìn con dâu thở dài: "Dại lắm con ạ, hạnh phúc gia đình phải biết giữ, vừa lâm trận đã bỏ chạy thế này thì chỉ có mất chồng thôi", Minh - con trai bà, hơn tháng nay lại dở chứng muốn rước con bé sinh viên nào đó vắt mũi còn chưa sạch về nhà, đòi bỏ vợ bằng được. Nó khen con bé đấy hết lời, quay ra chê vợ đủ đường.
Đợt trước thấy con trai mình hay về muộn, lại ăn diện hẳn lên bà đã cảnh báo trước con dâu nhưng nó lại xuề xoà: "Anh Minh không bao giờ làm thế đâu mẹ ạ", giờ thì...
Giận con dâu không biết giữ chồng một, thì bà lo lắng cho hạnh phúc của con cháu mình mười. Hoài là một người phụ nữ đảm đang, lại chịu khó. Từ khi Hoài về làm dâu, bà Thương chưa bao giờ phải phàn nàn điều gì về cô. Chỉ tội cô hiền quá, nên thành ra hay chịu thiệt.
Bà Thương không muốn mất cô con dâu quý này, càng không muốn để cháu mình chịu cảnh "mẹ ghẻ con chồng" khi còn quá nhỏ (cháu bà mới 3 t.uổi), bà quyết định lên kế hoạch "giữ chồng" giúp con dâu.
Từ khi Hoài về làm dâu, bà Thương chưa bao giờ phải phàn nàn điều gì về cô. Chỉ tội cô hiền quá, nên thành ra hay chịu thiệt.
Đầu tiên, bà bảo Hoài về nhà mẹ đẻ ở một thời gian, thằng cu Tít cứ để bà trông, nó cũng rất quấn bà nên Hoài cũng yên tâm. Bà cũng góp ý với con dâu tranh thủ thời gian này mà "tút" lại nhan sắc, phụ nữ không lo giữ sắc đẹp sau khi lấy chồng cũng là một sai lầm. Tiếp đó, bà gọi cho con trai thông báo Hoài đã bỏ đi, bảo Minh dẫn người mới về cho bà "duyệt" xem thế nào.
Được lời như cởi tấm lòng, Minh sung sướng bảo với Trâm - cô "bồ" mới trẻ trung xinh đẹp của mình về giới thiệu với gia đình. Đôi tình nhân hình dung ra viễn cảnh tương lai mà mừng rơi nước mắt.
Ngày Minh đưa Trâm về nhà, bà Thương ra vẻ ưng ý lắm, khen Trâm xinh xắn lại nết na. Bà còn bảo con trai hãy năng đưa Trâm đến nhà chơi, phần là để bồi đắp tình cảm "mẹ chồng - nàng dâu" tương lai, phần để cho Trâm quen với cuộc sống gia đình. Trâm tưởng bà Thương quý mình thật, cô vui vẻ nhận lời. Minh cũng nghĩ mẹ tạo điều kiện cho mình như thế, không nghe theo thì chỉ có thiệt.
Thế là tuần nào anh cũng đưa Trâm sang nhà ba bốn lần để "làm quen". Mỗi lần Trâm đến, Minh còn dặn cô mua đồ sang để trổ tài nội trợ với cả nhà. Từ nấu cơm, dọn dẹp, đến cả việc pha sữa cho cu Tít cũng đều là Trâm làm. Bà Thương chỉ đứng bên cạnh chỉ đạo.
Một hai buổi còn đỡ, chứ gần một tháng khiến Trâm ngày càng đuối. Chưa kể, bà Thương còn hay gọi cô đến chở đi đây đi đó. Trâm sắp tốt nghiệp, bù đầu với việc làm luận văn mà bà cứ liên tục bắt cô chở đi. Rồi đi chơi, bà còn hay sắm này sắm nọ mà chuyên "quên ví" khiến cô khốn khổ. T.iền của Minh cho mỗi tháng cũng tốn không ít vào đồ của bà Thương.
Trâm cằn nhằn với Minh thì anh bảo cô cố gắng, mẹ vừa thử tí đã "đầu hàng" thì sao được. Minh bảo mẹ anh tốt lắm, em cứ yên tâm. Tốt đâu chả thấy, cô chỉ thấy bà Thương giỏi "hành". Trâm ngày càng nản, cũng không biết "xả" với ai.
Minh nhìn ngày trước mẹ anh đối xử với Hoài rất chu đáo nên anh nghĩ mẹ cũng không làm khó Trâm. Nghe Trâm than thở về mẹ với mình, anh chỉ nghiêm mặt: "Em không được nói xấu mẹ anh, chưa về nhà đã thế là không được".
Cô luôn biết ơn mẹ chồng mình đã giúp mình "giữ tổ ấm"
Đỉnh điểm có lần Minh đi công tác, bà Thương gọi Trâm sang ở cùng mấy hôm cho vui. Bà "quay" Trâm gần c.hết. Cả ngày mệt nhọc vì làm luận văn, rồi làm việc nhà, đêm ngủ cũng chẳng xong. Hơi một tí bà Thương kêu đau chỗ này, nhức bên kia, Trâm phải thức đến hai giờ sáng bà mới "tha" cho cô về phòng ngủ.
Hôm sau khi đang ngồi chơi trong phòng khách, Trâm thấy có rất nhiều thuốc các loại mà đợt vừa rồi Minh ở nhà cô không hề thấy. Vừa mới cầm lên, bà Thương đã hớt hải chạy ra: "Khổ quá thằng Minh lại quên thuốc trĩ với gan nhiễm mỡ ở nhà rồi, dặn nó bao lần mà đi công tác không mang theo, biết đâu có vấn đề gì thì làm theo...".
Trâm hốt hoảng nhìn bà Thương, Minh không hề nói với cô anh mắc mấy bệnh đấy. Đương nhiên đây chỉ là bà Thương tự nghĩ ra để dọa Trâm, chứ con bà khoẻ mạnh bình thường.
Lần này thì Trâm không thể nhịn thêm được nữa, cô gọi điện cho Minh và nói một tràng những uất ức của mình. Minh vốn không hài lòng về việc Trâm hay nói xấu mẹ, giờ lại đổ vạ mình bị mấy loại bệnh linh tinh, anh cũng bùng phát. Hai người cãi nhau to, cuối cùng sau hai tháng đưa Trâm về ra mắt, anh đã chấm dứt luôn với cô tình nhân nhỏ.
Lúc này bà nháy cho con dâu thi thoảng vô tình đi qua nhà, khiến Minh trông thấy mà ngạc nhiên, hơn hai tháng mà vợ anh thay đổi quá, cô gầy đi nhiều, ngày càng xinh lên, ăn mặc cũng chải chuốt hơn.
Anh nhìn vợ mà tiếc ngẩn ngơ, biết thế ngày trước đã không vội "đá" vợ mà đến với bồ. Chỉ có Hoài mới có thể đảm đương được vai trò "con dâu" của nhà mình.
Nhưng Hoài cũng làm Minh khốn khó một thời gian trước khi đồng ý quay lại. Cô muốn Minh thấy rõ giá trị của vợ để trân trọng hơn chứ không tuỳ hứng như trước. Cuối cùng, gia đình Hoài cũng trở lại như xưa. Cô luôn biết ơn mẹ chồng mình đã giúp mình "giữ tổ ấm".
Theo Afamily
C.hết đứng khi nhân tình của chồng đến nhà đòi …danh phận Nhân tình của chồng ôm bụng bầu đến nhà "đòi" danh phận chứ nhất quyết không chịu làm "người tình bí mật" nữa. Tôi không muốn bỏ chồng bởi tôi rất yêu anh và cuộc hôn nhân của chúng tôi đã phải trải qua rất nhiều gian khó. Thế nhưng, cách đây một tuần bỗng dưng xuất hiện một cô gái trẻ, cô...