Qua mạng thì có phải gọi là yêu?
Chúng em quen nhau hơn 1 năm trên mạng, cả hai đều thấy thích nhau nhưng chưa gặp gỡ, đó có phải là tình yêu?
Em và anh ấy quen biết nhau qua một người bạn. Ban đầu chúng em nhắn tin với nhau rất bình thường thế rồi càng ngày em cảm nhận được có những điểm ở anh rất phù hợp với em. Sau mấy tháng quen nhau chúng em xưng hô kiểu ông xã, bà xã rồi nói chuyện rất tình cảm như hai đứa đang yêu nhau thật. Nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi.
Thế rồi sau đó, càng ngày những tin nhắn giả vờ yêu ấy trở nên thật lúc nào không hay. Tới giờ chúng em đã quen nhau được hơn 1 năm rưỡi mà vẫn chưa gặp mặt nhau, chỉ nhắn tin và nói chuyện điện thoại. Anh từng nói về quá khứ của anh với nhiều cô gái khác. Anh nói hồi trước anh quen nhiều cô nhưng chỉ quen vậy thôi chứ không yêu và cũng chưa từng nói tiếng yêu.
Anh nói đến bây giờ anh yêu em rất nhiều và người anh yêu thật sự chính là em. Anh xem em như là vợ anh rồi mặc dù mình chưa gặp mặt. Có những chuyện hiểu lầm nho nhỏ anh và em cũng giận hờn nhau như hai đứa đang đối diện thật sự với nhau vậy. Em thật sự đang băn khoăn liệu chuyện tình cảm của chúng em có thật sự là tình yêu? Liệu khi gặp mặt rồi thì tình cảm của chúng em có thể tiến triển hơn không? Rất mong được lời tư vấn của chị (Em gái).
Anh ấy có yêu em? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái còn trẻ, mới quen một người bạn trên mạng một thời gian, hai người nói chuyện với nhau khá nhiều và hợp, tuy nhiên, em chưa rõ đó có phải là người yêu hay không.
Thực sự, t.uổi trẻ việc làm quen trên mạng là bình thường. Em và anh ấy cũng không nằm ngoài quy luật đó. Hai người nói chuyện sau đó nảy sinh tình cảm là chuyện không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, do chưa gặp nhau nên tất cả mới chỉ là những cảm xúc nhất thời, là sự “hơi thích” vì hợp mà thôi. Còn tình yêu thì phải có sự gặp gỡ, nhớ nhung, hòa hợp về mọi mặt chứ không chỉ là nhắn tin trên mạng.
Để tìm hiểu rõ cảm xúc của mình, em nên hẹn gặp anh ấy trực tiếp. Nếu anh ấy cũng đồng ý gặp và sau đó có tình cảm với em, muốn gặp lại em, muốn đến với em thì đó mới là tình yêu. Còn nếu như anh ấy gặp em xong bình thường, hoặc chỉ muốn chat và nói chuyện bình thường chứ không muốn tán tỉnh, không thường xuyên quan tâm em thì đó không phải là tình yêu. Anh ấy chỉ trêu đùa em mà thôi. Khi yêu người ta sẽ khác.
Hãy thử để xuất gặp gỡ xem anh ấy phản ứng thế nào em nhé. Sau đó em sẽ dựa trên cuộc gặp gỡ để hiểu trái tim mình và nhận ra tình cảm của anh ấy.
Chúc em may mắn hạnh phúc.
Theo VNE
Chỉ duy nhất một điều anh chưa kể...
Cái hôm Quân nói với tôi là đi công tác Hà Nội cách đây 3 tháng, hóa ra không phải như vậy. Thật sự là anh đi lên Gia Lai để thăm Huyền. Tôi tình cờ phát hiện điều này khi thấy trong ngăn bàn của anh hóa đơn thanh toán t.iền khách sạn.
Mới đầu tôi ngạc nhiên khi thấy địa danh Gia Lai vì chưa bao giờ Quân nói với tôi là lên trên đó, sau đó là sự liên tưởng. Và cuối cùng là nỗi ngờ vực cứ đầy lên từng phút, từng giờ. Tôi nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ. Để rồi khi biết được sự thật, tôi gần như gục ngã.
Huyền là người yêu cũ của chồng tôi. Họ lớn lên bên nhau ở Pleiku và yêu nhau cũng trên vùng đất ấy. Cả hai cùng học Đại học Đà Lạt rồi cùng về làm việc ở ngành nông nghiệp của tỉnh. Sau đó Huyền theo gia đình định cư ở nước ngoài theo diện HO. Được một thời gian thì chị gửi thư về cho biết sắp lấy chồng và khuyên Quân đừng chờ đợi. Họ đứt liên lạc từ đó.
5 năm trước chúng tôi gặp nhau và đến với nhau như một sự đền bù của số phận: Người yêu tôi đã mất vì bệnh hiểm nghèo, còn anh thì đ.ánh mất mối tình đầu. Con tim tôi đã chẳng phải khó khăn để yêu anh bởi tôi không quan niệm cứ giữ khư khư một bóng hình thì mới là người chung thủy. Tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm đẹp với người đã khuất nhưng tôi không chối bỏ tương lai.
Tôi đến với Quân bằng tình yêu chân thật, hết lòng và tin cậy bởi anh đã biểu hiện trước tôi như vậy. Anh kể cho tôi nghe những năm tháng của anh và Huyền; kể cho tôi nghe những khổ đau cũng như hạnh phúc mà anh nếm trãi cùng người con gái ấy. Chỉ duy nhất một điều anh không kể...
"Anh thật sự không biết Huyền đã mang thai, cô ấy cũng không nói..."- anh đã khóc khi nói với tôi điều này. Những giọt nước mắt của anh có một ý nghĩa khác. Anh nghĩ đến những năm tháng Huyền một mình nơi đất khách quê người, phải chống chọi với bệnh tật để giữ đứa con.
Và bây giờ, bệnh suy thận của chị đã đến giai đoạn cuối. Chị quyết định mang con trở về để sống phần còn lại của cuộc đời mình ở chính nơi họ đã gặp nhau, yêu nhau và có với nhau một kỷ niệm sâu sắc nhất. Trong một giây phút yếu lòng, chị đã gọi cho anh... "Anh không muốn làm em buồn lòng nên không nói. Nếu anh không quan tâm đến mẹ con cô ấy thì anh chẳng đáng làm một con người, nói gì làm một người chồng, người cha"- anh kéo tôi vào lòng, úp mặt lên tóc tôi.
Tôi cảm nhận được nỗi đau khổ, dằn vặt mà anh đang trãi qua. Thật lạ là sau khi nghe anh kể tất cả, tôi không còn ghen hờn, oán giận mà chỉ muốn được chia sẻ cùng anh. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi thấy chạnh lòng khi nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ con Huyền. Tôi muốn lên thăm chị, muốn được cùng anh chăm sóc chị nhưng tôi lại ngại ngần.
Tôi không biết chị sẽ nhìn tôi như thế nào, nghĩ về tôi thế nào, có cho rằng tôi thương hại khi thấy chị bệnh tật hay không? Hơn thế, tôi còn sợ chị sẽ căm ghét tôi khi tôi là người đã giành lấy tình yêu của anh. Biết đâu, nếu tôi không xuất hiện thì hình ảnh của chị sẽ không bao giờ phai nhòa trong trái tim anh?
Theo VNE
Cái chuyện “phòng the” thì rất tế nhị... Có lần khi vợ chồng gần gũi, anh xã thì thầm vào tai em: "Trước sau gì cũng cởi ra, hay là em đừng mặc vào...". Nghĩ rằng anh thích nên từ đó em có thói quen lên giường là tự giác cởi bỏ... Hồi đầu, em thấy anh rất cuồng nhiệt và luôn miệng nói rằng thật thú vị và rất nhiều...