Phụ thuộc chồng, tôi không dám l.y hô.n
Chúng tôi hay cãi vã nhau và anh còn đán.h tôi nữa nhưng chia tay bây giờ, tôi không biết làm gì để nuôi con.
Tôi và chồng tôi kết hôn gần được 5 năm, có một b.é gá.i 18 tháng. Chúng tôi cũng trải qua thời gian quen nhau khá lâu mới tiến đến hôn nhân. Những tưởng sau hôn nhân, cuộc sống sẽ hạnh phúc, với tình yêu sẽ làm thay đổi mọi thói quen không tốt và cả hai sẽ học cách chấp nhận nhau nhưng hạnh phúc nào có thấy đâu. Gần 5 năm chung sống thì hơn một nửa thời gian ấy là sự đau khổ và không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần.
Chúng tôi dường như không hợp nhau bất cứ điều gì, từ cách ăn ở, ăn mặc, cách nói chuyện, cách suy nghĩ, quan điểm sống… Do đó, chúng tôi thường hay cãi vã, thậm chí vì những chuyện rất nhỏ. Trong lúc cãi nhau, anh thường xuyên xúc phạm tôi, co.i thườn.g và lôi những chuyện từ lâu lắc ra nói, đán.h tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương, buồn và rất chán.
Dù sống chung gần 5 năm, chúng tôi cố tìm những điểm chung nhưng dường như là không có. Càng ngày, trong tâm trí chúng tôi càng xa nhau, không nói chuyện được với nhau, không đi chơi cùng nhau (vì anh toàn đi nhậu). Anh bẩn lắm, có khi mấy ngày liền không tắm, suốt ngày hút thuố.c phì phèo, cả ngày ôm máy tính, điện thoại. Công việc nhà anh chẳng hề động tới, bảo làm thì nhăn nhó, khó chịu mà nếu có làm, tôi cũng phải dọn lại. Nhiều lúc con đau, quấy khóc mà chỉ có mình tôi.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy tủi thân, chỉ biết khóc và cảm thấy mình có chồng cũng như không. Đã vậy, anh còn hay giận dỗi. Mãi rồi cũng chán, tôi không thèm nói nữa. Nếu có nói, chúng tôi lại cãi nhau và anh làm mặt sưng suốt cả tuần. Đã rất nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện chia tay vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Cuộc sống vợ chồng như vậy tôi thấy không còn ý nghĩa gì cả (đã rất lâu rồi vợ chồng tôi không còn ngủ chung).
Lúc chưa có con, tôi nghĩ biết đâu có con rồi cuộc sống sẽ cải thiện hơn, sẽ vui hơn nhưng rồi cũng không có gì thay đổi cả. Nhưng nếu chia tay, tôi không biết phải làm gì để nuôi con. Tôi từng học trung cấp kế toán nhưng học xong thì về nhà chồng tôi buôn bán vật liệu xây dựng luôn nên tôi chưa có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực kế toán. Vả lại, mẹ con tôi không biết phải ở đâu, làm gì. Tôi cũng không muốn ba mẹ ruột tôi lo lắng, phiền lòng vì kinh tế gia đình nhà tôi cũng khó khăn lắm.
Bây giờ, tôi không biết phải như thế nào? Liệu l.y hô.n có phải là giải pháp tốt không? Con tôi sẽ như thế nào khi thiếu đi tình cảm của người cha? Mẹ con tôi sẽ ra sao? Đã bao lần tôi tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi nhưng tôi lo lắm. Xin bạn nào đọc được tâm sự này hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Theo VNE
Cố sống với chồng vì con, vì danh dự
Sau bao nhiêu cãi vã, thậm chí bị đổ má.u vì chồng nhưng tôi vẫn bỏ qua cho người đàn ông vô tâm, hời hợt, ham mê bài bạc.
Ba năm hôn nhân không biết bao nhiêu nước mắt đã rơi, tôi lặng lẽ khóc khi chồng tôi say giấc ngủ. Tôi khóc cho sự bất lực và tuyệ.t vọn.g mà người chồng vô tâm kia đã hành xử hàng ngày. Chồng tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và được mẹ lo cho mọi thứ. Cuộc sống hàng ngày của chồng tôi là ban ngày cafe, bài bạc, tối đến thì c.á đ.ộ đá banh, nhậu nhẹt (tôi đi làm hàng ngày nơi công sở nhưng rất tinh ý, mọi sự diễn ra xung quanh tôi đều cảm nhận rõ). Tôi biết tất cả nhưng lúc nào cũng là những lời chối bay chối biếng, ngày nào cũng lời qua tiếng lại. Nhìn con, tôi đã bao nhiêu lần nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng nhưng đâu cũng vào đó.
Tôi mệt mỏi thực sự. Một ngày chúng tôi không biết nói với nhau được bao nhiêu câu. Sáng tôi đi làm thì chồng tôi còn ngủ (mẹ tôi chăm sóc con tôi). 5h30 chiều tôi đi làm về thì chăm con, gặp chồng được một tiếng, anh lại tìm cách đi ra đường, nhậu nhẹt, cafe, xem bóng đá... Hai mẹ con tôi lủi thủi với nhau rồi tự đi ngủ vì có gọi điện thoại thì chồng tôi cũng chỉ về nhà sau 11h đêm.
Ảnh minh họa: Dailywt.
Bao nhiêu lần cãi vã, tôi chỉ thấy thương cho con. Có những hôm con đang say giấc, nghe tiếng chử.i rủa to tiếng của ba mà nó khóc thét lên. Đỉnh điểm là khi tôi đang ôm con nhưng anh sẵn sàng lấy điện thoại ném vào người tôi nhưng bị trượt, anh cầm nguyên cái bình nước inox nhỏ ném thẳng vào hai mẹ con.
Tôi ôm con bỏ chạy ra khỏi phòng nhưng cái bình thuỷ va vào cửa làm kính vỡ ra vương vãi, đâ.m lên người tôi và con. May mắn khi tôi dùng thân mình che cho con nên bao nhiêu mảnh kính đều cắm lên đầu và lưng tôi. Má.u chả.y khắp người nhưng tôi không thấy đau mà chỉ lo xem con tôi có bị sao không? Tôi không còn thấy nỗi đau da thịt nữa mà chỉ thay nỗi đau xé lòng trong tim, đau nhói và lặng câm trước con người đó.
Tôi lại bỏ qua vì con, vì danh dự gia đình tôi, dù sau đó là những lời hứa nhưng cho đến giờ, con người ấy vẫn vậy. Sinh hoạt của hai mẹ con tôi đều do tôi tự lo, anh chỉ biết xài riêng cho bản thân. Hôm nay, ngày Giáng sinh nhưng tôi lại một lần nữa rơi nước mắt vì sự vô tâm và hời hợt của chồng. Con bị ốm nên mẹ con tôi chỉ đón Giáng sinh trong phòng và xem tivi. Còn anh đi đến 12h đêm mới về nhà. Nước mắt tôi cứ vậy rơi, rơi vì đắng họng, rơi vì thấy lòng trống rỗng, rơi vì thương cho bản thân mình và con. Tôi viết để cho nỗi buồn được sẻ chia và tìm lời khuyên của mọi người.
Theo VNE
Chồng đạp vào bụng khiến tôi sảy thai Dù, sau đó anh có hối hận, xin tôi tha lỗi thì tôi thực lòng không thể nào chấp nhận người đàn ông này nữa. Tôi vốn là một người phụ nữ hiền lành, ít bon chen hay gây gổ với ai, nhưng khi lấy chồng, gặp phải gia đình chồng và nhất là người chồng vũ phu, cục cằn lại hay rượu...