Phụ nữ lầm lỡ thì đã sao, còn khóc được là hạnh phúc…
Nước mắt, thường được gắn với nỗi buồn như một khái niệm mang tính bản chất. Nhưng, sẽ có một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, nước mắt trở thành hương vị xa xỉ trước mọi sự bạc bẽo.
Khi còn nhỏ, bị cha mẹ đ.ánh đòn vì mắc lỗi, lằn roi đầy mông nước mắt bất giác rơi tự nhiên như để làm vợi nỗi đau. Sau một vài cú va vấp đầu đời, khóc vẫn như một phản xạ cố hữu để nhận ra bản thân đang phải đối mặt với tổn thương, mất mát thế nào.
Ấy vậy mà, khi cuộc sống khắc nghiệt bắt mình phải lựa chon một chiếc mặt nạ phù hợp, như một hình thức để sống giữa đầy rẫy những dối trá, lọc lừa nhau, bản thân trở nên gai góc lúc nào không hay, việc thấy mình yếu đuối trở nên dư thừa. Khi, những vết thương chất chồng lên đến tim, rút mẩu nào ra cũng sẽ vỡ nát, tự nhiên không còn biết cách khóc khi đau đớn phải bắt đầu ra sao.
Những ngày đầu, hình dung vết thương như một hòn đá cứng cáp được lấy ra từ ngăn đá tủ lạnh, cho phép mình cầm nắm, cảm nhận và mắt biết chảy nước khi tổn thương ập đến.
Đời như một chuỗi ngày nắng vô tận, những con người vô tâm chiếu nắng trực tiếp xuống viên đá nỗi buồn. Sau nhiều ngày trơ trọi chống đỡ, cảm xúc tan ra không kiểm soát, nước mắt ứ đọng không rơi được và chiếc mặt nạ mình mang, là lúc nào cũng phải mỉm cười.
Phụ nữ, được mặc định là phái yếu là cần một bờ vai để dựa dẫm, chở che. Nhưng, kinh qua những mất mát và tổn thương nhiều lần, sẽ có những đêm khuya tự ôm lấy mình để vỗ về, bàn tay tự nắm vào nhau để lấp đầy khoảng trống. Dần thành quen, nước mắt không giúp mình khá hơn, mình khóc không có ai dỗ dành, thì thôi, tự thương lấy mình bằng cách cứng rắn và mạnh mẽ bước qua chông chênh, để sau đó nhìn đời cười ngạo nghễ. Nhủ lòng, ừ thì ra nước mắt không hợp để rơi trên mi một nữ hoàng.
Phụ nữ, cũng sẽ có những ngày thích bộc bạch mình đang muốn gì, trước sự việc đó mình tổn thương ra sao. Nhưng, thổ lộ nhiều lần không ai nghe, chia sẻ nhiều lần không ai thấy quan trọng, bản thân tự học cách dung hòa cảm xúc, đáp trả đời ở mọi góc cạnh bằng nụ cười, ngay cả khi lòng rệu rã.
Video đang HOT
Khi nước mắt khô rốc không rơi được là khi nỗi đau đã quá nhiều. Ảnh: Internet
Phụ nữ, có khi chẳng hiểu từ đâu, điều gì khiến mình trơ lì và cứng cỏi thế, đứng trước tổn thương cố tìm lại trong kí ức nhưng không biết phải làm sao để nước mắt rơi ra được. Đời bạc bẽo, một giọt nước mắt cũng là xa xỉ. Bởi, có hề gì đâu nỗi đau này, có chăng chỉ là sự lặp lại, thậm chí là nhẹ nhàng hơn những tổn thương trong quá khứ. Suốt quãng đời chông gai phía trước, khóc cho đau thương đã cạn rồi.
Đó là lý do tại sao, đứng trước cảnh chồng và tình nhân âu yếm yêu thương, chứng kiến sự bội bạc, những người mình tin yêu lừa lọc hay cảm xúc của mình bị khinh rẻ, người phụ nữ kinh qua nhiều đổ vỡ sẽ mỉm cười và người đang bước những bước đầu tiên vào con đường mất mát, sẽ khóc.
Thế đấy, khi còn khóc được là cảm xúc còn sống được, là còn hạnh phúc. Còn, khi đứng trước đau thương mà không ứa nước mắt được, nỗi đau tan chảy thành vô hình không kiểm soát được, phụ nữ bỗng tự hỏi lòng, mình đã đến mức rạc lòng thế này rồi sao?
Theo GĐVN
Áp lực chuyện con cái, chồng bảo tôi ngủ với bạn thân của anh
Tôi điếng người nghe anh thì thầm vào tai những lời như vậy. Giật mình ngồi bật dậy, tôi tát anh và bật khóc...
Tôi và chồng có một tình yêu rất đẹp và trong sáng. Chúng tôi bên cạnh nhau suốt 8 năm mới về chung một nhà. Ngày cưới, chúng tôi hạnh phúc đeo vào tay nhau chiếc nhẫn mà chúng tôi đã mua bằng t.iền lương tháng đầu tiên của hai đứa.
Yêu nhau lâu như vậy nhưng đêm tân hôn mới là đêm đầu tiên chúng tôi chính thức thuộc về nhau. Chồng tôi luôn giữ gìn cho tôi, bởi anh sợ nếu không đến được bên nhau thì người đau khổ nhất chính là tôi. Anh luôn suy nghĩ và lo lắng cho tôi như vậy đó.
Ngày cưới, chúng tôi đã vạch ra biết bao mơ tưởng về tương lai. Nào là một ngôi nhà nhỏ, nào là hai đ.ứa b.é đáng yêu sẽ lí lắc gọi chúng tôi là ba, mẹ. Nào là chúng tôi sẽ ở cạnh nhau đến già. Anh vẫn sẽ chăm sóc, dẫn tôi đi dạo bộ mỗi sáng...
Mọi chuyện chỉ bắt đầu rắc rối khi chúng tôi thả 5 tháng vẫn chưa có bầu. Chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ nên tôi bắt buộc phải sinh được con trai cho gia đình anh. Chính tôi khi ấy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện sinh con, bởi tôi nghĩ chúng tôi còn trẻ, từ từ có con cũng được.
Áp lực chuyện con cái khiến tôi chán nản. Cũng may có chồng luôn bên cạnh, động viên tôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng mẹ chồng tôi thì tỏ ra sốt ruột thấy rõ. Tháng nào bà cũng hỏi tôi có kinh không? Nếu tôi nói có, bà sẽ thở dài, rồi cả mấy hôm sau đều tỏ vẻ không vui. Nếu tôi chậm kinh, bà sẽ mừng như bắt được vàng, rồi chạy đi mua que thử thai cho tôi. Khi cầm que 1 vạch, bà lại thở dài não nề rồi bỏ vào phòng nằm.
Chồng tôi nhiều lần lên tiếng về thái độ của bà nhưng bà vẫn không thay đổi. Thậm chí, bà còn nói lại nếu chúng tôi không có con ngay thì đừng trách bà ác độc. Khi nghe mẹ chồng nói câu đó, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai của chúng tôi.
Mẹ chồng ngày nào cũng mua những món lợi thai, bắt tôi ăn. Rồi bà còn cắt thuốc Đông, thuốc Nam cho tôi uống. Nói chung, bà làm mọi cách để tôi có thai. bà còn dẫn tôi đi khám và bắt "yêu" theo lịch, theo kì rụng trứng, thậm chí là theo giờ. Áp lực chuyện con cái khiến tôi chán nản. Cũng may có chồng luôn bên cạnh, động viên tôi.
1 năm nữa trôi qua, sự kiên nhẫn của mẹ chồng tôi cuối cùng cũng đến giới hạn. Bà gọi hai vợ chồng tôi đến và nói thẳng chuyện con cái. Bà nói trong 2 tháng nữa, nếu tôi không có bầu thì phải rời khỏi nhà này để chồng tôi lấy vợ khác. Chồng tôi hiện cũng 32 t.uổi rồi, không thể đợi tôi mãi mà ảnh hưởng đến chất lượng con cái sau này.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Anh cứ ôm lấy tôi mà xin lỗi, anh nói anh không thể bảo vệ được tôi, anh bất lực... Rồi anh khẳng định tôi sẽ sớm có thai thôi. Tôi sẽ không rời khỏi nhà này, anh sẽ không để tôi rời xa anh.
Hai hôm sau, anh chở tôi đến một nhà hàng sang trọng. Ở đó, có một anh bạn của anh đang đợi sẵn. Người này cao to, da trắng trẻo, cũng đẹp trai và thư sinh như chồng tôi. Giữa họ nhìn có nhiều điểm hao hao giống nhau. Chúng tôi ăn uống, nói chuyện vui vẻ tới gần 10 giờ mới về.
Anh cũng khóc. Anh còn quỳ xuống mà van xin tôi. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, trong cơn ngà ngà say, anh ôm lấy tôi và hỏi tôi thấy bạn anh thế nào. Tôi khen anh ấy đẹp trai, lịch sự, nói chuyện vui tính. Tôi còn nói giữa anh và bạn anh có nhiều điểm giống nhau.
"Vậy em ngủ với nó nhé. Chỉ một lần thôi, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi, không rời xa nhau".
Tôi điếng người nghe anh thì thầm vào tai. Giật mình ngồi bật dậy, tôi tát anh và bật khóc. Anh cũng khóc. Anh còn quỳ xuống mà van xin tôi. Anh nói anh đã bí mật đi khám và phát hiện người vô sinh là anh. Anh không có t.inh t.rùng, đó là lí do chúng tôi mãi không thể có con.
Anh cũng định nói với mẹ nhưng thấy bà quá đợi cháu nên không đành. Anh lại càng không muốn rời xa tôi. Chỉ có cách này chúng tôi mới được ở bên cạnh nhau mãi mãi, mới có thể thực hiện được những ước mơ đã từng vẽ ra.
Nghe anh nói, thấy anh khóc, tôi đau đến mức không thể chịu được. Tôi cứ ngồi thẫn thờ mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tại sao chúng tôi lại bị đẩy đến đường cùng thế này? Tôi phải làm sao để không phản bội mà vẫn có thể bên cạnh anh mãi đây? Tôi đau khổ quá.
Theo Trí thức trẻ
Đừng bỏ em chỉ vì em không sinh được con! Đừng bỏ em anh ơi, em xin anh đó. Nếu chỉ vì em không thể sinh được con mà anh bỏ em thì thật tội nghiệp cho em, anh à! Chồng ơi, em biết, 5 năm qua anh đã chịu khổ quá nhiều, anh cũng đã chịu nhiều điều tiếng, áp lực vì em. Không sinh được con, cả hai chúng ta đều...