Phụ nữ hay hoang tưởng về đám cưới?
Phải chấp nhận sự thật vì con gái là thế, gái lớn thì phải lấy chồng.
Bất kì một người phụ nữ nào trước khi lên xe hoa đều vẽ ra trong đầu mình một viễn cảnh, một khung trời mộng mơ, một cung điện nguy nga, nơi ấy xuất hiện một chàng hoàng tử và một cô công chúa trong bộ váy trắng lộng lẫy. Đó là ngày cưới của họ, ngày họ vu quy và trở thành vợ của người đàn ông mà họ yêu thương nhất.
Tôi cũng từng như vậy, đã từng mơ về đám cưới lung linh như trong cổ tích. Người ta lắm tiề.n nhiều của, đám cưới ở khách sạn 5 sao, cung điện nguy nga, đó là cổ tích. Còn tôi, dù ở nhà hàng bình dân, ở dưới quê hay ở đâu đó, cũng là hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần lấy được người tôi yêu, thế là đủ.
Ngày ấy với người phụ nữ mà nói, đó là ngày trọng đại, quan trọng nhất cuộc đời. Thế nên, phải làm mọi cách cho mình xinh đẹp và rạng rỡ. Tôi đã là cô dâu xinh đẹp nhất rồi, thế nên không còn gì mãn nguyện hơn nữa. Nhưng cái khoảnh khác chú rể tới đón dâu, khoảnh khắc tôi được anh dắt tay ra chào quan viên hai họ, bố mẹ, người thân, bạn bè, tôi lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Cố gắng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng lòng tôi trống trải. Giờ phút tưởng như cổ tích này sẽ nhanh qua thôi, chỉ là thủ tục, chỉ là nghi lễ và hình thức để biến tôi từ con gái thành đàn bà, thành người vợ chăm chồng.
Video đang HOT
Ngày ấy với người phụ nữ mà nói, đó là ngày trọng đại, quan trọng nhất cuộc đời. (ảnh minh họa)
Sau giây phút ấy, tôi trở về nhà chồng. Nhìn mẹ mà tôi rơi nước mắt. Vậy là bao nhiêu năm nuôi dưỡng con gái khôn lớn trưởng thành, giờ mẹ giao toi cho ngườ khác. Nghĩ lại những tháng ngày được bên mẹ, làm nũng, tôi bỗng thấy nhớ cồn cào.
Tôi sẽ được sống bên người tôi yêu thương, nhưng chẳng thể nào sống trong tình yêu thương trọn vẹn vì phải xa mẹ.
Nhưng phải chấp nhận sự thật vì con gái là thế, gái lớn thì phải lấy chồng. Nếu cứ muốn bên mẹ mãi thì mẹ còn đau lòng hơn thế. Mẹ già rồi, mẹ cũng chỉ chờ ngày con gái đi lấy chồng, xây dựng gia đình với người đàn ông con yêu thì mẹ mới yên tâm. Thế nên, hạnh phúc của tôi cũng là khát khao hạnh phúc của mẹ.
Tôi khóc òa, những giọt nước mắt cứ tuôn trào làm nhòe mắt, trôi hết phấn má trên mặt cô dâu. Ai cũng xúc động vì tôi khóc quá nhiều. Có lẽ, đó vừa là những giọt nước mắt vui mừng vừa là sự lưu luyến khi phải rời xa cha mẹ. Tôi đã tưởng tượng ra đủ cảnh, tôi làm cô dâu rạng rỡ, cười hạnh phúc, tay bắt mặt mừng với bạn bè rồi tung hoa cưới. Nhưng tất cả chỉ là thế. Tôi chỉ theo chồng về làm vợ, thực hiện trách nhiệm của người con dâu.
Rồi đây, tương lai sẽ ra sao, tôi sống như thế nào tôi còn chưa biết. Bao lo lắng trỗi dậy, tôi sợ quá, sợ không làm tròn được trách nhiệm cao cả này. Đó, con gái chỉ nghĩ được tới lúc làm đám cưới, còn sau đó ra sao, sống như thế nào là một chặng đường dài mà không ai nói trước được điều gì. Biết thế nhưng ai cũng vẫn phải đi con đường ấy, vẫn phải lấy chồng và mơ tưởng một tương lai hạnh phúc, một gia đình như cổ tích chỉ có tình yêu đôi lứa. Cứ hi vọng để vui sống vì chẳng ai đán.h thuế ước mơ.
Theo Eva
Gái ế đi lấy chồng
Đám cưới tôi phải thật to để cho người ta khỏi cười tôi là... gái ế.
Người ta nói, cưới xin là chuyện cả đời, thế nên không thể qua loa được. Tôi còn tưởng cả đời này mình không lấy được chồng, thế mà cuối cùng tôi lấy được người tôi yêu. Thế nên phải cưới to là phải. Lúc nào tôi cũng tâm niệm như thế, cưới mình phải thật là to, chỉ là đương nhiên cần như vậy mà thôi!
Năm nay tôi 35 tuổ.i, cái tuổ.i người ta tưởng chừng như không thể lấy được chồng thì lại có một anh chàng cực kì &'ngon rai' tỏ tình và đồng ý làm chồng tôi. Không mừng sao được, không vui sao được! Thế nên phải cưới thật to để mừng cái sự tôi lấy được chồng mà lại là chồng thật tốt (theo lời nhận xét của mọi người). Cứ ngỡ chẳng bao giờ tìm thấy được tình yêu nữa, nào ngờ, một ngày không xa, hoàng tử của đời tôi đã đến. Đúng là trời không phụ lòng người.
Còn nữa, 35 tuổ.i, tôi đã đi ăn cưới quá nhiều, tham dự đủ mọi loại tiệc cưới. Cưới từ nông thôn đến thành phố, cưới từ bạn già tới bạn trẻ, từ bạn cơ quan, cho tới bạn cùng lớp, đồng nghiệp cũ, mới tôi đều có mặt cả. Thế nên, tính sơ sơ, đám bạn ấy của tôi cũng xứng tầm vài chục mâm có lẻ. Bạn bè đông là thế, còn người thân, họ hàng, còn bạn bè của bố mẹ, anh chị em. Xem ra, đám cưới của người có tuổ.i như tôi lại quá to rồi. Không biết người ta có xì xào, có nghĩ ngợi rằng tôi đang dùng đám cưới để kinh doanh không nhỉ?
Mùa cưới, người ta xôn xao cưới hỏi. Dù không còn trẻ, nhưng mình cũng hòa vào trong không khí ấy.(ảnh minh họa)
Ngày trước, thấy đứa em đi lấy chồng, nó làm hơn trăm mâm, tôi hoảng quá. Bảo nhà em làm gì lắm khách khứa vậy. Nhưng tới khi chứng kiến đám cưới anh trai của cô bạn thân tới tận 200 mâm, mình mới hoảng hồn. Bây giờ, người ta ra quy định, cưới không quá 300 khách mời, chắc rằng, dù có muốn to cũng phải hạn chế, nếu làm rình rang quá lại bị cho là muốn hốt lời. Nhưng nghĩ cho cùng, ở tuổ.i này, số bạn bè 'trả nợ phong bì' đã quá đông. Số tiề.n mừng cưới ấy có lấy lại phải xây được nhà cũng nên.
Mùa cưới, người ta xôn xao cưới hỏi. Dù không còn trẻ, nhưng mình cũng hòa vào trong không khí ấy. Chưa bao giời lại có cảm giác xốn xang như bây giờ. Tôi sắp được làm cô dâu, được hạnh phúc, được yêu thương bằng tình yêu thương chân thành của chồng. Ngẫm lại, phụ nữ, ai cũng phải làm vợ, làm mẹ. Có thể chọn cách sống không chồng nhưng con thì nhất định phải có một đứa làm niềm an ủi. Không thể cứ sống cô đơn mãi, không thể cứ một mình mãi được. Ta phải yêu thương, phải hạnh phúc, phải là ta, làm thiên chức mà ông trời ban cho.
Thế nên, đừng ai cười chê cái niềm hạnh phúc vô bờ bến của 'gái già' đi lấy chồng nhé. Đừng ai khiến tôi phải buồn lòng vì tổ chức đám cưới quá to. Cả đời chỉ có một lần, ai cũng mong được mở mày mở mặt, nói gì là 'gái ế' như tôi. Hãy mỉm cười và chúc tôi hạnh phúc nhé!
Theo Eva
Kiệt sức vì làm 'nàng dâu 9,9' Trở thành nàng dâu đảm là mong muốn của tất cả chị em khi đi lấy chồng, tuy nhiên để có được "tiếng thơm" ấy khiến không ít chị em... kiệt sức. "Gánh nửa giang san" Sau kỳ nghỉ tuần trăng mật, Hòa tất bật lo cơm nước cho bố mẹ chồng, cùng gia đình 4 người nhà anh trai chồng sống chung...