Phần đời hoàn lương của tướng cướp Dũng “Ka cơ”
“Cuộc đời tôi như như những đường uốn lượn trong hình parabol, lúc lên voi, lúc xuống chó nhưng chưa bao giờ tôi sống hèn. Bất kể điều gì, dù lương thiện hay bất lương, tôi đều đã gắng sức làm hết mình…”.
Quả thực, người đàn ông này có mặc sơ mi, quần âu, đeo cà vạt đi chăng nữa thì chất hải hồ, bụi bặm, phóng khoáng vẫn không giấu được trên khuôn mặt và vóc dáng. Cũng đúng thôi, bởi nếu chỉ nhìn vào cơ ngơi bề thế của anh bây giờ thì chẳng ai chịu tin rằng, anh ta từng là tướng cướp “2 tay hai sún.g”; từng vào tù, vượt ngục, trốn lệnh truy nã, làm “bưởng trưởng” với hàng trăm quân trên dải đất vàng sa khoáng Na Rì-Bắc Kạn, bãi đá đỏ Lục Yên-Yên Bái. Người đàn ông ấy là Dũng “Ka cơ”.
“Bưởng trưởng” thành tướng cướp
Biệt hiệu “Ka cơ” mà người đời đặt cho Lê Văn Dũng nguyên do là Dũng nuôi một bộ râu rất đẹp, được uốn vểnh ngược lên trông qua như hình mặt người trong quân “Ka cơ” của bộ bài Tây.
Dũng sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo có đến 7 anh chị em. Vì là anh cả nên ngay từ nhỏ, Dũng đã phải làm nhiều việc để giúp bố mẹ, từ trông em, chăn trâu cắt cỏ, cày bừa, cấy hái… Học hết lớp 8 (hệ 10 năm, Dũng xung phong đi bộ đội.
Nhờ tố chất nhanh nhẹn, tháng 12/1978, Dũng được cử đi học lớp tiểu đội trưởng. Tháng 3/1979, chiến tranh biên giới nổ ra, anh quay về đơn vị, thực hiện nhiệm vụ đặt mìn, phá các cầu cống, công trình nhằm ngăn cản bước tiến công của quân địch. Năm 1980, nhân dịp được nghỉ phép 15 ngày, anh đã tranh thủ về quê cưới vợ và cũng chính năm đó Dũng được kết nạp Đảng và trở thành đảng viên tuổ.i trẻ nhất trung đoàn. Cuộc đời Dũng bắt đầu cực kỳ suôn sẻ.
Nguyên Chủ tịch nước Trần Đức Lương đến thăm cơ sở sản xuất tranh đá quý của ông Lê Văn Dũng
Chiến tranh biên giới kết thúc, Dũng được phân nhiệm vụ phụ trách một trung đội công binh công trình tại huyện Lục Nam, tỉnh Hà Bắc cũ. Dũng đã liều lĩnh bớt một phần thuố.c nổ để đi đán.h cá đổi gia cầm, thức ăn cho anh em trong đơn vị cải thiện sinh hoạt. Mọi chuyện bị vỡ lở, lượng thuố.c nổ hị hao hụt lên đến 200kg, Dũng bị khai trừ khỏi Đảng.
Ra quân, Dũng làm đủ mọi nghề để kiếm sống như đi chăn vịt thuê, buôn quần áo vắt vai khắp các chợ vùng cao phía bắc, buôn vàng, bạc trắng. Cái gì có thể mua đi bán lại được, từ xoong nồi, xô chậu, Dũng đều buôn tất.
Khi đã có tí vốn, Dũng bắt đầu chuyển sang đi buôn trâu với số lượng lớn và đó cũng chính là lần anh “dính án” đầu tiên. Ngày 14/7/1986, Dũng bị Công an Hai Bà Trưng, Hà Nội bắt và tuyên phạt 18 tháng tù giam về hành vi làm giả giấy tờ và con dấu.
Ở trong tù hơn 1 năm, nhờ tính tình hào sảng cộng thêm sự lọc lõi của con buôn, Dũng đã kết giao được với một số đối tượng anh chị ở các bãi vàng miền Bắc. Từ những câu chuyện họ kể, Dũng dằn mình cải tạo thật tốt và ấp ủ giấc mơ tì.m vàn.g.
Đúng theo dự tính, ngay sau khi ra tù, Dũng đã tập trung một số anh em quen biết cùng quê, “đổ bộ” lên vùng bãi Hang, xã Kim Sơn, huyện Na Rì, Bắc Kạn để kiếm ăn. Thời điểm này, cầm chịch bãi vàng là Giang “còi” – một tay anh chị cùng quê với Dũng.
Video đang HOT
Vào bãi vàng từ giữa năm 1988, đến cuối năm Dũng “Ka cơ” đã leo lên làm bưởng trưởng thay Giang “còi” vì Giang đã yếu thế, sống không được lòng anh em nên phải chấp nhận lùi xuống. Cũng từ đó, cái tên Dũng “Ka cơ” đã vang xa khắp nơi, cả vùng vàng lẫn trong chốn giang hồ dao búa xứ Bắc.
Đó cũng là giai đoạn mà đội quân do Dũng chỉ huy ăn nên làm ra không kể siết. Thời cao điểm, mỗi ngày ở bãi do Dũng chỉ huy khai thác được gần 30 cây vàng. Lương ở đây cũng được Dũng tính trả bằng vàng, mỗi người mỗi tháng được 1 chỉ.
Đang làm ăn suôn sẻ thì nạn sốt rét rừng liên tục xảy ra khiến đàn em của Dũng ốm nằm la liệt. Sập hầm sập hang cũng liên tục, có những vụ sập làm 2-3 người chế.t. “Thời kỳ làm ở bãi vàng Na Rì, có những lúc tôi có hàng tạ vàng. Nhưng vì tính phóng khoáng, lại thích ăn chơi nên cuối năm 1989, khi bãi vàng cạn kiệt, bao nhiêu vàng tích cóp trong mấy năm cũng tiêu tan hết. Vàng cạn kiệt, không còn tiề.n, anh em bỏ đi hết, nghe nói tại Phổ Yên, Thái Nguyên đang có mỏ vàng với trữ lượng lớn nên tôi quyết định đưa quân về đó khai thác”, Dũng nhớ lại.
Tháng 3/1990, Dũng và mấy người đàn em tin cậy bắt xe về Thái Nguyên để tìm hiểu các bãi vàng. Khi lên xe thì một đàn em của Dũng có mâu thuẫn với nhà xe về tiề.n vé. Không ngại ngần, Dũng rút từ trong túi quần ra 2 khẩu sún.g và bắ.n 2 phát chỉ thiên bục nóc xe. Mọi người nằm rạp, hoảng hốt kêu gào. Dũng “đọc lệnh” bắt tất cả hành khách xuống xe, xếp thành hàng dọc rồi lấy hết đồ đạc, tiề.n bạc của mọi người. Lần ấy, Dũng cướp được 64 triệu đồng.
Trước sự hung hãn, liều lĩnh, co.i thườn.g pháp luật của Dũng. Công an Bắc Kạn đã lập chuyên án, quyết tâm bắt bằng được băng cướp có vũ trang do Dũng cầm đầu. Vài ngày sau khi gây án, Dũng và đám đàn em bị bắt. Tuy nhiên, chỉ 1 tháng sau ngày bị bắt, trong khi Cơ quan điều tra đang hoàn tất hồ sơ để đưa Dũng cùng đồng bọn ra xét xử thì bất ngờ Dũng vượt ngục, trốn thoát.
Quyết định ra đầu thú khi Dũng đã quá thấm thía cái giá phải trả cho sự chụp giật, bất lương ở đời. Ra đầu thú, Dũng bị tòa án tuyên phạt 11 năm tù giam. Những tháng ngày tiếp theo trong trại giam Phú Sơn 4, Dũng luôn là đại diện cho các phạm nhân về tinh thần cải tạo, học tập. Trong nỗ lực hoàn lương đáng ghi nhận đó của Dũng, một cơ duyên “trời cho” đã đến. Một cuộc tình “trong song sắt” được coi là đẹp và hiếm có ở trại giam Phú Sơn 4 từ trước đến nay. Đó là chuyện tình của Dũng “tướng cướp” và chị Nguyễn Thị Kim Oanh – một giáo viên, một phạm nhân dính án “lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản”.
Đúng ngày 30/4/2000, niềm vui đến với Dũng và Oanh khi trong đợt đặc xá ra tù. Ngày về với cuộc sống tự do thật vui không tả xiết, nhưng cả Dũng và Oanh đều hiểu rằng, phía trước là một cuộc sống chông gai, thử thách đang chờ…
Làm giàu từ… 15 ngàn đồng
Trở ngại đầu tiên của Dũng và Oanh đó việc gia đình Oanh phản đối kịch liệt chuyện tình cảm của hai người. Vì tình yêu, Oanh đã bỏ qua tất cả, trốn về sống với Dũng. Miền đá đỏ Lục Yên là nơi Dũng nghĩ đến đầu tiên để làm lại cuộc đời.
Với 3 triệu đồng do một người bạn tốt bụng cho mượn, Dũng cùng Oanh khăn gói đến Lục Yên. Dũng bảo: “Sau khi chi phí đi đường, thuê nhà, mua chiếc xe đạp, số vốn của tôi chỉ còn lại… 15 ngàn đồng”.
Thời gian đầu khó khăn, Dũng đã hướng dẫn cho Oanh đi buôn đá đỏ nhỏ lẻ kiếm cơm ngày 3 bữa cho đội thợ. Còn Dũng mua cào, cuốc, lên núi cùng anh em trong đội làm thủ công kiếm đá. Khi tích cóp được chút tiề.n, Dũng tính nước làm ăn.
Thị xã Sông Công, Thái Nguyên là nơi anh chọn để làm ăn. Anh xoay đủ mọi nghề từ cho thuê xe máy, cầm đồ, đến buôn bán tranh đá quý từ Lục Yên về Hà Nội, Hải Phòng. Năm 2004, khi đá đỏ được giá, anh bán đi một phần để lấy vốn làm ăn. Đầu năm 2006, anh lập một xưởng làm tranh đá quý với hơn 20 thợ có tay nghề cao được tuyển chọn trong cả nước, đây cũng là xưởng tranh đá quý đầu tiên ở Thái Nguyên.
Ngày Dũng khai trương cơ sở tranh đá quý Dũng Oanh, rất đông cán bộ các cấp lãnh đạo của tỉnh Thái Nguyên, thị xã Sông Công và bạn bè anh đến dự. Ai cũng mừng cho anh bởi nẻo thiện gập ghềnh nhưng không phải là không đi được đến đích – ngay cả một người đầy tai tiếng như Dũng.
Với tố chất thông minh, nhanh nhẹn, xởi lởi cùng với đội thợ có tay nghề cao nên chỉ sau gần 1 năm thành lập, cơ sở sản xuất tranh đá quý Dũng Oanh rất được ưa thích trên thị trường.
Tháng 11/2007, Dũng đã nâng cấp cơ sở sản xuất tranh đá quý của mình lên thành Công ty TNHH Tranh đá quý Dũng Tân với số vốn lớn, tạo công ăn việc làm cho gần 100 lao động.
Không chỉ làm giàu cho bản thân, anh còn cho những gia đình khó khăn trong vùng vay vốn làm ăn, tích cực tham gia những cuộc vận động quyên góp ở địa phương cho người có công với cách mạng, quỹ hiếu học… Hiện nay, Dũng còn nhận 2 cháu là con của phạm nhân ở trại giam Phú Sơn về nuôi.
Dũng nói khi chia tay tôi: “Cuộc đời tôi như như những đường uốn lượn trong hình parabol, lúc lên voi, lúc xuống chó nhưng chưa bao giờ tôi sống hèn. Bất kể điều gì, dù lương thiện hay bất lương, tôi đều đã gắng sức làm hết mình. Vấn đề không phải là sai lầm phạm pháp mà quan trọng hơn phải biết vượt qua sai lầm ấy như thế nào để đi cho đúng hướng, để không hổ thẹn với bản thân mình”.
Theo Petrotimes
Mẹ Hải Bánh tin đứa con nghịch tử sẽ hoàn lương
Với linh cảm của một người mẹ, bà tin tưởng rằng, con bà - Hải Bánh - tay giang hồ cộm cán một thời, trợ thủ đắc lực của "đại ca" lừng lẫy Năm Cam rồi sẽ hoàn lương.
Hải Bánh - tay giang hồ cộm cán một thời, trợ thủ đắc lực của "đại ca" lừng lẫy Năm Cam giờ đang phải trả giá cho những món nợ đời hắn đã gây ra trong quá khứ. Còn bà, với tư cách là thân sinh của kẻ tội đồ Hải Bánh, cũng đang trả món nợ đời cho con bà. Thế nhưng, chưa một lần người mẹ đáng thương ấy quên đi "nghĩa vụ làm mẹ" của mình. Với linh cảm của một người mẹ, bà tin tưởng rằng, con bà rồi sẽ hoàn lương. Trò chuyện với chúng tôi, bà cứ nhắc đi nhắc lại: "Tôi sinh nó ra, nó ngoan ngoãn thì tôi được nhờ, nó hư, nó vấp ngã thì tôi phải đưa tay nâng nó đứng dậy. Tôi nghĩ bất cứ người mẹ nào cũng sẽ làm như tôi thôi".
Tin một ngày con sẽ hoàn lương
Trong ký ức của bà Bánh (mẹ của giang hồ Hải Bánh) thì hồi nhỏ con bà là một người hiền lành, mặt mũi sáng sủa, khôi ngô: "Tôi sinh được cả thảy mười đứa con nhưng thằng Hải là đứa giống tôi nhất. Là con trai nhưng nó sạch sẽ lắm, nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng, ngăn nắp".
Bà Bánh - mẹ của giang hồ một thời Hải Bánh.
Kể từ lúc Hải đi tù, đều đặn mỗi năm hai lần bà đưa bé Vân (con gái Hải Bánh) vào thăm bố. Hành trình từ Hà Nội vào Sài Gòn rồi đến Trại giam Xuân Lộc đã quen với bà đến nỗi bà có thể tả chi tiết cảnh vật và những địa danh quanh đó. Quán nước chè ngay trước cửa nhà bà, dù cố gắng nhặt nhạnh cũng chỉ được vài chục nghìn đủ để hai bà cháu sống qua ngày. Vì thế mà để đủ tiề.n trang trải cho chi phí ngày càng đắt đỏ và để tích cóp tiề.n và.o thăm con trai mỗi năm hai lần, bà Bánh đã phải dành ra mấy mét vuông mặt đường để cho người ta thuê làm cửa hàng, kiếm mỗi tháng vài ba triệu.
Dù sinh ra tới mười người con nhưng bà Bánh vẫn không muốn dựa dẫm, nhờ vả đứa nào. Một tay bà nuôi dạy cháu Vân, rồi cũng một tay bà đưa nó đi thăm bố mỗi năm. Biết công lao của mẹ vô cùng lớn nên bất cứ lần nào bà vào gặp Hải Bánh trong trại giam, con trai bà cũng khóc và bảo rằng: "Con bất hiếu nên mẹ phải vất vả nhiều". Thế nên "nó chẳng bao giờ đòi hỏi việc chu cấp hằng tháng. Hai mẹ con nói chuyện bao giờ nó cũng tỏ ra vui vẻ và bảo trong này đủ cả, mẹ không phải lo lắng nhiều đâu. Tôi biết nó thiếu nhiều nhưng vì thương mẹ nên đã không dám đòi hỏi. Tôi mừng vì tính nó ngày càng đằm hơn".
Đã từng dọc ngang tung hoành, giế.t ngườ.i không ghê tay, vậy mà cũng có những phút giây Hải Bánh thấy chùn lòng khi phải chứng kiến những cái chế.t vì bệnh tật của những người bạn tù khác. Nhiều lần, trước mẹ Hải Bánh không giấu được cảm giác hoang mang lo lắng "Ở đây nhiều người chế.t lắm mẹ ạ! Con thấy sợ lắm". Mỗi lần như thế bà Bánh lại phải động viên con phải cố gắng cải tạo thật tốt, sinh hoạt điều độ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Là con thứ sáu trong gia đình có tới mười anh chị em nên tuổ.i thơ Hải Bánh khá cơ cực. Cả gia đình mười mấy người sống chen chúc trong một căn gác rộng chưa đầy 30m2 ở phố Hàng Cót. Hồi đó vì điều kiện kinh tế quá khó khăn nên bà Bánh đã phải đi buôn lậu vải bị bắt. Bà bị kết án ba năm tù và giam tại Trại giam Xuân Nguyên - Hải Phòng. Sau này khi được mãn hạn tù trở về nhà, nhìn mười đứa con thơ nằm ngủ lăn lóc dưới sàn nhà, bà đã không sao cầm được nước mắt. Chồng bà làm nghề gò hàn xích lô nên từ bé Hải đã phải phụ giúp bố những việc như gò, hàn, uốn khung. So với những anh em còn lại thì Hải là người khéo tay nhất, luôn làm bố hài lòng.
Với xã hội Hải Bánh là một gã giang hồ đáng ghê sợ. Thế nhưng trong mắt của bà Bánh, Hải lại là một đứa con biết nghĩ thương yêu và lo lắng cho bố mẹ: "Nó vẫn thường bảo với tôi là nó rất ân hận vì không thể chăm sóc cho bố mẹ lúc tuổ.i già. Không những thế mà còn khiến bố mẹ phải lo lắng, đau khổ. Ông nhà tôi nghiêm khắc lắm, nó trượt dài trong tội lỗi ông ấy rất đau. Giận con thì giận nhiều lắm nhưng đứt ruột đẻ ra bỏ làm sao được. Lần đầu tiên nó đán.h ngườ.i bị bắt và thụ án ở Hải Dương. Ba mươi Tết ông nhà tôi đạp xe xuống Hải Dương thăm nó, trên đường đi chẳng may bị ngã, chân tay xây xát hết cả. Nhìn thấy bố như thế nó oà lên khóc và cứ day dứt mãi về chuyện đó. Cách đây vài năm ông nhà tôi mất, lo xong xuôi cho ông ấy xong tôi mới báo cho nó. Nó khóc nhiều và dặn: "Khi nào mẹ vào thăm con thì mang cho con album ảnh chụp đám tang của bố. Con chỉ mong được một lần về thắp nén nhang tạ tội với bố thôi". Nói đến đây bà Bánh bật khóc.
Dù rằng trước khi bị bắt và bị kết án chung thân trong vụ Năm Cam thì Hải Bánh đã là một tay giang hồ cộm cán. Chiến tích đầy mình và vào tù ra tội cũng nhiều. Hơn ai hết bà Bánh biết được sự trượt ngã của con mình. Nhưng có lẽ khi ấy tình yêu, sự khuyên răn của người mẹ đã không thể níu kéo những bước chân lầm lạc của Hải Bánh. Thế nên không biết bao lần bà rơi vào cảm giác tuyệ.t vọn.g vì đứa con "rạch giời rơi xuống" gây không biết bao nhiêu tội ác. Và dù thương con, yêu con đến mấy bà cũng vẫn đủ tỉnh táo để dự cảm về một tương lai xấu của con mình. Biết thế, chuẩn bị tâm lý là thế vậy mà khi nghe toà tuyên án Hải chịu hình phạt chung thân bà vẫn không tránh khỏi cảm giác choáng váng và đa.u đớ.n. Bà thương con một phần thì xót đứa cháu gái mười phần, nó chỉ là một đứ.a tr.ẻ mà sao cay đắng cứ dồn dập đổ xuống cuộc đời nó.
Tuy Hải Bánh đi tù và nổi tiếng khắp cả nước với những chiến tích bất hảo nhưng bà Bánh chưa bao giờ vì thế mà bị bà con cùng phố xa lánh, kỳ thị. Mọi người vẫn thường xuyên qua lại thăm hỏi và động viên bà. Giờ đây, nỗi niềm lớn nhất của người đàn bà đã trải qua biết bao thăng trầm, cực khổ là sợ không thể sống chờ đến ngày con mãn hạn tù. Là một người mẹ, bà mong và tin lắm rằng thằng Hải con bà rồi sẽ hoàn lương. Bởi có lần khi vào thăm con, Hải Bánh đã từng thổ lộ ước vọng hoàn lương ấy với bà, rằng "đến khi mãn hạn tù nó sẽ trở về và mở một quán cà phê nho nhỏ, sống thanh thản những năm tháng sau của cuộc đời".
Người đàn bà tần tảo một đời, nuôi mười đứa con khôn lớn bằng người. Tiếc thay hai trong số mười người con bà sinh ra đã không nghe theo những lời dạy dỗ của bố mẹ mà trượt dài trong tội lỗi. Không chỉ có Hải Bánh mà đứa con trai kế dưới Hải Bánh là Long cũng từng là sát thủ nổi tiếng ở Hà Nội với biệt danh Long "tròn". Nỗi đau khi có hai người con cùng vướng vào vòng tù tội khó có thể diễn tả thành lời.
Tình yêu cha trong con gái Hải Bánh không bao giờ vơi cạn
Buồn rầu khi nhắc về Hải Bánh nhưng khi chúng tôi hỏi bà Bánh về Vân thì giọng bà trở nên khí thế và phấn chấn hẳn lên: "Con bé Vân nó ngoan lắm. Tính tình hiền hậu lại rất biết thương bà. Bố mẹ nó bỏ nhau từ khi nó mới mười ba tháng tuổ.i, kể từ đó tôi nuôi nó. Hai bà cháu nương tựa vào nhau".
Bà Bánh nhớ lại, khi Hải Bánh bị bắt, bé Vân đến trường người ta chứ chỉ chỉ trỏ trỏ. Một đứ.a b.é mười hai tuổ.i bỗng trở thành tâm điểm của mọi người một cách bất đắc dĩ khiến Vân buồn lắm. Về nhà Vân trở nên lầm lì, ít nói. Nếu như nhiều đứa khác chắc có lẽ Vân đã nghỉ học vì cảm thấy bị áp lực từ nhiều phía. Không chỉ nhiều phụ huynh của các bạn cùng lớp, thậm chí là cùng trường đã ngăn cấm con của họ chơi với Vân chỉ bởi vì "Nó là con của Hải Bánh. Bố nào con ấy, cứ tránh cho nó lành".
Suốt một thời gian dài Vân cứ lầm lũi đến trường rồi lại lầm lũi về nhà như một cái bóng. Nhìn đứa cháu gái như con sâu thu mình trong vỏ kén khiến bà Bánh rất đau lòng. Dù rằng, Vân là con gái, và khi ấy Vân còn là một đứ.a tr.ẻ nhưng chưa từng bao giờ kể từ khi bố bị bắt Vân khóc trước mặt bà và những người thân. Đến bây giờ bà Bánh vẫn không thể hiểu nổi "vì sao con bé lại cứng rắn đến thế".
Trước đó, khi Hải Bánh chưa bị bắt, tuy thiếu vắng tình yêu thương của mẹ nhưng Vân được bố và cả nhà chiều như một công chúa nhỏ. "Thằng Hải nó yêu con gái nó lắm. Trong mắt nó con gái là xinh nhất. Mỗi dịp sinh nhật, Hải vẫn thường rủ con bé Vân đi mua bánh ga tô và chọn cho con bé những món quà mà nó thích. Rồi Hải tự tay chuẩn bị mọi thứ để làm tiệc sinh nhật cho con. Sau này, khi bố nó bị bắt, dù gia đình tôi động viên và nhiều lần thuyết phục làm sinh nhật cho con bé nhưng nó nhất quyết không đồng ý. Nó bảo không có bố thì sinh nhật còn ý nghĩa gì. Dù bình thường thằng Hải đi suốt, không có nhiều thời gian ở bên con gái nhưng chả hiểu sao hai bố con nó quấn quýt với nhau lắm. Trong lòng con bé Vân, bố nó luôn là số một".
Thời gian Hải Bánh mới bị bắt, báo chí liên tục viết về gã giang hồ này. Bà Bánh và cả gia đình luôn giấu rất kỹ những bài báo như thế với hy vọng bé Vân không bao giờ đọc được để Vân không phải suy nghĩ nhiều về bố. Nhưng ngược lại, tất cả những bài báo viết về bố Vân đều đọc hết. Có lần Vân nói với bà nội rằng: "Bà đừng lo con nghĩ khác về bố. Dù bố có là ai thì với con bố vẫn là bậc sinh thành. Tình yêu của con dành cho bố không có gì lay chuyển được đâu".
Gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày bố bị bắt, Vân từ một đứ.a tr.ẻ giờ đã trưởng thành, đã có gia đình của riêng mình. Cũng chỉ vài tháng nữa thôi Vân sẽ cảm nhận đủ đầy về tình mẫu tử với đứa con mà mình đang mang trong bụng. Và có lẽ khi ấy Vân sẽ hiểu hơn bao giờ hết cái cảm giác của một người bố yêu con mà không thể ở bên chăm sóc, che chở cho con được.
Theo ANTD
Những người đàn bà khó hoàn lương Mỗi người một hoàn cảnh xô đẩy, để rồi họ phải chấp nhận với nghề làm gái mại dâm. Và, đã sa chân vào thế giới ấy, dường như mọi nẻo đường về đều mù mịt xa xôi. Trong số những học viên đang học cách làm lại cuộc đời ở Trường Giáo dục, Lao động Thanh Xuân, Hải Phòng thì Nguyễn Thị...