Ong và mật
Hải Du vẫn lang thang qua những con phố đã lác đác lên đèn. Suốt trưa cà phê tán gẫu với đám bạn đủ giúp cô tạm quên đi cảm giác cô đơn. Nhưng lúc này đây, vẫn là sự trống trải không gì bù lấp nổi. Bước chân cô chỉ có một mình.
Đã 2 tuần nay Thái Hoàng không còn xuất hiện, cứ như là đột ngột biến mất khỏi cuộc sống này vậy. Không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, không email, mặt đối mặt càng không! Với cô khoảng thời gian đó là quá dài. Hải Du cố tìm kiếm mọi dấu vết của anh bằng cách truy cập Facebook, chỉ để cảm nhận vẫn đang gần anh, chỉ để cập nhật về cuộc sống hiện tại của anh, nhưng trang web lạnh tanh, rong rêu vì bị anh bỏ bẵng. Vô cảm.
Kỳ lạ thật. Cứ tưởng sau ngần ấy yêu thương của hơn 1 năm say đắm, cuộc chia ly ít ra cũng phải nhuốm sắc hồng, hay li kì, ướt át kiểu trong phim Hàn Quốc. Nói chia tay là dứt luôn sao? Không nhớ nhung, tìm kiếm?
Cứ tưởng ngần ấy thời gian bên nhau, dù cái hormone đam mê adrenaline gì đó đã lắng, không còn khiến tim đ.ập nhanh, m.áu nóng tăng dồn dập mỗi khi thấy nhau, thì vẫn còn có cái gọi là thói quen chứ! Cô đã biến mất hoàn toàn khỏi suy nghĩ của anh, không còn chút gì, dù chỉ là một thói quen sao?
Video đang HOT
21 t.uổi, Hải Du đang còn rất xuân sắc. Vẻ non tơ tràn trề trên mái tóc dài mướt xanh mơn mởn, đôi mắt sáng đen lay láy, đôi lông mày rậm hơi quá mức cần thiết so với khuôn mặt thiếu nữ thanh tú. Ở t.uổi của Hải Du, nhiều cô gái vẫn còn mải miết theo đuổi giấc mơ học hành, trong khi cô đã qua một mối tình và đang gắn mình với mối tình thứ hai đầy đam mê, say đắm. Cô yêu Thái Hoàng bởi hai người có một điểm chung: Đều đã từng yêu, tổn thương trong tình yêu, và sợ yêu như chim sợ cành cong vì đã một lần phải đạn.
Thái Hoàng hơn cô đến 5 t.uổi nhưng tư chất không khác gì đ.ứa t.rẻ. Học hành dở dang và chưa sự nghiệp. Bù lại, anh có một gia đình giàu có, bố mẹ đều là những người tốt và hết lòng nâng đỡ con trai. Thái Hoàng không có nhiều mối quan hệ phức tạp với phụ nữ, đó là điểm khiến Hải Du thấy yên tâm. Bởi cô tuy trẻ trung nhưng về nhan sắc không có gì đáng gọi là nổi bật, hơn thế nữa, gia cảnh cô rất nghèo.
Đến với Thái Hoàng, Hải Du như hồi sinh. Mọi nỗi đau về tình cũ đều kín miệng. Cô lại lao vào yêu anh, như yêu lần đầu vậy. Người ta nói đúng, phụ nữ rất mau quên. Khi bên người đàn ông này, người đàn ông trước không còn ý nghĩa. Mối quan hệ của hai người chắc chắn tới mức, tưởng như có thể kết hôn bất cứ lúc nào. Mọi người trong gia đình Thái Hoàng đều biết cô, mẹ anh rất quí cô, bà thậm chí có những lúc tâm sự với cô như mẹ và con gái. Cũng chính vì lẽ đó, gia cảnh Hải Du thế nào, bố mẹ cô không hạnh phúc ra sao, bà đều biết cả.
Với tình yêu của Thái Hoàng, Hải Du có cảm giác hoàn toàn an tâm. Cô không ngần ngại gửi trao thân xác. Đó không gọi là dâng hiến, trước anh, cô đã không còn. Nhưng tình yêu lớn hơn những điều tầm thường của sự “còn, mất”. Cô nghĩ vậy. Yêu là không bao giờ phải nói lời hối tiếc. Cô lăn xả vào tình yêu đó như con thiêu thân, gắn với Thái Hoàng cả ngày mà dường như vẫn không đủ. Tối muộn khi đã chia tay họ vẫn còn nhắn tin, lên mạng chat với nhau. Cũng có khi cả hai cùng đi du lịch như cặp vợ chồng mới cưới đang tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc nhất. Mải yêu quên lối, cô không biết rằng muôn đời nay vẫn vậy, con ong sẽ chán khi đã tỏ đường đi lối về. Tình yêu c.hết yểu khi vừa mới qua 1 năm đã già cỗi và nhàm chán như hôn nhân của những cặp vợ chồng đi qua cả chục năm chăn gối. Hải Du đủ tinh tế để nhận ra sự lảng tránh ngày càng rõ ràng trong thái độ của anh. Nhưng cô vẫn không thể ngờ, tất cả có thể kết thúc nhanh đến thế, khi anh lạnh lùng: “Em đừng tìm gặp anh nữa, anh muốn tập trung học, còn nhiều việc quan trọng phải làm cho tương lai”.
Vậy còn cô, cô là gì của anh? Cô không hề quan trọng? Tương lai của anh liệu còn có cô trong đó?
“Con ong sẽ chán khi đã tỏ đường đi lối về”, bài học này cô phải biết từ trước khi quen anh.
Theo VNE
Em nhớ mãi chùm hoa sưa năm ấy
Món quà đắt t.iền anh tặng chẳng khiến em vui bằng chùm hoa sưa xấu xí năm nào. Chiều nay lúc hết giờ làm em cố tình gửi xe ở lại cơ quan để một mình đi dạo. Đã lâu lắm rồi mới thấy một buổi chiều xuân ngập tràn trong những tia nắng vàng ươm đẹp đến mê hồn như thế. Em muốn thoát khỏi cảm giác ngột ngạt của chen lấn, của kẹt xe nên cứ để mặc cho đôi chân mình lang thang qua bao ngõ ngách của phố phường. Thế rồi có một thứ hương thơm rất quen ở đâu thoang thoảng bay tới, bất chợt em nhận ra phía trên đầu mình là những chùm hoa sưa trắng muốt đang nở bung trong ánh nắng cuối chiều. Em thì thầm với cơn gió đang nhẹ nhàng vờn trên mái tóc: " Vậy là tháng Ba đã về rồi!"
Tháng Ba, tháng gắn liền với với biết bao kỷ niệm đáng nhớ của đôi mình anh nhỉ. Có lẽ anh sẽ chẳng nhớ đâu, bởi cuộc sống vội vã này đã khiến anh phải đuổi theo mê mải. Em chẳng trách gì, nhìn anh vất vả ngược xuôi để cố gắng vượt lên trên số phận, em thương còn chẳng hết nữa là hờn, là giận anh. Có đôi khi muốn nhắc anh đừng sống vội, muốn đưa đôi tay nhỏ bé của mình ra kéo anh về lại bên mình, để anh có thời gian nghỉ ngơi, để tâm hồn anh được tiếp thêm chút bình yên trước khi tiếp tục đương đầu với bao khó khăn của cuộc sống, nhưng rồi em lại không dám bởi sợ mình sẽ làm phiền, sẽ cản trở những bước chân vẫn còn chưa vững ấy của anh.
Hôm nay bất chợt gặp lại những chùm hoa sưa nhỏ li ti màu trắng muốt, vậy là bao nhiêu ký ức ngày mới yêu nhau lại hiện về. Thuở ấy cả hai đứa mình vẫn còn là những cô cậu sinh viên nghèo đi chung chiếc xe đạp cà tàng mà anh đã phải dành dụm mãi mới mua được. Những buổi chiều tan học, anh thường chở em đi qua biết bao con phố rồi cùng nhau dừng lại để ngắm Hồ Gươm lúc lên đèn. Đôi lần khi đang vừa đi vừa say sưa nói chuyện thì đột nhiên chiếc xe bị xịt lốp, anh đã cười nghiêng cười ngả khi nhìn thấy gương mặt em méo xệch và lo lắng vì sợ phải đi bộ về nhà.
Em rất muốn được cùng anh lang thang đi dạo giống như ngày xưa (Ảnh minh họa)
Anh còn nhớ hay không những buổi chiều tháng Ba hai đứa mình cùng nắm tay nhau đi trên con đường rụng đầy hoa sưa trắng muốt, rồi chỉ một cơn gió khẽ lay nhẹ cũng đủ để khiến những cánh hoa rụng lả tả vương đầy trên mái tóc em. Em yêu tất cả những loài hoa nhỏ li ti màu trắng, cũng bởi vậy nên em rất thích hoa sưa. Còn anh, anh vốn chẳng thích hoa nhưng vẫn thường nuông chiều đưa em đi dạo trên đường để ngắm hoa mỗi khi rảnh rỗi. Những tháng ngày ấy bình yên và thơ mộng biết bao nhiêu!
Em vẫn còn nhớ như in ngày mùng Tám tháng Ba năm ấy, có lẽ đó sẽ là ngày Quốc tế phụ nữ mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời này. Thuở ấy mình chỉ là sinh viên nghèo, ngoài giờ học em đi gia sư, còn anh đi làm thêm để kiếm chút t.iền đỡ đần bố mẹ. Mười giờ tối, sau khi hết giờ làm anh liền vội vã chạy tới chỗ hẹn. Nhìn vầng trán anh lấm tấm mồ hôi cùng với gương mặt bối rối vì quên chưa kịp mua hoa hồng làm quà tặng, em chỉ khẽ mỉm cười rồi chạy tới ôm chầm lấy anh. Anh khẽ vuốt mái tóc em rồi với tay lên đầu hái lấy chùm hoa sưa đã tàn gần một nửa. Chùm hoa ấy không đẹp, nhưng chắc chắn là chùm hoa thơm nhất, lãng mạn nhất và khiến em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Rồi hai đứa mình cứ thế bị cuốn theo guồng quay của cuộc sống, tốt nghiệp, đi làm rồi lại tất bật với bao nhiêu mối lo toan. Ta vẫn yêu nhau nhưng thời gian mà ta dành cho nhau không còn nhiều như trước nữa. Chưa bao giờ anh quên bất kỳ ngày sinh nhật hay ngày lễ nào cả, nhưng chẳng hiểu sao những món quà đắt t.iền mà anh tặng lại không khiến em cảm thấy vui giống như chùm hoa sưa xấu xí năm nào.
Em hạnh phúc và tự cảm thấy may mắn hơn bao nhiêu cô gái khác bởi vì đã có được một người yêu mình chân thành và chung thủy. Nhưng anh ơi, quả thực là em thèm lắm nụ hôn mê mải thuở nào dưới tán hoa sưa, thèm những buổi chiều thảnh thơi cùng nhau đi dạo và thèm cả những bông hoa trắng nhỏ li ti mà anh đã nhẹ nhàng cài lên mái tóc em.
Theo Eva
Em chọn cô đơn Em yêu sâu sắc, mãnh liệt, nhưng khi đã định chia tay thì rất cương quyết, lạnh lùng. Một chiều ngược gió, lang thang, em chợt nhận ra mình cũng mạnh mẽ như vậy, cũng chia tay anh một cách lạnh lùng. Gần hai năm bên anh, những thời khắc hạnh phúc thật ít ỏi. Em thấy mình đơn độc trong tình yêu...