Ở rể thì đàn ông nhục, còn vợ sẽ sinh hư
Nhiều người đàn ông cứ lấy hoàn cảnh khó khăn của mình ra để ngụy biện cho việc ở rể. Riêng tôi, đàn ông ở rể vừa nhục và sớm muộn gì thì vợ cũng sẽ sinh hư, quen thói dựa dẫm vào bố mẹ.
Thân chào bạn Dung – Tác giả bài viết “Nỗi lòng khó nói khi có chồng ở rể” và các bạn độc giả của chuyên mục!
Tôi là một người xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khó. Tôi ra Hà Nội học và bám trụ lại ở đất phồn hoa này. Tôi làm trong ngành công nghệ thông tin, lương tháng gần hai chục triệu. Dù thế, đi làm 5 năm, tôi tiết kiệm vẫn chẳng đủ mua 1 căn nhà riêng ở thành phố đắt đỏ.
Vợ tôi – Liên là gái Hà Nội chính gốc. Bố mẹ cô ấy không giàu nhưng cũng có 1 căn nhà rộng rãi 3 tầng thoáng mát. Lúc chúng tôi chuẩn bị cưới, bố mẹ Liên có đề nghị tôi về ở rể. Ông bà sợ con gái tiểu thư phải khổ sở khi thuê nhà ở ngoài.
Tôi do dự. Vợ tôi cũng mè nheo, tìm mọi cách để thuyết phục. Nào là tiết kiệm được tiề.n thuê nhà lại đỡ phải lo lắng việc nhà vì có bố mẹ hầu hạ. Nhưng dù em dùng chiêu nào đi nữa, tôi cũng không nản lòng, quyết chí không làm “chó chui gầm chạn”.
Một phần tôi không muốn ở nhà vợ là vì sợ em lười nhác, phụ thuộc vào mẹ. Con gái thời nay, đặc biệt là con gái thành phố được bố mẹ cưng như trứng mỏng. Vì thế, cứ nghĩ đến việc nhà là các em lại ngại.
Chính mẹ vợ tôi sợ con gái vụng về không chăm lo được cho gia đình nên cứ níu kéo con rể về nhà ở cùng. Nhưng tôi không chấp nhận. Thà tôi chịu ăn cơm khét, thịt nát 1 thời gian còn hơn để vợ tôi cả đời đến cơm cũng chẳng biết cắm.
Nhiều lúc, tôi cũng không hiểu các bà mẹ thành phố dạy con gái kiểu gì. Chẳng phải nhà giàu có gì mà cứ như công chúa. Hầu con cả đời đến lúc con đi lấy chồng còn xó.t x.a muốn con ở cùng để tiện hầu hạ. Tôi cũng thật bó tay!
Tôi biết, bố mẹ vợ nhanh chóng đồng ý cho tôi lấy Liên cũng chỉ vì tôi là thằng nhà quê, không có nhà nên ông bà nghĩ sẽ dễ dàng dụ tôi về ở rể. Khi nhận được sự từ chối từ tôi, mẹ vợ có vẻ buồn lắm. Tôi biết bà thương con, nhưng thương kiểu ấy thì không thể chấp nhận được.
Lí do thứ 2 tôi không đồng ý đó là vì tôi sợ vợ và bố mẹ em sẽ như gia đình của bạn Dung đây. Đọc tâm sự của bạn nói là bố mẹ bạn thích ăn cá, còn chồng bạn thì ghét ăn món đó cay đắng. Vậy mà bạn vẫn chăm chăm chỉ nấu cho bố mà không thèm nghĩ tới chồng.
Video đang HOT
Bố mẹ bạn là tuýp người không văn hóa, ghê gớm. Chồng bạn ở rể vì thương bạn, thương 2 cụ côi cút. Thế mà bố mẹ bạn còn xếch mé, nó.i xấ.u, là.m nhụ.c con rể trước mặt bạn bè, rồi gọi cháu chắt đến dọa đán.h. Bạn đã không biết khuyên giải bố mẹ thì thôi, lại còn hùa nhau vào bênh. Tôi mà là chồng bạn, tôi li dị lâu rồi.
Tuy bố mẹ vợ tôi tri thức, không có kiểu ghê gớm như gia đình bạn, nhưng tôi cũng đã lường trước tình huống bị cô lập nếu về ở rể trong gia đình nhà vợ. “Dâu con, rể khách”, có chuyện gì xảy ra, ông bà lại sẵn sàng to tiếng với con rể và bênh con gái. Lúc đó dù ức cũng chẳng lẽ lao vào cãi cọ với hai cụ già.
Mà tôi cũng ghét nhất bị người khác xen vào cuộc sống riêng tư vợ chồng. Nhất là mẹ vợ tôi còn có tính hay tọc mạch. Từ thời chúng tôi yêu nhau, Liên có thói quen kể mọi chuyện cho mẹ đẻ. Không ít lần bà gọi điện cho tôi phàn nàn vì làm tổn thương con gái mẹ.
Tôi phải dọa chia tay, Liên mới bỏ được thói xấu đấy. Nghĩ tới cảnh ở chung bị mẹ vợ dòm ngó, tôi rùng mình nổi hết cả da gà.
Các cụ ta có câu “Dâu con, rể khách”. Tôi thấy câu nói ấy rất đúng. Tôi đến chơi nhà bố mẹ vợ còn cảm thấy ngại ngùng, căng thẳng nữa là về ở rể.
Bố mẹ vợ và tôi luôn khách sáo với nhau. Đến nhà em chơi, tôi chẳng bao giờ cảm thấy thoải mái. Mẹ vợ thì ra chào 1 tí rồi lúi húi ở bếp, nói chuyện với bố vợ vài câu thì hết chủ đề. Hai bố con cứ ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi im lặng, chán vô cùng mà cũng chẳng dám bỏ đi đâu.
Bữa ăn thì bố mẹ vợ cứ giữ lễ gắp thức ăn cho tôi, tôi cũng khách sáo gắp lại cho hai cụ. Cả bữa ăn cứ gắp qua gắp lại như vậy. Bát cơm cứ đầy ú ụ lên mà mẹ vợ vẫn gắp vào nhiệt tình. Nhìn bát cơm hổ lốn, tôi mất hết cả hứng ăn uống. Nhiều lúc vào món mình không thích ăn, cũng chả dám chối, bấm bụng ăn hết.
Ngày Tết đến thăm, mừng tuổ.i cho bố mẹ thế nào thì hai ông bà cũng sẽ mừng lại y nguyên như vậy cho tôi. Thậm chí thỉnh thoảng mẹ tôi có gửi ở quê lên chút quà, thường là cá, tôm, cua do quê tôi vùng biển, mẹ vợ cũng phải đáp lễ.
Khi thì mẹ vợ mua bánh biếu lại, khi thì lại… đưa tiề.n bảo cho các cháu ở quê. Nếu hôm nào mẹ tôi lên không có quà, mẹ vợ cũng chẳng lễ nghĩa lại. Mẹ tôi nhiều lần tâm sự buồn vì bà thông gia lúc nào cũng sòng phẳng, khách sáo, lại còn trả tiề.n quà.
Dần dà, tôi cũng ngại đến nhà vợ. Chỉ có dịp giỗ cúng, lễ tết tôi mới tới. Ăn xong tôi cũng viện cớ đi ngay. Không có tôi, chắc bố mẹ và vợ tôi cũng thoải mái trò chuyện, tâm sự, khỏi phải giữ kẽ.
Vợ tôi nhiều lần than phiền chuyện tôi xa cách gia đình em. Nhưng tôi toàn xài chiêu “ăn bánh mì bơ đội mũ phớt”. Tôi ngại phải tiếp xúc với bố mẹ vợ, cũng không thể nào yêu quý ông bà nhiều được. Tôi không muốn ép buộc mình giả tạo.
Tôi thấy, chỉ cần có sự tôn kính, ăn nói lễ độ với ông bà ngoại là được. Chứ cứ ngon ngọt sang nịnh bợ, rồi giữ ý tứ, mua quà cáp mà thật ra mình không đặt vào đó tình cảm, tôi không làm được. Đấy là tôi còn ít gặp mà đã vậy, ngày nào cũng giáp mặt nếu ở rể, còn ngại ngùng nữa.
Đọc xong bài viết của bạn Dung, tôi càng thấy quyết định của mình là đúng đắn. Dù không lớn chuyện như gia đình bạn nhưng nếu tôi về làm rể, lâu ngày cũng xích mích, bất tiện cho cả bố mẹ vợ và cả vợ chồng mình.
Nếu được, tốt nhất là vợ chồng ở riêng cho thoải mái. Còn không thì vợ về làm dâu nhà chồng theo đúng truyền thống. Chứ đàn ông mà đi ở rể thì nhục và vợ sẽ sớm hư thôi.
Theo Afamily
Bị bạn trai tra khảo chuyện 'mất zin'
Yêu nhau đã được 2 năm, Tuấn và Hạnh đã tính đến chuyện năm tới sẽ kết hôn, nhưng giờ tình cảm đôi bên bỗng nhiên nguội lạnh chỉ vì chuyện "còn" và "mất".
Vốn là cô gái khá khép kín và hoài cổ nhưng vì một phút nông nổi, cách đây 3 năm, Hồng Hạnh (26 tuổ.i, Ba Đình, Hà Nội) đã tự nguyện dâng hiến cho mối tình đầu của mình. Sau khi tình yêu ấy tan vỡ chóng vánh, Hạnh cảm thấy ân hận, day dứt lắm. Tuy nhiên, nghe nhiều người bảo "xã hội nay đã khác, trinh tiết chẳng có nghĩa lý gì", rồi cô bạn thân nhất của cô cũng khẳng định "gã nào mà còn dặt vặt chuyện 'mất' với 'còn' thì bỏ đi cho rồi, tiếc gì loại đàn ông gia trưởng, cổ hủ, ấu trĩ, sống cùng chỉ khổ một đời", Hạnh cũng nguôi nỗi lo đi phần nào.
Thời gian sau, Hạnh quen Tuấn - một kiến trúc sư hơn cô 4 tuổ.i. Từng đổ vỡ với nhiều nỗi đau, lần này Hạnh tỏ ra khá e dè, cẩn trọng. Tuấn phải theo đuổi đến hơn nửa năm cô mới gật đầu đồng ý làm bạn gái anh. Quả thật, không chỉ là chàng trai hiền lành, đứng đắn, mà Tuấn còn là người đàn ông điềm đạm, biết kiên nhẫn và chờ đợi. Suốt hai năm yêu nhau, Hạnh biết có những lúc Tuấn rất mong muốn được "gần gũi" bạn gái nhưng chưa bao giờ anh có lời nói hay hành động nào thể hiện sự đòi hỏi.
Hạnh nửa mừng nửa lo về điều đó. Mừng vì như vậy chứng tỏ mình gặp được người đàn ông tử tế, lo vì không biết liệu Tuấn có phải là một trong số những gã trai "cổ hủ, ấu trĩ " hiếm hoi còn sót lại của thời nay không. Thế nên thi thoảng cô tìm cách hỏi dò quan điểm của chàng về những câu chuyện "cái ngàn vàng" được đăng phát nhan nhản trên báo đài. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tuấn bày tỏ sự thông cảm: "Con gái đúng là khổ thật!".
"Tưởng rằng anh ấy hiểu chuyện, nào ngờ cũng ích kỉ, hẹp hòi thế thôi", Hạnh buồn bã nói. Số là sau gần 2 năm yêu nhau "không gì cả", mãi đến cách đây nửa tháng, trong một chuyện đi chơi xa, Hạnh và Tuấn mới liều mình "yêu tới bến", cũng coi như một bước tiến mới để củng cố thêm cho ý định kết hôn vào năm sau.
Có cơ hội "khám phá", ban đầu Hạnh còn choáng vì sự hưng phấn của bạn trai. Tuấn hết ôm rồi lại hôn cô đến ngạt thở, tay chân "khua khoắng" hơn cả múa võ, thỉnh thoảng còn hổn hển: "Hạnh ơi, anh yêu em...". Nhưng vào thời điểm quyết định, bỗng nhiên Hạnh thấy người yêu khựng lại, đờ người ra, rồi "nhịp độ yêu" cứ chậm dần, khó khăn dần. Cuộc "yêu" rồi cũng đến hồi kết thúc nhưng thái độ của Tuấn không có vẻ mãn nguyện hay hạnh phúc. "Em không còn là con gái từ bao giờ?", câu hỏi lạnh lùng của Tuấn đã khiến Hạnh giật mình.
Giờ thì nỗi ám ảnh, lo lắng bấy lâu đã thành hiện thực. Hạnh cố gắng kể lại quá khứ "bồng bột" của mình cho bạn trai với hi vọng Tuấn thông cảm, nhưng ánh mắt hoài nghi của anh chỉ khiến cô thêm thất vọng.
"Đêm đó, bọn em đã nói chuyện rất nhiều. Anh ấy không phê phán em song cứ hỏi đi hỏi lại 'tại sao em không kể với anh?' làm em chẳng biết phải trả lời sao nữa. Kể cho anh ấy rồi thì sao? Em vẫn nghĩ tình yêu là sự đồng điệu về tâm hồn, tin tưởng nhau, chứ không phải là cái thứ trinh tiết kia. Không ngờ anh ấy lại là người đàn ông như thế...", Hạnh giãi bày.
Cô cũng cho hay, từ sau hôm ấy, đến nay đã 1 tuần không ai liên lạc với ai. Cô bắt đầu thấy hoang mang thực sự, không biết Tuấn đang nghĩ gì. Hạnh hoàn toàn không nắm bắt được, cô tự hỏi mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu.
Tư vấn về tình huống này, Bác sĩ - Chuyên gia Tư Vấn Hà An (Tổng đài Sức Khỏe Việt 19006690) chia sẻ:
Một tuần im lặng có thể khiến trái tim người con gái trải qua biết bao thăng trầm trong cảm xúc nhưng cũng đủ thời gian để nhận ra điều mà tình yêu xứng đáng được nhận.
Dù từng cô gái khép kín và hoài cổ nhưng thời gian và những trải nghiệm bản thân đã khiến Hạnh dần trở thành cô gái có tư tưởng hiện đại hơn. Cô không còn coitrinh tiết là thước đo cho tình yêu. Hơn hết Hạnh trân trọng mối quan hệ này và thực sự mong nó đi đến một cái kết hoàn hảo là hôn nhân.
Hạnh và Tuấn đã nói rõ quan điểm cho nhau hiểu. Tuấn cũng thể hiện sự tôn trọng khi đã lắng nghe những điều Hạnh nói. Vấn đề là dường như anh ấy chưa thoát ra khỏi được những quan niệm cũ - sự trinh tiết của người con gái. Hơn nữa, Hạnh chưa hề kể cho Tuấn về cuộc tình cũ, và khi hai người quyết định tiến thêm bước mới trong tình yêu thì anh ấy phải tiếp nhận nó khi chưa hề chuẩn bị về tâm lý. Có thể Hạnh có quan điểm sống hiện đại, nhưng bạn nên hiểu không phải ai cũng nhận ra thước đo đích thực của tình yêu như vậy. Tuấn cần thời gian để nhận ra điều đó.
Chờ đợi là điều quan trọng nhưng hãy cho nó điểm dừng xứng đáng. Đừng để mình trong thế bị động quá lâu. Nếu Tuấn vẫn cứ im lặng thì Hạnh cần là người chủ động. Hạnh cần nỗ lực cho tình yêu của mình, cần câu trả lời chính xác từ tình yêu, cô phải thẳng thắn hỏi Tuấn, đừng để những suy nghĩ của bản thân làm tổn thương cả mình và đối phương thêm nữa".
Theo Infonet
Chịu nhục vì ở rể Dù trong lòng biết trách nhiệm của một thằng đàn ông phải làm gì cho vợ và con nhưng tay trắng, Luận không biết bắt đầu từ đâu. Luận sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mất sớm để lại người mẹ yếu đuối nuôi 5 anh em thành người. Luận là con út nên lúc nào mẹ cũng nơm nớp...