Nước mắt bà trùm m.a tú.y cặp bồ, bỏ bê con vì “hận chồng”
Đoàn tụ gia đình là điều mà ai cũng mong muốn. Nhưng không ai lại mong muốn “đoàn tụ” trong… trại giam. Thế mà Võ Thị Thu (SN 1969, ngụ thị trấn Hà Lam, Thăng Bình, Quảng Nam) lại chọn con đường buôn bán m.a tú.y để giờ đây hai mẹ con cùng “hội ngộ” trong Trại Tạm giam Công an tỉnh Quảng Nam.
Võ Thị Thu trong trại tạm giam
Cha ham gái, mẹ cặp bồ, con nghiệ.n ngập
Khi hỏi về chồng con, người đàn bà mang cái tên của mùa thu, mùa lãng mạn nhất của thiên nhiên không ngăn được dòng nước mắt. Sinh ra trong một gia đình nền nếp với bố mẹ, anh chị đều làm cán bộ nhà nước nhưng Võ Thị Thu lại sớm nghỉ học để rong ruổi theo những cuộc tình mây gió.
Đầu năm 1989, Thu trở thành vợ của một người đàn ông đã có một đời vợ nổi tiếng phong lưu, đa tình trong sự phản đối của gia đình. Cuối năm đó, Thu sinh hạ một b.é tra.i kháu khỉnh, đặt tên là Nguyễn Trường Hà với ước mong gia đình nhỏ của mình sẽ bình yên như dòng sông quê êm đềm.
Khi bé Hà 1 tuổ.i, cha mẹ Thu không nỡ nhìn con cháu vất vả nên đón cả nhà Thu về chung sống. Khoảng 10 năm sau, vợ chồng Thu đưa con lên Sài Gòn lập nghiệp. Nơi phố thị phồn hoa, cuộc sống an nhàn, sung sướng chưa thấy đâu thì chồng Thu đã phải lòng người phụ nữ khác. Để chia tách đôi tình nhân, Thu nhất quyết đòi về lại Quảng Nam. Năm 2000, vợ chồng Thu về TP.Tam Kỳ thuê nhà và mở tiệm cầm đồ.
Nào ngờ, chồng Thu và cô nhân tình Sài thành tuy xa mặt nhưng không cách lòng, năm 2005, anh ta dứt b.ỏ v.ợ con, vào miền Nam theo tiếng gọi trái tim. Có lần Thu dắt con vào tận nơi nhưng không thể níu kéo được tình nghĩa vợ chồng, thậm chí “tình địch” còn đon đả ôm ấp, mừng tuổ.i cu Hà, mặc kệ lòng Thu có trăm ngàn vết dao đâ.m. Sau đó, thấy Thu cứ níu kéo mình bằng các cuộc điện thoại, chồng Thu đã thay số điện thoại, chính thức đoạn tuyệt với vợ con.
Hận chồng, Thu cặp bồ với bất cứ ai mà Thu có thể, kể cả những gã trai chỉ bằng tuổ.i con trai mình. Làm chủ tiệm cầm đồ, Thu thường xuyên giao tiếp với những con bạc khát tiề.n. Cũng từ cái nghề này mà Thu biết thêm một nghề nữa, đó là “nghề” đán.h bà.i. Nguyễn Trường Hà đã không có cha bên cạnh, đáng lẽ ra Thu phải dành nhiều tình yêu và thời gian cho con thế nhưng Thu lại lao vào những cuộc tình hờ và bài bạc thâu đêm suốt sáng.
Không có cha, mẹ lại sống buông thả, Nguyễn Trường Hà mau chóng đàn đúm bạn bè, bỏ bê bài vở. Lớp 11, Hà bị ta.i nạ.n gãy chân, phải nghỉ học nhiều ngày rồi bỏ học luôn. Đau lòng hơn, Hà còn tập tành sử dụng m.a tú.y như một sự trả thù đời. Lúc biết con nghiệ.n ngập, Thu đau đến đứt từng khúc ruột nhưng đã muộn.
Thời gian đầu, Thu còn chu cấp tiề.n cho cậu “quý tử” hút hít. Dần dà, người mẹ này không còn tiề.n cho con, và cũng không có cách nào ngăn con dừng bước trên con đường tội lỗi. Để có tiề.n mua m.a tú.y, Hà đã dấn thân vào con đường buôn bán “cái chế.t trắng”. Ngày 11/02/2010, Hà bị công an bắt quả tang khi đang bán m.a tú.y cho các con nghiệ.n…
Võ Thị Thu khi mới bị bắt
Nối nghiệp con và tự thú…
Video đang HOT
Sau khi Nguyễn Trường Hà bị bắt, trong một lần lấy gạo nấu cơm, Võ Thị Thu phát hiện dưới đáy thùng gạo có 6 gói heroi.n. Lúc đó có một người bạn của Thu cũng nhìn thấy nhưng thay vì khuyên Thu trình báo công an, người này lại khuyên Thu… bán kiế.m tiề.n tiêu xài. Nghe đến tiề.n, Thu liền chia tách heroi.n thành 20 gói nhỏ, bán cho 3 con nghiệ.n là khách quen trước đây của Hà được 5,2 triệu đồng.
Khi vào trại thăm con, Thu kể cho con việc mình đã phát hiện và bán số heroi.n nói trên. Nguyễn Trường Hà đã òa khóc nức nở rồi va.n xi.n mẹ tránh xa con đường buôn bán m.a tú.y. Hà bảo Hà rất hối hận, Hà quyết tâm cai nghiệ.n và khi ra trại, cậu ta sẽ tránh xa m.a tú.y, “mà muốn được như thế thì mẹ phải là chỗ dựa cho con”. Nhìn con khóc, Thu cũng khóc và hứa với con rằng Thu sẽ làm người lương thiện, sẽ trở thành nơi để con nương tựa.
Giữ lời hứa với con, ngày 16/12/2010, Võ Thị Thu đã đến Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Quảng Nam đầu thú về hành vi buôn bán m.a tú.y của mình. Nhờ sự ăn năn hối cải ấy, sau này Thu đã được hưởng sự khoan hồng của pháp luật. Ngày 10/6/2011, TAND TP.Tam Kỳ chỉ tuyên phạt Võ Thị Thu 2 năm tù giam về tội “Mua bán trái phép các chất m.a tú.y”.
Khi Thu ra đầu thú, ai cũng nghĩ rằng Thu đã giác ngộ và sẽ tránh xa con đường tội lỗi. Vậy nhưng trong thời gian đang được tại ngoại để chờ thi hành án, bị tác động xấu của bạn bè, Thu lại quyết định chạy trốn để khỏi phải đi tù. Do trước đây từng sống trong TP.Hồ Chí Minh nên Thu chọn thành phố đông dân cư nhất nước này để lẩn trốn.
Tại Sài thành, Thu tá túc tại nhà một người bạn, mưu sinh bằng nghề buôn bán trái cây. Và một lần nữa Thu bị hấp lực của đồng tiề.n đánh ngã khi tiếp tục lao thân vào con đường buôn bán “cái chế.t trắng”.
Và lần này Thu tỏ ra rất ma mãnh: Giấu m.a tú.y vào thùng trái cây, vận chuyển trên những chuyến xe tốc hành Bắc – Nam “hàng” Thu không giao trực tiếp, tiề.n Thu cũng không nhận tận tay các “chân rết” của Thu ở Quảng Nam đều là những kẻ có “kinh nghiệm” trong việc buôn bán m.a tú.y và được Thu huấn luyện nghiêm ngặt phương thức hoạt động “phận ai nấy biết” và phải thường xuyên thay đổi số điện thoại di động…
Để các “chân rết” hăng say làm việc cho mình, Thu giao hàng trước, nhận tiề.n sau. Mỗi tép m.a tú.y, Thu bán 350.000 đồng, các đối tượng “chân rết” bán lại với giá 500.000 đồng.
Nhưng mọi hành động của Võ Thị Thu không qua được mắt cơ quan công an. Ngày 22/3/2012, trong khi đang rút tiề.n ở một máy ATM tại xã Thới Tam Thôn, huyện Hóc Môn (TP.Hồ Chí Minh), Thu đã bị lực lượng Công an Quảng Nam bắt giữ. Tiếp đó, hàng loạt “chân rết” của bà trùm m.a tú.y này cũng lần lượt sa lưới pháp luật với tang vật là hàng trăm tép heroi.n.
Ân hận muộn màng hay “nước mắt cá sấu”?
Nghe khách hỏi về đứa con trai độc nhất của mình, Võ Thị Thu bật khóc. Thu kể, tiề.n lời kiếm được từ chất bột trắng chế.t người ấy, Thu “nướng” hết vào cờ bạc. Mà dường như, ít có con bạc nào lại chơi bạc bằng những đồng tiề.n chân chính, lương thiện và cũng chẳng mấy kẻ buôn bán m.a tú.y lại không biết ngồi sòng.
Cứ thế, Thu trượt dài trên con đường tội lỗi. Không chồng, giao du trong thế giới giang hồ, Thu cũng chẳng ngần ngại cặp bồ với những kẻ kém mình hàng chục tuổ.i. Không phải là người đàn bà sắc nước hương trời, thế nhưng có lúc Thu yêu cả hai người. Điều đó cũng dễ hiểu bởi trong thế giới quay cuồng với tiề.n và tội lỗi thì không có chỗ cho những cuộc tình trong sáng, đạo lý.
Thu kể, có đợt người tình cùng Thu sát phạt đỏ đen cả tháng ròng, kiếm được hơn 300 triệu. Rồi tiề.n đó đi đâu?. Thu trả lời, cũng là đáp án của bao kẻ “bác thằng bần”, tiề.n bài bạc như ngọn gió, thấy đấy mà nào nắm giữ được. Thu bảo, Thu có lỗi với con trai mình rất nhiều.
Đáng lý ra, khi con đã thiếu vắng tình cảm của cha, Thu phải thương con, chăm sóc con nhiều hơn. Là người mẹ, Thu phải làm gương cho con trẻ học tập, đằng này Thu lại… học con buôn m.a tú.y. Thu phân trần rằng mình sa ngã là bởi tại hoàn cảnh nghèo khó, do bạn bè xấu rủ rê. Rồi Thu bảo, Thu hối hận lắm… Nhưng lần này, Thu không còn khiến ai tin vào sự “ân hận” của mình nữa, bởi đó đích thị là “điệp khúc” mà tên tội phạm nào cũng nói khi bị bắt, kể cả những kẻ vào ra trại giam như cơm bữa.
Theo PLVN
Cướp giật lấy tiề.n cho vợ... khám thai
Với mong muốn chiếm đoạt tài sản của người khác làm tài sản của riêng mình, những kẻ có hành vi cướp giật thường điều khiển xe môtô phân khối lớn làm phương tiện cướp giật tài sản của các bị hại. Bất chấp đây là phương tiện có thể gây ra hậu quả về tính mạng và sức khỏe của các bị hại, của những người khác và của chính mình, chúng thực hiện hành vi phạm tội mà không hề quan tâm tới hậu quả. Tuy nhiên, khi ra thú tội trước vành móng ngựa, các bị cáo thường đưa ra 1001 lý do để biện minh cho hành vi phạm tội của mình. "Cướp giật để có tiề.n cho vợ... khám thai" là một trong những lý do như thế!
"Chiêu" cướp giật tài sản của vợ chồng son
Vợ chồng bị cáo Phạm Văn Nhơn và Diệp Thị Thu Trinh
Vào lúc 6h30 phút ngày 30/3/2011, Phạm Văn Nhơn (sinh năm 1988, cư ngụ xã Lộc Hòa, huyện Long Hồ) điều khiển xe môtô chở vợ là Diệp Thị Thu Trinh (sinh ngày 24/11/1993, thị trấn Long Hồ, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long) đi từ nhà trọ tại xã Long Phước, huyện Long Hồ đến thành phố Vĩnh Long để tìm giật tài sản của người đi đường.
Khi đến đường Đinh Tiên Hoàng thuộc địa phận phường 8, thành phố Vĩnh Long, hai vợ chồng phát hiện em Huỳnh Thanh Hân đang trên đường đi học bằng xe đạp và có để túi xách trước giỏ xe. Nhơn điều khiển xe áp gần xe của Hân cho Trinh ngồi sau "ra tay". Khi giật được đồ, bọn chúng cho xe tăng ga chạy về hướng cầu Đường Chừa tẩu thoát.
Đến trước Khách sạn Trường Giang (xã Tân Hạnh, huyện Long Hồ), vợ chồng Nhơn, Hân dừng xe lại kiểm tra bên trong túi xách và lấy được tài sản gồm: 1 điện thoại di động hiệu Motorola và 400.000đ. Lấy tài sản xong, bọn chúng "phi tang" ngay chiếc túi vừa giật được.
Thấy phi vụ "trót lọt" kiếm được tiề.n một cách dễ dàng, Nhơn tiếp tục điều khiển xe quay lại thành phố Vĩnh Long. Đến dốc cầu Đường Chừa (phường 8, thành phố Vĩnh Long), bọn chúng phát hiện em Lương Tú Anh đi xe đạp có để một túi xách trước giỏ xe. "Chiêu cũ" lại tái diễn, Nhơn điều khiển cho xe chậm lại để Trinh giật túi xách rồi cho xe tăng ga chạy đến hẻm sau Công an phường 8, thành phố Vĩnh Long.
Tại đây, hai vợ chồng kẻ cướp giật nghĩ đã an toàn nên dừng xe lại kiểm tra bên trong túi, thấy không có tài sản nên ném bỏ rồi trở về nhà trọ, sau đó thì bị bắt. Theo kết luận định giá tài sản, chiếc điện thoại di động hiệu Motorola W270 cướp giật ngày 30/3/2010 trị giá 100.000đ.
Ngoài ra, trong quá trình điều tra, Nhơn và Trinh còn khai nhận: "Trước đó, vào khoảng giữa tháng 3/2011, Nhơn điều khiển xe môtô chở Trinh đến địa bàn thành phố Vĩnh Long cướp giật được 4 túi xách của 4 học sinh, lấy được 4 điện thoại di động có tổng trị giá 550.000đ đem về phòng trọ cất giữ, chưa đem đi tiêu thụ thì đến ngày 30/3/2011 bị công an thu giữ". Hiện nay, số tài sản này chưa xác định được chủ sở hữu nên cơ quan điều tra đang tiếp tục điều tra làm rõ và xử lý sau.
Với hành vi trên, đôi vợ chồng Phạm Văn Nhơn và Diệp Thị Thu Trinh cùng bị khởi tố về tội "Cướp giật tài sản". Nhơn bị bắt ngay sau đó, còn Trinh được tại ngoại do đang mang thai. Hơn 4 tháng bị tạm giữ, Nhơn chưa gặp lại vợ "vì cô ấy sinh con nên không đến thăm được" - Nhơn nói.
Cướp giật tài sản chỉ vì kiế.m tiề.n cho vợ... khám thai
Tại phiên tòa sơ thẩm Tòa án Nhân dân thành phố Vĩnh Long, hai bị cáo khai nhận, hành vi phạm tội đúng như nội dung cáo trạng và đồng ý với quyết định truy tố của Viện Kiểm sá.t Nhâ.n dân thành phố Vĩnh Long; các bị cáo khai đã thấy lỗi của mình, hứa không tái phạm và xin Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ hình phạt cho các bị cáo.
Trong quá trình xét xử, vị Chủ tọa phiên tòa hỏi: "Khi giật tài sản người khác, bị cáo có nghĩ đến ngày này không?" Nhơn lắc đầu: "Lúc đó, bị cáo chỉ nghĩ kiếm đủ tiề.n cho vợ đi khám thai chứ không nghĩ hậu quả". Tại tòa, vợ chồng bị cáo trình bày: Nhơn làm nghề thợ hồ, còn vợ đi bán vé số, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống nên những lúc Nhơn thất nghiệp, không ai thuê mướn là gia đình trở nên túng thiếu.
"Thấy vợ cứ nôn ói hoài và bị cáo cũng nóng lòng muốn biết vợ mang thai con trai hay gái nên đưa vợ đến Phòng khám đa khoa kỹ thuật cao Loan Trâm ở thành phố Vĩnh Long để khám thai và siêu âm. Trên đường đi, thấy trong túi chỉ còn hơn 100.000đ, sợ không đủ tiề.n nên bị cáo kêu vợ giật túi xách học sinh lấy tài sản đem bán"- Nhơn cho biết.
Nhưng đến khi vị Chủ tọa hỏi bị cáo Trinh: "Bị cáo biết giật tài sản người khác là vi phạm pháp luật không?" thì bị cáo Trinh trả lời: "Biết". Chủ tọa lại hỏi: "Biết sao bị cáo không ngăn cản chồng mà còn tiếp tay thực hiện hành vi phạm tội?". Trinh mếu máo: "Bị cáo có nói giật đồ người ta ở tù chế.t nhưng chồng bị cáo bảo giật đại đi để có tiề.n cho bị cáo đi khám thai. Ảnh còn nói giật một lần không bị bắt đâu mà sợ nên bị cáo đã nghe theo". Nhưng thật ra, Nhơn và Trinh đâu chỉ cướp giật một lần...
Thấy bị cáo quanh co biện hộ cho mình, một vị hội thẩm trong Hội đồng xét xử hỏi Nhơn: "Bị cáo thấy hành vi giật tài sản người đang chạy xe trên đường dễ gây ta.i nạ.n, nguy hiểm đến tính mạng của mình và bị hại không?", Nhơn chống chế: "Thấy, nhưng tại hoàn cảnh khó khăn quá. Lúc đó, bị cáo đang thất nghiệp, không có tiề.n mới làm vậy".
Vị hội thẩm thẩm vấn tiếp: "Khó khăn sao không tìm cách khác mà đi cướp giật?". Nhơn tỏ vẻ hối hận: "Bị cáo biết mình sai rồi xin Hội đồng xét xử giảm nhẹ hình phạt để bị cáo sớm về lo cho vợ con. Tội nghiệp, vợ bị cáo mới sinh 2 tháng, lại không nghề nghiệp, cuộc sống sắp tới không biết sẽ ra sao". Nói xong, cả Nhơn và Trinh đều rưng rưng nước mắt, những giọt nước mắt muộn màng.
Tại phiên tòa, vị Kiểm sát viên giữ quyền công tố phát biểu quan điểm, khẳng định nội dung cáo trạng truy tố bị cáo là đúng người, đúng tội, đúng pháp luật và đề nghị Hội đồng xét xử xử phạt bị cáo Phạm Văn Nhơn mức án từ 4 năm đến 5 năm tù và xử phạt bị cáo Diệp Thị Thu Trinh mức án 3 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 5 năm.
Tranh thủ lúc Hội đồng xét xử vào nghị án, Nhơn đến ngồi cạnh vợ. Cả hai lặng lẽ nắm lấy tay nhau, siết chặt. Những phút giây đoàn tụ hiếm hoi ấy đã cho Nhơn và Trinh thấy được sự tự do đáng quý như thế nào để sau này chấp hành xong án phạt trở về sống có ích hơn.
Hội đồng xét xử nhận định: Chỉ vì muốn có tiề.n tiêu xài, mà lý do là "cho vợ khám thai", hai bị cáo đã dùng xe môtô phân khối lớn để làm phương tiện cướp giật tài sản của các bị hại, bất chấp đây là phương tiện có thể gây ra hậu quả về tính mạng và sức khỏe của các bị hại, của những người khác và của chính các bị cáo.
Trong những "phi vụ" của mình, các bị cáo rất có ý thức trong việc lựa chọn đối tượng để cướp giật tài sản, cụ thể là chọn đối tượng n.ữ sin.h mặc áo dài không có điều kiện quản lý tài sản chặt chẽ để thực hiện hành vi cướp giật, chứng tỏ sự có chuẩn bị rất kỹ càng. Hành vi vi phạm của Nhơn - Trinh vì thế thực sự gây nguy hiểm cho xã hội. Xét thấy, các bị cáo phạm tội nhiều lần nên phải chịu tình tiết tăng nặng.
Riêng bị cáo Nhơn có hành vi xúi giục người chưa thành niên phạm tội nên phải chịu thêm tình tiết tăng nặng quy định của Bộ luật hình sự. Do đó, Hội đồng xét xử xét thấy cần phải xử phạt các bị cáo mức án nghiêm khắc, tương xứng với hành vi phạm tội và tình tiết tăng nặng của từng bị cáo thì mới có tác dụng răn đe, giáo dục riêng và giáo dục, phòng ngừa chung cho xã hội.
Tuy nhiên, khi lượng hình cũng cân nhắc đến nhân thân và các tình tiết giảm nhẹ của các bị cáo. Xét thấy, bị cáo Nhơn và bị cáo Trinh không có tiề.n án, tiề.n sự; các bị cáo phạm tội nhưng gây thiệt hại không lớn. Tại phiên tòa, các bị cáo thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải nên các bị cáo được áp dụng các tình tiết giảm nhẹ. Riêng bị cáo Trinh phạm tội khi đang mang thai nên được áp dụng thêm tình tiết giảm nhẹ.
Mặt khác, xét thấy mục đích phạm tội chính của các bị cáo là vì để có tiề.n khám thai cho bị cáo Trinh, do đó, cần giảm nhẹ một phần hình phạt cho hai bị cáo. Riêng bị cáo Trinh là người chưa thành niên phạm tội, bị xúi giục, có nhiều tình tiết giảm nhẹ, có nơi thường trú cụ thể, rõ ràng nên áp dụng hình phạt tù nhưng cho hưởng án treo cũng đủ răn đe, giáo dục bị cáo.
Với nhận định trên, Hội đồng xét xử phiên tòa sơ thẩm Tòa án Nhân dân thành phố Vĩnh Long tuyên phạt bị cáo Phạm Văn Nhơn 4 năm tù, bị cáo Diệp Thị Thu Trinh 3 năm tù nhưng cho hưởng án treo (thời gian thử thách là 5 năm kể từ ngày tuyên án) cùng về tội "Cướp giật tài sản".
Bản án đã tuyên, phiên tòa khép lại, mọi người kéo nhau ra về. Bị cáo Phạm Văn Nhơn được dẫn giải về trại tạm giam. Thu Trinh nhìn theo chồng mà nước mắt tuôn rơi. Rồi đây những ngày bên con, Trinh sẽ hối hận: giá như trước đây khuyên can chồng và không cùng chồng thực hiện hành vi phạm tội thì bây giờ đâu ra cơ sự thế này. Còn Nhơn, đừng vì chây lười lao động mà đi cướp giật tài sản của các em học sinh thì chắc rằng giờ đây, Nhơn được ở bên vợ, ôm ấp con. Nhưng, với đôi vợ chồng trẻ này có hối hận thì tất cả đã quá muộn màng.
Theo Phunutoday