Nửa đêm mẹ chồng hốt hoảng khi con dâu khóc: “Anh Tú liệt kiểu gì mà hành con 7 hiệp, con chịu không nổi”
Mẹ cho thêm con đấy…cố gắng chiều chồng nhé. Nó bị liệt nên không giống người thường, biết là sẽ thiệt thòi cho con nên con chịu khó nhé đêm tân hôn tối nay nhé.
Đăng tin tuyển vợ cho con trai mãi thì cuối cùng cũng có người đồng ý khiến bà Hoa vui sướng lắm. Bà Hoa mất chồng cũng đã được gần 10 năm rồi, một mình bà nuôi con khôn lớn. May mắn là bà Hoa giỏi giang nên của ăn của để nhiều vô cùng. Nói đến đây chắc nhiều người tò mò giàu như vậy thì con trai bà khối gì gái theo, ấy thế nhưng sự thật thì Tú con trai bà bị liệt do 1 vụ tai nạn gây ra.
Biết mình không sống được lâu bên con nên bà phải tìm vợ cho Tú trước khi mình nhắm mắt xuôi tay. Đăng tin ròng rã 3 tháng trời thì mới được có cô gái đồng ý, ngày đầu gặp Liên, cô con dâu tương lại thì bà Hoa ưng lắm. Liên là gái quê nên bà Hoa tin chắc con bé thật thà sẽ yêu thương con trai mình.
- Cháu có biết là con trai bác bị liệt không?
- Dạ cháu biết ạ.
- Vậy cháu đồng ý cưới chứ?
- Vâng ạ. Nhà cháu còn nợ t.iền nhiều lắm, cháu phải cưới con trai bác thì mới trả hết nợ được.
Biết là Liên lấy con trai mình mục đích vì t.iền nhưng bà Hoa biết làm gì nữa, chỉ cần con trai có vợ là được. Còn với Liên thì cô đang nghĩ đằng nào cưới Tú cũng chẳng mất trinh vì anh đâu có làm ăn gì được nên dù cô có ly hôn thì vẫn cưới được chồng mới khác.
Và rồi điều gì đến cũng đến, một đám cưới đẹp như mơ diễn ra trong bầu không khí ấm áp tràn ngập lời chúc phúc của tất cả mọi người. Bà Hoa thấy con trai cười tít mặt vì lấy được vợ mà sung sướng lắm. Thế rồi lúc đó bà hàng xóm đ.ánh tiếng.
- Thằng Tú nhà bà mừng chưa kìa. Cơ mà tối nay nó có làm ăn gì được không thế?
Video đang HOT
- Tôi cũng chẳng biết nữa…chuyện tế nhị ấy không dám hỏi vì sợ nó lại tủi thân.
- Bà phải can thiệp gì đi…không làm ăn gì được là con dâu bà bỏ đi đấy. Phụ nữ với nhau cả nên mình cũng hiểu mà…lấy chồng mà như không thì sao được.
Nghe bà hàng xóm nói câu đó thì bà Hoa lo lắng, con trai bà liệt cũng đã hơn 10 năm nay rồi. Để con dâu an phận ở đây nên tối đó trước khi Liên lên phòng tân hôn thì bà Hoa nhét vào tay 2 tỷ rồi nói.
- Mẹ cho thêm con đấy…cố gắng chiều chồng nhé. Nó bị liệt nên không giống người thường, biết là sẽ thiệt thòi cho con nên con chịu khó nhé.
- Thế lỡ chồng con không làm ăn được gì mà để con còn cái ngàn vàng cả đời thì làm sao ạ mẹ.
- Nếu như vậy thì mẹ cho con ly hôn, cưới chồng khác. Coi như con trai mẹ không có số hưởng…
- Mẹ hứa đấy nhé.
Liên hí hửng cầm t.iền leo lên phòng, bà Hoa ở dưới nơm nớp đi đứng lại không yên ổn được. Bà cầu mong mình sẽ sớm có cháu để bế bồng, thế rồi khoảng tầm nửa đêm thì bà Hoa thấy con dâu lao xuống mặt khóc nức nở.
- Sao vậy con? Thằng Tú không tân hôn được à?
- Không có đâu mẹ ơi, con chẳng biết anh Tú liệt kiểu gì mà hành con 7 hiệp rồi. Con hết chịu nổi rồi.
- 7 hiệp ư? Sao có thể nhỉ?
- Mẹ không tin lên hỏi anh ấy là biết.
Thế là bà Hoa lên nhìn con trai, Tú lúc này mới tủm tỉm.
- Đảm bảo mẹ sắp có cháu bế bồng rồi đấy.
- Nhưng sao con làm được.
- Con liệt nhưng chỗ đó đâu có liệt. Với lại con đã bí mật tập tành đi lại nên cũng khỏe ra nhiều rồi. Con muốn tạo bất ngờ cho mẹ nên giờ mới nói đấy.
Nghe con trai nói vậy mà bà Hoa sung sướng, cứ tưởng con trai không làm ăn được gì cn dâu chán. Nhưng cứ đà này bà phải dặn con trai bớt bớt lại kẻo con dâu kiệt sức mà bỏ chạy mất.
Theo Khoevadep
Nửa đêm nghe tiếng róc rách trong nhà tắm, nghĩ mẹ chồng quên khóa vòi nước, tôi hùng hổ bước vào và sững sờ trước bóng lưng của bà
Không hiểu sao lúc đó tôi thương mẹ chồng quá. Nghĩ những lúc cáu gắt bà mà tôi cứ thấy áy náy.
Cũng như nhiều chị em khác, tôi từng có ác cảm với mẹ chồng. Nói thật lòng là mẹ chồng tôi quê mùa, mà nhiều khi bà cũng không được khôn khéo. Thành ra có những câu bà nói là vô ý nhưng lại đụng chạm đến tôi.
Chẳng nói đâu xa, tôi sinh con gái, thế mà mẹ chồng cứ bảo: "Nhà bà Hạnh thế mà sướng, mới đứa đầu đã đẻ được con trai rồi". Lúc đầu tôi cố cho qua, nhưng càng im lặng thì mẹ chồng càng hay nhắc tới. Thế là một hôm, tôi mới nói thẳng là không thích như vậy, bà có cháu gái mà cứ nói thế khác nào ghét bỏ cháu mình?
Nghe tôi nói, mẹ chồng cứ thanh minh là đối với bà cháu nào cũng tốt cả. Chỉ là thuận miệng nên mới bảo vậy chứ trong lòng không có ý gì. Nhưng tôi vẫn giận, vì bà có t.uổi rồi, nói cũng nên giữ ý chứ. Dù gì tôi cũng là con dâu cơ mà.
Tôi còn nói thẳng với chồng, thi thoảng bà lên chơi thì được, chứ bà lên ở hẳn, tôi nhất định không đồng ý. (Ảnh minh họa)
Sau lần ấy, tôi không muốn ở cùng mẹ chồng chút nào cả. Tôi còn nói thẳng với chồng, thi thoảng bà lên chơi thì được, chứ bà lên ở hẳn, tôi nhất định không đồng ý. Vì chuyện này mà vợ chồng tôi cãi nhau nhiều lắm. Tôi thì khăng khăng muốn theo ý mình, còn chồng lại muốn mẹ lên ở để dễ bề chăm sóc.
Một tuần nay thời tiết thay đổi, con tôi bị ốm phải vào viện mất mấy ngày. Bà nội xót ruột nên lên chơi với cháu vài bữa. Lúc lên, bà mang theo một túi to quần áo trẻ con, tôi hỏi thì bà nói xin được của trẻ con nhà hàng xóm. Tôi liền nói mẹ chồng mà không chút kiêng nể: "Mẹ ơi, cháu nó vừa mới ốm xong. Người rất dễ lây nhiễm vi khuẩn. Mà ở quê thì không biết có sạch sẽ không. Nhỡ đâu bị bệnh ngoài da rồi lây sang Bông lại khổ". Mẹ chồng tôi thấy đúng nên mang quần áo đi cất, nhưng tôi thấy mặt bà có vẻ buồn lắm.
Cả tuần nằm viện, nay con về, tôi tranh thủ ngủ thì nghe tiếng xả nước trong nhà tắm. Đêm hôm, tôi không hiểu sao lại có tiếng nước róc rách như thế. Nghĩ là mẹ chồng quên khóa vòi nước, tôi bực mình thầm nghĩ đúng là người già, làm đâu quên đấy. Tôi bực bội đi dép vào rồi lại gần nhà tắm.
Không hiểu sao lúc đó tôi thương mẹ chồng quá. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi mở cánh cửa ấy ra, tôi thấy mẹ chồng đang giặt đồ lót đến tháng cho con dâu. Tôi hỏi mẹ chồng, sao không để mai bỏ máy giặt mà nửa đêm lại dậy giặt đồ, bà bảo quần dính bẩn, mai mà giặt sợ không sạch lại ảnh hưởng sức khỏe nên đêm mới mò mẫm dậy giặt.
Không hiểu sao lúc đó tôi thương mẹ chồng quá. Nghĩ những lúc cáu gắt bà mà tôi cứ thấy áy náy. Thế là tôi kéo bà đứng lên rồi tự mình giặt đồ. Có lẽ hôm nào chồng về, tôi sẽ nói anh bảo mẹ lên ở hẳn với vợ chồng tôi. Để bà thân già một mình ở quê, tôi sẽ là đứa con dâu bất hiếu mất.
Theo Helino
Từng hãnh diện về vợ bao nhiêu thì đến giờ tôi suy sụp và thất vọng bấy nhiêu sau khi chứng kiến sự "bạo gan" đến hết thuốc chữa của vợ Sau khi khóc lóc van xin, cô ấy bỗng dưng quay sang đổ lỗi cho tôi. Tôi từng hãnh diện về vợ mình. Cô ấy dù chỉ ở nhà chăm con nhưng biết cách chiều chồng, chăm sóc con hết sức chu đáo. Mẹ tôi bệnh, nằm liệt giường 2 năm nay cũng một tay cô ấy chăm nom. Mỗi khi hỏi mẹ,...