Nỗi khổ tâm này ai hiểu
Anh! Có phải là trong lòng anh lúc nào cô ấy cũng tốt hơn em, giàu có và đáng thương hơn em phải không? Sao lúc nào anh cũng dành cho cô gái đó một tình cảm tốt đẹp còn em trong mắt anh chỉ là một cô gái tầm thường ích kỷ và nhỏ nhen?
Em thật sự thất vọng về anh nhiều lắm, trái tim em chưa từng có bóng hình một ai khác rất nhiều người đeo đuổi em đối xử với em tốt vô cùng vậy mà em không để ý đến những người đó mà lại chọn anh, một người không đẹp trai, không giàu có, không biết chiều chuộng em. Anh biết không em chọn anh vì em nhận ra anh là một người tốt vì anh tuy nghèo về vật chất nhưng lại giàu có tâm hồn, em nghĩ anh sẽ rất hạnh phúc khi biết em yêu anh. Nhưng em không ngờ trong mắt anh em không bằng người yêu cũ.
Mồi lần nghe anh nhắc đến người ấy là tim em quặn đau. Hôm qua em cùng anh về nhà anh chơi em thật sự rất vui khi thấy bố mẹ quý mến em nhưng niềm vui đó lại không trọn vẹn khi em biết được nhiều sự thật về anh: anh và cô ấy từng sống với nhau như vợ chồng nên anh rất thương cô ấy. Anh bảo cô ấy chính là mẫu người lý tưởng của anh, rằng cô ấy sống trong sự giàu sang nhưng khổ tâm vì làm vợ bé của người đàn ông mà cô ấy yêu trong 7 năm? Em đã đã bật cười khi nghe anh kể nụ cười chua chát khi em cảm thấy cô ấy tốt đến mức trên cả tuyệt vời khiến anh phải tôn thờ.
Còn nữa cô ấy đến với anh trong lúc giận hờn người kia để rồi khi quay lại với người kia thì lại tìm mọi cách chia tay với anh bảo rằng muốn anh được hạnh phúc và anh thấy cô ấy đối xử với anh thật cao thượng? Chỉ mấy tháng sau thì anh quen với em, em thật sai lầm khi chấp nhận yêu anh mà chưa hiểu gì về anh cả để bây giờ khi em đã dành cho anh nhiều tình cảm thì nhận ra mình chẳng là gì đối với anh.
Anh bảo yêu em nhưng lại làm em đau khổ, có bất công với em quá không anh? Anh bảo anh và cô ấy giờ đây không còn gì nữa nhưng cô ấy vẫn tìm anh để tâm sự về cuộc sống hiện tại, và anh đã lén em đi gặp cô ấy để chăm sóc, an ủi. Tại sao anh không nói thật cho em biết khi em hỏi anh thì anh bảo giữa anh và cô ấy dù hết yêu nhưng vẫn còn nghĩa với nhau, em đồng ý điều đó nhưng sao khi em thắc mắc thì anh lại nói đó là chuyện bí mật giữa anh và cô ấy anh không muốn em biết vì sợ em buồn.
Video đang HOT
Em cũng là người biết cách cư xử mà anh. Chuyện quá khứ, em không trách anh nhưng em không chấp nhận chuyện anh và cô ấy vẫn cứ dây dưa như thế này đâu. Em sợ nếu tiếp tục giữa anh và cô ấy tình cảm xưa lại trỗi dậy nếu cứ gặp nhau lén lút thế này. Có thể em là người ích kỷ nhưng em muốn anh mãi là người của riêng em và chỉ em mà thôi không muốn chia sẻ anh với một ai khác đâu, chẳng lẽ như thế là sai sao?
Em mong anh đọc được những dòng tâm sự này của em để hiểu những cảm giác mà em đã trải qua. Em không muốn oán trách anh hay ghét bỏ cô ấy nhưng em muốn cô ấy biết cách cư xử hơn một chút vì dù sao mỗi người cũng đã có bến đỗ của riêng mình mà. Đừng để em phải xem thường cô ấy khi em biết được những điều trước kia cô ấy đã làm: đã có chồng dù là không chính thức nhưng ăn ở với một chàng trai nhỏ t.uổi hơn mình liệu điều đó có chấp nhận được không?
Cô ấy là một người từng trải chững chạc biết mình đang làm gì đâu phải là một cô bé mới lớn như em đâu mà nói chuyện hành động nông nổi rồi ân hận chuyện này chuyện kia để tìm anh kể lể. Nào việc sẩy thai, t.ự t.ử, đau ốm không ai chăm sóc chỉ muốn anh bên cạnh chăm sóc mà thôi… Em không hiểu cô ấy làm thế để làm gì để anh thấy cô ấy đáng thương? Hay là muốn anh mãi mãi không quên được cô ấy, chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi?
Ngồi viết ra những dòng này mà tim em tan nát ko biết phải nói với anh thế nào cho anh hiểu, em đến với anh bằng trái tim trong sáng và non nớt của một cô gái 19 t.uổi em cứ nghĩ mình yêu anh một chách chân thành thì anh sẽ yêu em lại như thế nhưng… Hãy suy nghĩ lại về những điều em nói đi anh rồi một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ hiểu những điều em nói là đúng hay sai. Xin hãy nghe em một lần thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu như anh yêu em...
Em sẽ bước tiếp trên đoạn đường đời của mình, ở nơi đó không cần có anh mà sẽ có một người luôn yêu thương em, đem lại cho em nụ cười, niềm hạnh phúc và không rời xa em như anh!
Em đã kịp nhận ra, nếu anh yêu em, anh sẽ không từ bỏ em khi gia đình em xảy ra sự xô xát, nguyên nhân gây ra không phải là gia đinh em mà ngược lại, anh còn thấy thương em hơn.
Sáng nay đi dọc hành lang, có tiếng hỏi: "Sao dạo này chị gầy thế?", em chợt nghe đâu đó của một người đi ngược chiều, " Thất tình". Nghe xong câu đó sao mà lòng nhói đau đến thế? Nước mắt của em chực trào ra, em cố vội bước đi thật nhanh qua chỗ ngoặt để rồi suy nghĩ miên man về câu nói đó. Em đã thất tình ư? Có phải không nhỉ? Đó là sự chia tay nhau khi người ta cảm thấy không hợp nhau nữa?
Đêm nằm nghe bài hát bao đêm em khóc, nghe đâu đó sao có sự đồng cảm giống mình vậy, sao giống mình quá, ký ức tự dưng trào về...thật vô tình chúng ta quen nhau, để rồi anh đến bên cạnh em, em đã đứng trước sự lựa chọn giữa anh và một người con trai khác, mẹ em bảo rằng không nên chọn anh lấy anh rồi em sẽ khổ, anh sẽ không có nhiều thời gian quan tâm chăm sóc cho em. Vậy mà em vẫn cứ chọn anh và cho rằng lựa chọn của mình là đúng.
Miên man nghe bài hát đó và em nhớ những tối đi chơi cùng anh trong cái giá lạnh rét buốt của mùa đông năm ấy, anh hỏi em rằng, " Em có lạnh không?", em chỉ biết trả lời rằng, " Em không lạnh" nhưng anh đã cảm nhận thấy người em rét run để rồi anh dựng xe xuống bỏ ngay chiếc khăn quàng cổ quàng cho em, người em lặng thinh không nói nên lời...
Em sẽ bước tiếp trên đoạn đường đời của mình... (Ảnh minh họa)
Tiếng nhạc lại da diết giống như nỗi nhớ khi có tối nào đó anh không đến nhà em chơi, những câu chuyện mà 2 đứa nói cùng nhau, và anh cười thật tươi rằng, " Sao lại có người hiểu mình đến vậy?".
Đó là những tối 2 đứa đứa cùng nhau đi chơi về nhà muộn, về gần đến nhà đã phải tắt máy từ xa kẻo làm tỉnh giấc của bố mẹ. rồi tối về lại nhắn tin cho nhau, "Em có bị bố mẹ phát hiện không?". Sáng ra em lại nhận được một tin nhắn, "Hôm qua em có bị bố mắng không?".
Tất cả như tràn về, như trỗi dậy... nhưng bây giờ em phải quên nó đi trở về với thực tại rằng, không còn có anh bên cạnh nữa, giống như lời bài hát phải cố tập quên và phải cố tập sống thiếu vắng anh.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, anh hẹn gặp em và nói với em rằng, "Cái tôi của mỗi người quá lớn, chúng ta không nên tiếp tục nữa và sẽ tốt hơn cho cả hai". Em đã hỏi lại rằng, "Anh còn yêu em không?". Anh đã không dám trả lời. Em đã khóc nấc lên rằng em biết anh còn yêu em đúng không? Sao anh lại phải làm thế, anh có nỗi khổ riêng từ gia đình à? Anh chỉ biết lắc đầu và ôm chặt lấy em. Tại sao lại thế? Tại sao chúng ta phải chia tay nhau. Anh đã quỳ xuống xin lỗi em, em đã bảo rằng " Làm thế chẳng có ích gì?" Và thật trớ trêu thay, nơi mà chúng ta chia tay nhau cũng chính là nơi mà anh ngỏ lời yêu em.
Giờ đây em phải quên anh ư? Thật là khó đối với em, nhưng biết phải làm sao được? Em với anh như 2 đường thẳng cắt nhau để rồi đi xa mãi... Em phải cố quên anh bởi vì anh không xứng đáng để được em nhớ, người đã làm cho trái tim em bị tổn thương.
Em còn có gia đình và bạn bè em, những người luôn yêu thương em hết mực, em sẽ bước tiếp trên đoạn đường đời của mình, ở nơi đó không cần có anh mà sẽ có một người luôn yêu thương em, đem lại cho em nụ cười, niềm hạnh phúc và không rời xa em như anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khoảng cách giữa em và anh Em không biết giờ này anh như thế nào? Cuộc sống và gia đình mới có mang đến cho anh nhiều niềm vui không? Đến bây giờ em vẫn không hiểu là tại sao anh lại quyết định rời bỏ em để lấy người con gái anh không yêu. Những lý do của anh em không bao giờ chấp nhận. Em đã sai...