Nơi có thể ngắm hoàng hôn suốt đêm
Khoảng tháng 6 tới đầu tháng 7 hàng năm, cố đô St. Petersburg lại lung linh trong ánh hoàng hôn kéo dài suốt đêm nên gọi là đêm trắng.
Vào thời gian này, ở đây diễn ra nhiều lễ hội và cũng là lúc khách du lịch dạo chơi, ngắm thành phố trong đêm sáng rực, ảnh trên trang Telegraph.
Bảo tàng Hermitage trong ánh nắng rực rỡ vào 21 giờ
Nhà thờ Thánh Peter and Paul nằm yên bình bên sông Neva vào lúc 22 giờ
Video đang HOT
Dòng sông Neva vào lúc 22 giò trong bầu trời xanh như ban ngày.
Bầu trời St. Petersburg vẫn trong xanh trong khi đồng hồ đã chỉ sang 2h sáng. Nhiều du khách chọn cách đi thuyền trên sông Fontanka để ngắm khung cảnh kỳ ảo của St. Petersburg.
Nơi đây được mệnh danh là “Thành phố đêm trắng” và thu hút hàng chục nghìn lượt khách trên khắp thế giới đến tham quan mỗi năm.
Hơn 12 giờ đêm, những quán cà phê dọc sông vẫn mở cửa để phục vụ khách du lịch.
Đám đông khách du lịch tụ tập trước Cung điện Mùa Đông để chào đón đêm trắng thú vị.
Vào những khi có đêm trắng, ánh sáng ban ngày thường kéo dài từ 18 tới 20 tiếng đồng hồ nên các du khách có thể thoải mái dạo chơi trong thành phố.
Cầu Dvortsovy quay lúc nửa đêm
Tới khoảng 3h sáng, những con đường ở St. Petersburg mới bắt đầu vắng khách du lịch.
Theo giadinh.net.vn
Em và những ngày không anh
Có lần em đến nhà tìm anh, em lóng ngóng nhìn vào nhà anh với hy vọng được thấy anh. Em đ.ánh bạo gọi anh, lúc ấy anh đang ngủ nhưng anh cũng thức và ra mở cổng, nhưng dường như anh đã thức dậy từ trước rồi và hình như anh không thich em đến nhà anh chút nào.
Em cảm thấy anh không như trước đây nữa, những lần trước em đến anh có bao giờ trình diễn nụ cười gượng gạo ấy đâu. Nhưng ngay lúc này đây, anh cười như em ép anh không được khóc vậy, nhìn anh như vậy em chợt hiểu ra rằng anh chẳng vui vẻ gì khi thấy em đến, phải không. Nói chuyện một vài phút và dường như không thể hơn được nữa, anh quay lưng đi thẳng vào nhà chẳng thèm quẳng lại lấy một cái nhìn hay một nụ cười tạm biệt. Và có lần trời mưa, trời đã mưa anh ạ, ngay sau lúc ấy, ngay sau cái lúc mà anh quay lưng bỏ vào nhà, em đã ngồi ngay trên con đường dẫn vào nhà anh hàng tiếng đồng hồ, suy nghĩ thật nhiều nhưng em không khóc. Nước mắt em không rơi, và mưa cũng không ướt em đâu. Em không ngốc đến nỗi phải khóc vì anh hay ướt mưa chỉ vì một người vô tình như anh. Em không ngốc đến nỗi phải thẫn thờ ngồi trông ngóng anh mỗi ngày, phải nhớ một người không hề nhớ gì đến mình thì cũng thật là ngốc đúng không anh. Và cũng vì em không phải là một đứa si tình đâu anh àh. Và đã có những đêm trăng em ngồi nhớ anh thật nhiều.
Ánh trăng sáng lắm anh ạ, một ánh sáng lung linh huyền diệu, một ánh sáng như ánh mắt của anh. Em đã nghĩ ánh trăng sẽ rực rỡ hơn nếu có anh bên em cùng ngắm, ánh sáng toả xuống người em là một thứ ánh sáng kì lạ, nó có hơi ấm từ anh, nguồn ấm áp ấy là của anh, như cho em thêm nguồn sinh lực, một sức sống mới, ám áp tràn trề. Nhưng em đã mất, mất thật rồi khi anh chẳng một lần nhớ tới em. Mất thật rồi khi anh xem em chỉ là một đứa thích làm phiền người khác - nhất là anh. Mất hết rồi những lần đi chơi cùng anh, dưới nắng cũng có, dưới mưa cũng có và đi biển cũng có, rồi cả lên núi nữa. Những lần ấy anh còn nhớ không, anh có nhớ không một chút thôi cũng được. Hay anh xoá hết rồi những kỉ niệm đẹp ấy anh cho em, những diều đó anh quên hết rồi để anh có thể cho vào bộ nhớ mình những toan tính cho tương lai cho một mối tình anh đang tìm kiếm. Em biết nói gì đây khi em chỉ biết sống với những kí ức bao nhiêu người ban cho em, em sống chỉ với nỗi mặc cảm bàn thân, như một kẻ ngu ngốc vậy. Và đâu có ai biết rằng em luôn mong chờ ngày trở về hoặc tốt hơn thì em có thể đi đến một nơi nào đó, một nơi không có anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
“Ngày nào người cho tôi biết tình là đắng cay” T.uổi học trò chúng tôi không có internet, không điện thoại, không quán café...Chỉ có những đêm trăng đi sinh hoạt Đội thiếu niên, sau đó đuổi bắt nhau quanh đống rơm. Sự va chạm thân thể bọn con trai trong mùi thơm nồng của rơm nếp đã khiến mình xốn xang mà chẳng hiểu vì sao. Lớp Tám có một thằng học...