Nỗi ân hận của người đàn ông giế.t v.ợ trong cơn say
Mở choàng mắt sau cơn say, Lạng đán.h mất tất cả: người vợ hiền thảo, mái ấm gia đình hạnh phúc, còn bản thân anh ta phải ôm nỗi ân hận đến hết cuộc đời.
Nỗi ân hận muộn màng
Gương mặt u sầu, mái tóc đã nhuốm màu thời gian, ngót 10 năm thụ án tại trại giam Hoàng Tiến là ngần ấy thời gian Trần Văn Lạng (SN 1968, ở Kiến Xương, Thái Bình) phải ôm nỗi ân hận khi chính anh ta đã tước đi mạng sống của người vợ mà chính anh luôn miệng nói rằng “hiền dịu và hết lòng vì chồng con”.
Lạng vẫn còn nhớ như in cái ngày kinh hoàng đó, chỉ sau một đêm choàng tỉnh cơn say, anh ta đã đán.h mất tất cả: người vợ hiền thảo, mái ấm gia đình hạnh phúc, còn bản thân anh ta phải chịu cảnh tù tội và suốt đời mang theo mình bản án lương tâm day dứt.
Nỗi ân hận của Trần Văn Lạng sau cơn say …
Cả hai vợ chồng Lạng đều là công nhân của một xưởng giấy ở Quảng Ninh. Vợ chồng họ ấm êm trong căn nhà tập thể cấp bốn, hàng xóm xung quanh không nghe thấy vợ chồng họ to tiếng với nhau bao giờ. Đùng một cái, cả dãy nhà tập thể của đám công nhân xưởng giấy bàng hoàng hay tin Lạng đã sá.t hạ.i vợ, để lại hai đứa con thơ bơ vơ.
Vụ án xảy ra vào ngày 23/11/2002, đã ngót 10 năm rồi, nhưng Lạng không thể nào quên được cái đêm định mệnh ấy. Hôm đó, đám công nhân xưởng giấy tổ chức liên hoan ngay tại nhà Lạng. Chị Phạm Thị Huế, SN 1971, vợ Lạng đã phải nai lưng ra chuẩn bị đồ nhậu cho buổi liên hoan.
Sau giờ tan ca, đám công nhân ùa về nhà Lạng ăn uống, nhậu nhẹt vui vẻ. Hôm đó vì vui mà Lạng đã uống rất nhiều. Rồi Lạng say tới mức khi tỉnh dậy thì không còn nhớ được nhiều. Chỉ biết vào khoảng 1 giờ sáng hôm sau, lúc choàng tỉnh giấc vì bị đán.h thức, khi còn đang trong tư thế một chân trên giường, một chân còn buông dưới đất, vừa mở mắt, Lạng thấy rất đông công an đứng trước mặt, yêu cầu anh ta về trụ sở để làm rõ hành vi giế.t v.ợ.
Vẫn còn chuếnh choáng hơi men, Lạng thất thểu cùng công an về trụ sở và ngỡ ngàng khi biết mình đã ra tay sá.t hạ.i vợ. Người vợ sau khi được mọi người đưa đi cấp cứu đã chế.t trong bệnh viện.
Lạng nhớ lại cái ngày kinh hoàng đó: “Đến tận bây giờ tôi cũng không thể nhớ chính xác được tôi đã sá.t hạ.i vợ tôi thế nào. Cáo trạng truy tố tôi tội giế.t ngườ.i, nêu rõ vợ tôi bị vật tày đậ.p vào đầu gây t.ử von.g, nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hành vi phạm tội của mình. Tôi đã phải thụ án 9 năm tù giam nên không có ý chối tội, nhưng quả thật, vì say rượu mà đầu óc tôi lúc đó u mê hết cả”
Ngày Lạng bị đưa ra xét xử, nhiều người đã không cầm được nước mắt trước hình ảnh đứa con gái lên 10 của Lạng gào khóc va.n xi.n trước tòa: “Bố cháu đã trót phạm tội thế rồi, không thể lấy lại được mẹ cho cháu, nhưng cháu cầu xin các ông, các bà xem xét giảm tội cho bố cháu”
Nghe những lời của con gái, trước vành móng ngựa, Lạng như muốn đứt từng khúc ruột. Nước mắt cứ thi nhau tuôn tràn trên gương mặt đen, rám của người đàn ông đã quen với lao động cực nhọc. Những lời va.n xi.n đó của đứa con gái còn đeo đẳng, ám ảnh Lạng cho đến tận bây giờ.
Video đang HOT
Còn chưa kịp lau nước mắt, Lạng như muốn loạng choạng khi nghe thấy người ta lao xao bàn tới chuyện hai đứa con của Lạng vì mẹ đã mất, bố đi tù nên phải cho vào trại trẻ mồ côi.
May thay, người anh tốt bụng của Lạng đã nhận nuôi hai cháu bé nên chúng vẫn được êm ấm trong mái nhà của người bác, dù nhiều lắm những lần chúng phải rớt nước mắt khi thấy các con của bác được hưởng trọn vẹn tình thương yêu của cả cha lẫn mẹ, trong khi hai chị em chúng phải đủ đường thiếu thốn, nhất là sự quan tâm, tình cảm của cha mẹ dành cho chúng.
Niềm hy vọng
Tòa tuyên phạt Lạng mức án 18 năm tù trong sự phẫn nộ của gia đình bên ngoại. Cho rằng mức án đó dành cho Lạng là quá nhẹ, gia đình bên ngoại đã làm đơn kháng cáo đòi tăng hình phạt của Lạng.
Nhưng rồi thời gian trôi đi, gia đình bên ngoại cũng đã dần hiểu Lạng không hề muốn gây ra cái chế.t cho vợ, tất cả cũng chỉ vì rượu mà ra.
“Cho dù như vậy, chưa một phút nào tôi hết giận bản thân mình. Đa.u đớ.n lắm chứ. Cứ ban ngày đi làm thì còn nguôi ngoai, nhưng đến khi đêm về, nỗi ân hận, dằn vặt lại ùa về làm tôi không tài nào yên giấc được. Vợ tôi thiệ.t mạn.g oan uổng còn hai đứa con một lên 10, một mới 5 tuổ.i phải bơ vơ sống nhờ tình thương của người bác”, Lạng chia sẻ.
Những ngày ngồi tù, hình ảnh người vợ hiền, vô tội bị chế.t thảm dưới tay mình đã đeo bám Lạng, khiến anh ta ăn không ngon, ngủ không yên. Cúi thấp đầu, Lạng im lặng hồi lâu, buông tiếng thở dài khi phải nhắc đến vợ, đến tội lỗi của mình.
Sau 9 năm trôi đi, những sóng gió đã dần lùi vào quá khứ. Hai con của Lạng giờ đã trưởng thành. Lạng tự hào khoe con gái lớn hiện đang học đại học, còn con thứ hai cũng đã học đến cấp ba. Điều Lạng lo sợ nhất là thiếu đi cả cha lẫn mẹ con cái sẽ hư hỏng đã không xảy ra.
Với Lạng, điều anh ta mong mỏi nhất là gắng cải tạo thật tốt để sớm được về đoàn tụ với gia đình, kiếm một công việc làm, tìm cách bù đắp những thiệt thòi mà suốt thời gian qua, vì bố mà các con Lạng đã phải gánh chịu …
Theo VietNamNet
Nỗi lòng của một đứa con lầm lỡ
Phạm nhân Đàm Văn Trung
Đàm Văn Trung cất tiếng hát khiến cả hội trường như vỡ òa trong những giọt nước mắt. Ngồi bên dưới, tôi đã thấy nhiều nữ phạm nhân đưa ống tay áo lau mắt. "Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé..."
Lời ca cứ như cất lên từ trong tận cùng của nỗi ân hận, xó.t x.a của một đứa con lầm lỡ được Đàm Văn Trung viết và thể hiện không chỉ cho mình mà cho tất cả những đứa con đã có quá khứ lầm lỡ như Trung. Đằng sau những lời ca ấy, là một câu chuyện đời rất buồn, được Trung kể lại giữa một chiều mưa. Nước mắt vì thế mà cũng chan hòa với nước mưa mặn chát...
Vào tù và... mất vợ
"Tôi viết bài này chính là để thể hiện nỗi lòng của tôi và tất cả các phạm nhân từng mắc tội với cha mẹ. Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn..." - Đàm Văn Trung đã nói một câu mở đầu cuộc trò chuyện với tôi như thế khi tôi nói, rất thích bài hát mà đêm qua Trung đã thể hiện.
Nhìn Trung, dáng dấp thư sinh, gương mặt hiền lành, và đặc biệt là giọng hát cao, khỏe nhưng rất đỗi tình cảm của Trung đã ám ảnh tôi khiến thật khó để tôi có thể nghĩ rằng cách đây 7 năm, con người này đã mắc một cái tội rất đáng lên án, nhất là đối với một người đàn ông, đó là tội buôn bá.n ph.ụ n.ữ.
Trung kể rằng, người con gái mà Trung trực tiếp đứng ra môi giới để bán sang Trung Quốc thực chất là một gái bán hoa. Làm lâu năm, nhan sắc không còn nữa nên lượng khách của cô ta cứ vơi dần. Điều đó đồng nghĩa với việc số tiề.n kiếm được cũng ít đi.
Đúng lúc này, một người bạn của Trung ở bên kia biên giới đang có nhu cầu tìm gái phục vụ trong một nhà hàng. Anh ta đã nhờ Trung săn hàng giúp mình. Vì đã từng có "quan hệ" với cô gái kia nên Trung không ngần ngại hỏi thẳng cô ta. Tất nhiên, muốn cô ta đồng ý, Trung đã vẽ ra một tương lai khá sáng sủa và nhàn hạ
Phạm nhân Đàm Văn Trung trong một tiết mục tự biên tự diễn
Và màn kịch hoàn hảo Trung vẽ ra đã khiến cô gái này mờ mắt, nào là cứ sang đó đi, chưa tính tiếp khách thì lương cứng cũng đã được 5 triệu một tháng và "nếu không thấy thích hoặc thấy không thỏa đáng thì lại về". Nghe Trung nói vậy, cô ta tin và đồng ý ngay. Cá đã cắn câu. Trung điện thoại cho bạn bên Trung Quốc về đón "hàng". Hai ngày sau gã bạn này có mặt ở biên giới để đưa cô gái đi.
"Thời gian đầu khi cô ta mới sang, em và cô ta vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau, nhưng một thời gian sau thì em mất liên lạc với cô ấy". Tưởng thế là êm chuyện. Không ngờ trong một đợt Công an nước bạn truy quét ổ mại dâm của nhà hàng, nơi cô gái kia đang "làm việc", cô ta bị bắt và được đưa về Việt Nam. Khi bị Công an hỏi, cô gái này đã khai ra người lừa mình sang đó là Đàm Văn Trung và làm đơn t.ố cá.o Trung tới cơ quan Công an đã lừ.a gạ.t, bán cô ta sang biên giới.
Trung bị bắt đúng thời điểm chỉ vừa cưới vợ được 3 tháng. Cô vợ trẻ bị sốc không khóc nổi, cô không ngờ chồng mình lại có mối quan hệ phức tạp như vậy và cái án 7 năm tù chồng cô phải trả nợ pháp luật đã khiến một người phụ nữ trẻ như cô thấy cuộc đời như lao vào ngõ cụt.
"Ngày vợ em vào thăm em ở trại tạm giam, em nói với cô ấy là thôi em đừng chờ anh nữa, làm vợ một thằng tù thì chịu nhiều điều tiếng khổ sở lắm, rồi sống một thân một mình vò võ đợi chồng khác nào chôn vùi tuổ.i thanh xuân. Em nói thì nói vậy thôi chứ vẫn mong cô ấy đợi chờ em vì bọn em đã vượt qua bao nhiêu rào cản để đến được với nhau. Đúng như em mong muốn, cô ấy khóc và quả quyết sẽ đợi em về. Thậm chí cô ấy còn hỏi em là có thể đăng ký kết hôn với người đang chấp hành án trong tù không, bởi em cưới cô ấy nhưng chưa đăng ký kết hôn. Em xúc động lắm và cũng thấy yên lòng vì có một người vợ chung tình".
Nghe vợ quả quyết như vậy, Trung như được tiếp thêm sức mạnh, 7 năm quả là dài nhưng cũng thật ngắn nếu con người ta có niềm tin để sống và hy vọng. Nhưng cuộc đời đôi khi là những trò đùa dai dẳng, cô vợ trẻ của Trung chỉ lên thăm anh ta trong thời gian ở trại tạm giam, còn khi chuyển về thụ án ở Trại giam Phú Sơn 4, không một lần nào người vợ này tới thăm.
Một lần, nhận được bức thư của vợ gửi vào, Trung hồi hộp, run rẩy bóc thư ra xem. Nhưng Trung đã chế.t lặng ngay sau đó, bởi đó không phải là một lá thư động viên, cũng không phải là những dòng giải thích lý do vì sao cô ấy không xuống thăm Trung. Vỏn vẹn vài chữ viết nguệch ngoạc: "Em không thể đợi anh được nữa. Đừng trách em!".
Dù tin vào tình yêu của người con gái mà Trung đã vượt qua rất nhiều khó khăn để cưới được cô nhưng Trung vẫn linh cảm rồi cái ngày này sẽ đến. Song không bao giờ Trung nghĩ nó lại đến nhanh và đột ngột đến thế. Kể từ khi đó Đàm Văn Trung biến thành con người khác hẳn, ngang tàng, đôi khi còn tỏ ra lì lợm.
Có những đêm, nhìn bạn tù xung quanh say ngủ từ lúc nào nhưng con mắt anh ta vẫn mở chong chong. Trung bảo, anh không dám trách người vợ trẻ, nhưng giá như cô có thể hy sinh vì anh ta một chút nữa thì cuộc đời này, ngàn lần anh ta phải ghi xương khắc cốt.
"Nếu còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc"
"Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé. Về với lời ru à ơi, à ơi. Con đã nhận ra dáng mẹ từ xa. Xiêu xiêu gánh rau trĩu nặng vai gầy. Giọt mồ hôi nuôi tôi từ tấm bé. Quặn thắt lời ru lơi lả cánh cò. À ơi, ơi à ơi". Trong dịp ân xá mồng 2/9 vừa qua, nhiều phạm nhân trong trại đã cố gắng phấn đấu để có được may mắn là sớm trở về đoàn tụ với gia đình.
Đàm Văn Trung tự nhận mình không có được niềm vui đó bởi vì chán nản nên Trung chưa thực sự cải tạo tốt. Song chính không khí tưng bừng, hân hoan của nhiều anh em khác đã là nguồn động lực, tạo nên sự khát khao trong lòng Trung và cảm giác như chính mình đang có được cái may mắn đó vậy. Và trong một đêm không ngủ, Trung đã viết nên ca khúc "Về với lời ru" và được đán.h giá cao trong đêm diễn "Tiếng hát tình đời" được tổ chức ở Trại giam Phú Sơn 4.
Nhà có 5 anh chị em. Ai cũng có gia đình riêng của mình nên chẳng thể có thời gian mà xuống thăm Trung. Trung cứ tự an ủi mình thế. Là con út trong gia đình nên Trung được mẹ yêu thương và quan tâm nhiều lắm. Bà rất muốn một lần vào trại giam thăm con nhưng vì say xe, đường sá xa xôi, hơn nữa lại tuổ.i cao sức yếu nên bà đã không thực hiện được ý định đó.
"Mỗi lần nghĩ đến mẹ là một lần trái tim em quặn thắt nỗi đau. Khoảng hơn một năm sau ngày em bị bắt, mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng. Ra đi mà lòng bà không hề thanh thản vì không thể gặp được đứa con trai út. Gia đình không ai báo tin đó cho em thế nên dù mẹ mất đã được vài tháng trước đó mà em vẫn không hề hay biết gì". Chỉ đến khi một người anh em chơi với nhau ngoài xã hội vào thăm Trung, anh ta nói Trung mới hay biết.
Trung bảo thật khó để nói được cảm giác của anh ta lúc đó. Mất mát, đa.u đớ.n và hối hận đến tột cùng. Mẹ - người duy nhất mà Trung có thể bấu víu về tinh thần, điểm tựa duy nhất của anh ta khi được về lại xã hội giờ đã không còn nữa. Một điều đơn giản nhất là về chịu tang mẹ Trung cũng không thể làm được. Còn gì bất hạnh hơn thế? Chiều mưa Phú Sơn, những giọt nước mắt của một người đàn ông khóc mẹ dường như cũng khiến người đối diện thấy chạnh lòng.
Quả là đối với bậc sinh thành thì mọi đứa con dù trưởng thành đến đâu cũng vẫn là bé bỏng. Còn mẹ, Trung sẽ còn có chốn đi về. Giờ mẹ mất, Trung thấy mình bơ vơ, lạc lõng trong cuộc đời này. Anh em thì mỗi người một phận. Bằng chứng là họ đã không lên thăm Trung kể từ ngày anh ta bị bắt cho tới hôm nay khi mà Trung đã sắp mãn hạn tù. Vừa mặc cảm, vừa tự ti lại thêm một chút tự ái, Trung đã không liên lạc gì với gia đình kể từ khi đó.
Trung bảo nếu mình đi học đại học, hay đi làm mà cần sự giúp đỡ thì cũng không ngại, đằng này mình lại đi tù. Mình có tội thì mình phải chịu, khỏi cần liên lụy đến ai. Nghe thì tưởng là bất mãn nhưng tôi hiểu, Trung đã thực sự thất vọng và không còn niềm tin có thể trông chờ gì vào sự giúp đỡ của những người anh em ruột thịt trong gia đình.
Người duy nhất mà Trung có thể thấy nhẹ lòng mỗi khi nghĩ đến, đó là người mẹ đã mất của anh ta. "Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn" - Trung nhắc lại câu ấy trong những phút cuối trò chuyện cùng tôi. Mẹ thì chỉ có một, ai cũng hiểu điều ấy.
Những đứa con đang còn mẹ - đó là một hạnh phúc lớn lao nhưng không phải ai cũng nhận thấy. Trung đã tìm về bên người mẹ yêu thương của mình bằng những câu hát thực sự xúc động. Đó cũng là một cách để anh ta níu giữ hình bóng người mẹ để làm điểm tựa trong những ngày tháng tiếp theo
Theo An ninh thế giới