Nở rộ nạn bắ.t có.c tr.ẻ e.m: Sơ hở “chế.t người”
Gần đây, tại nhiều thành phố lớn đã xảy ra các vụ bắ.t có.c tr.ẻ e.m để tống tiề.n với thủ đoạn liều lĩnh và manh động, khiến các bậc phụ huynh hết sức hoang mang, lo lắng.
Sở dĩ gia tăng tình trạng này do ở nhiều trường học, bệnh viện đã và đang xuất hiện những sơ hở khiến cho tội phạm bắ.t có.c được dịp tung hoành.
Con đi học, bố mẹ lo ngay ngáy
Chị Nguyễn Thị Hoài Thu (ở tập thể A1, Thanh Xuân Bắc, quận Thanh Xuân, Hà Nội) có con đang học mầm non trên địa bàn lo lắng: “Khi nghe tin thời gian gần đây hay xảy ra các vụ việc bắ.t có.c tr.ẻ e.m để tống tiề.n, gia đình tôi rất lo lắng. Chúng tôi thường dặn cô giáo, bảo vệ và con cẩn thận, chỉ người nhà mới được đưa đón con, khi nhờ ai đón thì trực tiếp gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm”.
“Thứ 7 tuần trước, phải nói là tôi rất lo lắng khi đi đón con muộn một chút mà không thấy con đâu. Gọi điện hỏi cô giáo thì cô bảo các cháu được nghỉ học từ 10 giờ 30. Tôi nghĩ cháu đi bộ về nhà ông ngoại gần đấy, liền phóng xe về tìm nhưng không thấy. Quay lại trường tìm lần nữa thì hóa ra con tôi chơi một mình ở góc khuất phía sau đầu hè nhà học” – chị Vũ Thị Hoa, ở xã Minh Tân, Thủy Nguyên, Hải Phòng nói về sự cố khi chị đón cậu con trai Hoàng Quốc Anh, học lớp 3 Trường Tiểu học Minh Tân.
Ngày nào, ông Nguyễn Văn Chương ở khu Máng nước, xã An Đồng, huyện An Dương, Hải Phòng cũng phải dắt 2 cháu đến trường mới yên tâm
Cô giáo Vũ Thị Minh – chủ nhiệm lớp Quốc Anh cho biết: “Trường hợp các em mải chơi quên lời dặn đứng đợi bố mẹ đến đón không phải là hiếm. Nhiều em khi chưa thấy bố mẹ đến đón đã tự đi chơi một mình hay về nhà bạn chơi và chơi chán chê mới về nhà. Khi đó, cả nhà mất một phen cuống cuồng tìm kiếm”.
Cô Nguyễn Thị Nam – Phó Hiệu trưởng Trường Tiểu học Nguyễn Văn Tố, quận Lê Chân, Hải Phòng cho biết: “Nhà trường quy định phải có phụ huynh đến đón, giáo viên chủ nhiệm mới cho về và đón ngay tại cổng trường chứ không vào trường lộn xộn như những năm trước nữa. Hiện nay, nhà trường đã làm tốt công tác an toàn cho các cháu, nhưng thực sự để các cháu an toàn thì phải có sự kết hợp của các bậc phụ huynh”.
Tăng cường an ninh tại trường học
Hiệu trưởng nhiều trường mầm non, tiểu học chia sẻ với PV: Do lương thấp, chỉ trên dưới 2 triệu đồng/tháng nên nhiều trường tuyển bảo vệ còn khó hơn tuyển giáo viên. Nhiều lúc phải tuyển những người nghiệp dư và đa phần là những người đã về hưu vào làm bảo vệ. Và họ chỉ có thể làm nhiệm vụ gác cổng chứ không có kinh nghiệm và khả năng đối phó khi tình huống xấu xảy ra. Chính vì lực lượng bảo vệ mỏng lại không chuyên nghiệp nên khó đảm bảo an toàn cho cả ngàn học sinh ở mỗi trường.
Đại tá Đào Thanh Hải – Trưởng phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội, Công an Hà Nội khuyến cáo, các trường học cần quán triệt với phụ huynh có trách nhiệm đưa đón con khi đến trường và tan trường hạn chế việc nhờ vả đưa đón con.
Để đảm bảo an toàn cho con khi đi học, chị Nguyễn Thị Hoài Thu chia sẻ kinh nghiệm của mình: “Thay vì để con ở cổng trường vào đầu giờ học, tôi đưa con mình vào tận lớp học, dưới sự giám sát của bảo vệ (ở cổng trường) và các cô giáo.
Video đang HOT
Còn đại tá Đào Thanh Hải – Trưởng phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội, Công an Hà Nội – thừa nhận: “Do các vụ bắ.t có.c tr.ẻ e.m tại trường học trên địa bàn Hà Nội ít xảy ra nên không có kế hoạch hay chuyên án đối phó riêng với loại tội phạm này”.
Tuy nhiên, đại tá Hải phân tích, việc quản lý các cháu bé học cấp 1 gặp khó khăn hơn. Trên thực tế, trong lúc các cháu chờ bố mẹ đến đón muộn thì thường tụ tập chơi trong hoặc ngoài cổng trường. Đây chính là khoảng thời gian lý tưởng để các đối tượng xấu lợi dụng để bắ.t có.c trẻ. Chính vì vậy, phụ huynh cần đưa đón các cháu đúng giờ đồng thời phải tập cho các cháu thói quen không nghe theo, đi theo người lạ.
Đại tá Đào Thanh Hải khuyên, các trường nên lắp đặt hệ thống camera an ninh để theo dõi, bởi khi xảy ra sự cố có thể thông báo cho mọi người đồng thời sẽ ghi hình lại được hun.g th.ủ, tạo điều kiện cho cơ quan công an có thể tìm ra đối tượng gây án trong thời gian sớm nhất.
Lỗi từ người lớn
Dù đã trải qua hơn 1 năm, nhưng khi nhắc lại chuyện con mình bị bắ.t có.c ở Bệnh viện Phụ sản T.Ư (Hà Nội), anh Phạm Xuân Chiều và chị Trần Thị Thơm (Yên Mỹ, Hưng Yên) vẫn không giấu nổi sự xúc động. Anh Chiều bảo: “Dù sự việc đã qua hơn 1 năm, nhưng cảm giác lo sợ từ chuyện mất con vẫn cứ ùa về. Đêm ngủ thỉnh thoảng tôi vẫn giật mình thon thót”.
Ngày 3/11/2011 định mệnh ấy, khi phát hiện con trai mình mới được 2 ngày tuổ.i bị bắt đi mất, chị Thơm đã ngất lên ngất xuống vì đa.u đớ.n. Còn anh Chiều thì hoang mang tột độ. “Trường hợp của gia đình tôi một phần do bệnh viện sơ hở, một phần cũng do gia đình chủ quan, bởi cả một thời gian dài từ lúc Lệ lẻn vào lấy trộm áo blouse, rồi đưa cháu bé đi, mà không ai phát hiện ra”- anh Chiều nhớ lại. Từ sau sự kiện kinh hoàng đó, anh chị để ý đến các con mình nhiều hơn. Cháu lớn đi học, anh chị đưa đón cẩn thận, đúng giờ, tạo mối liên hệ thường xuyên với cô giáo để sự việc đáng tiếc không bao giờ lặp lại.
Mới đây nhất, ngày 19/11/2012, cháu Trương Lê Hùng (11 tuổ.i, ở Hà Đông, Hà Nội) bị 2 kẻ bắ.t có.c đòi 200 triệu đồng. Vụ việc này xuất phát từ chính sự sơ hở của phụ huynh. Hết giờ học vẫn không thấy con mình vê, gia đình đã không liên lạc với nhà trường, bạn bè để tìm kiếm ngay. Dù cháu Hùng đã được công an giải cứu an toàn, nhưng theo chị Hằng – mẹ Hùng, nỗi ám ảnh vẫn không thể nào nguôi được. Lo sợ con mình bị ảnh hưởng tâm lý, chị Hằng không cho cháu tiếp xúc với người lạ. Bản thân chị cũng không muốn nhắc lại câu chuyện buồn này để nỗi sợ hãi lại ùa về.
Theo 24h
Thâm nhập một điểm giữ trẻ chui
Đã nghe rất nhiều về các cơ sở giữ trẻ chui, nhưng khi được thấy tận mắt chúng tôi lại càng xó.t x.a hơn cho thân phận những em bé và thêm thương cảm cuộc đời của bố mẹ chúng, những người công nhân ngụ cư.
Khoảng 20h ngày 25/11, sau khi lân la hỏi han, thăm dò, chúng tôi quyết định trong vai nữ công nhân đi tìm chỗ gửi con để đột nhập vào một vài hộ trông trẻ gần khu chế xuất Tân Thuận, quận 7, TP.HCM.
Tan ca tối, hối hả về đón con
Con đường Huỳnh Tấn Phát bị triều cường dâng cao, ngập lênh láng. Như bao người công nhân khác hối hả giờ tan ca, chiếc xe máy của tôi "bảy nổi ba chìm" trong...nước cống. Một nữ công nhân thiếu kiên nhẫn vì sợ trễ giờ đón con (trên xe máy có gắn ghế ngồi cho con nít), rồ ga chạy nhanh làm nước sình bắ.n tung tóe.
Tôi bám theo xe chị, chạy vào hẻm số 502 đối diện siêu thị điện máy Thiên Hòa. Chạy được một quãng, người phụ nữ ấy rẽ vào một con ngách tối om, không đèn đóm. Chị dừng lại, đậ.p cửa căn nhà có cổng rào kín mít.
Một người đàn bà trung niên bồng đứ.a b.é chừng 3 tuổ.i chạy ra, hai mẹ con nữ công nhân ôm nhau chóng vánh rồi như vội vã công chuyện, chị hấp tấp đặt con lên xe, rồ ga chạy.
Nơi mà 10 em bé được trông giữ chỉ rộng chưa đầy 15 mét vuông
Tôi quay trở ra đầu hẻm, hỏi thăm bà bán hàng tạp hóa chỗ gửi trẻ.
Người đàn bà dáng đậm đà nhiệt tình, hồ hởi: "Công nhân gửi con để tăng ca hả? Chỗ gửi thì thiếu gì, tuy nhiên giá cả quyết định chất lượng đấy nhé".
Nói rồi người phụ nữ quay sang hỏi luôn chị bán chuối chiên bên cạnh: "Sao Thúy, mày có nhận không? Nhận một đứa về mà trông cũng...được!".
Nhìn tôi mắt tròn mắt dẹt, người phụ nữ cười ha hả: "Thôi, để cô chỉ cho mày nhà bà Hường, cái nhà có cổng xanh xanh trong ngách kia kìa. Nếu bà ấy không nhận thì mày đem ra đây, cô trông giúp cho. Cô tên là Liễu, nhớ nhé!".
Tôi đến trước chiếc cửa màu xanh theo chỉ dẫn của bà Liễu gọi cửa thì một người phụ nữ gầy gò, cỡ ngoài 40 tuổ.i đánh tiếng, chạy ra, hất hàm: "Có gì không?".
Sau khi tôi nói chị Liễu giới thiệu vào gửi trẻ thì các nếp nhăn trên mặt người phụ nữ ấy giãn ra, thay vào đó là một nụ cười thân thiện: "Thế hả, vào đi rồi nói chuyện".
15m nuôi 10 đứ.a tr.ẻ
Vào được chỗ giữ trẻ của gia đình bà Hường vô cùng khó khăn, phải để xe ở ngoài vì lối đi chỉ rộng chừng hơn nửa mét.
Căn nhà áng chừng chưa được tới 15 mét vuông, khắp nơi giăng đầy quần áo. Bày giữa nhà là một cái võng, một cái xe tập đi của em bé. Mấy chiếc bình sữa của bé được treo trên tường nứt nẻ, nổi mốc đen.
Nhà vệ sinh xuống cấp được bố trí luôn trong khoảng không gian rộng chưa tới 15 mét vuông ấy, chỉ ngăn cách với nơi giữ trẻ bằng một chiếc cửa nhựa kéo nửa kín, nửa hở. Thành viên trong nhà bà Hường cả thảy gồm 5 người. Tất cả sinh sống ở đây thôi đã thấy...tức thở, huống hồ còn nhận nuôi thêm trẻ con.
Như để quảng cáo sự bề thế cho "trường mầm non" của mình, bà Hường thao thao bất tuyệt: "Vì em được người quen giới thiệu nên chị mới tiếp đấy nhé, chỗ của chị đông lắm, mà phải... nhìn mặt mới nhận. Cơ sở của chị uy tín nên người ta gửi đông. Chị nhận trông đến hơn 10 đứa cơ đấy".
Nghe đến đây, tôi cố lắp bắp hỏi: "Mà con em còn bé lắm, mới hơn 10 tháng, em lại hay về trễ, chị nhận được không?".
Đây là nơi để bình và sữa gia đình gửi cho các bé
Người đàn bà cười khà khà: "Em gửi con lần đầu hả, hèn chi! Con thế mà bé à, bé...gì, ở đây chị trông có đứa mới 3 tháng. Đứa nào thích nằm võng chị cho nằm võng, chán võng thì xuống đất nằm chiếu. Gửi trễ cũng chẳng sao, sau "giờ hành chính" chị tính thêm tiề.n, 11 đêm giờ đón cũng được".
Tôi tiếp lời: "Đông thế chúng nó đán.h nha.u làm sao hả chị?" thì chồng bà Hường cười khanh khách trả lời: "Đán.h thế nào được, đán.h để chế.t à? Tôi nói cho cô biết nhé, nhà tôi không gắn biển hiệu nhận giữ trẻ mà đã đông đến thế, vậy là đủ hiểu chất lượng ở đây ra sao rồi đấy!!".
Tôi làm bộ bằng lòng, bàn tiếp sang chuyện giá cả. Bà Hường đề nghị một tháng học phí là 650.000 đồng, tiề.n ăn một ngày 20.000 đồng, sữa tự túc. Nếu sau 17h30 chưa đón con thì một tiếng tính 5.000 đồng. Giá trên chưa có phí cho ngày chủ nhật. Chủ nhật công nhân đem con đến gửi sẽ tính như phí tăng ca, tương đương 5.000 đồng/tiếng.
Tôi cúi gằm mặt than thở: "Ôi cô ơi, cô tính phí ngoài giờ thế thì chế.t con, con làm công nhân lương cứng có một triệu hơn, khi nào tăng ca thì may ra được 3 hoặc 4 triệu. Tiề.n gửi con cao thế thì con xoay xở làm sao?".
Nắn gân thấy "gà" này "không béo", bà Hường cười, làm bộ thông cảm: "Ờ, nói thì nói thế thôi, chứ cô thương người lắm, con khó khăn cô chỉ tính tiề.n tiếng đầu, còn mấy tiếng sau cô khuyến mại".
Tôi lủi thủi ra về, hẹn chiều thứ 7 sẽ mang con đến.
Vừa dắt xe ra khỏi cổng, một chị vẫy tôi lại ra chiều thấu hiểu: "Gái ơi, chị bảo, em đừng gửi con ở đó. Rẻ hơn chỗ khác thật mà bà ý xếp lớp em bé như cá mòi, tội lắm! Con em ăn thì ăn, không ăn thì đói luôn, đông thế sao bà ý trông hết được. Trẻ gửi trong đấy đứa nào về cũng bị muỗi đốt tùm lum sưng cả mặt. Em đem bé vào trường mầm non tư thục bên hẻm trên mà gửi, người ta cũng nhận trông buổi tối đấy".
Sau khi ghé vào trường mầm non người phụ nữ mách, tôi thấy điều kiện vật chất tuy có tốt hơn thật nhưng giá thành cũng "tốt" tới tận 1,5 triệu/tháng, tiề.n phụ phí ngoài giờ cũng cao gấp 3, một tiếng hết 15.000 đồng.
Tôi quay về bỗng cảm thấy nghẹn ngào, thương cảm cho người công nhân và con cái của họ. Bởi nếu là họ, vì cuộc sống mưu sinh tôi cũng đành cắn răng mà đem con đến gửi ở những khu nhà ổ chuột như của bà Hường mà thôi!
Theo Vietnamnet