Nín thở nhìn vợ từ nhà tắm bước ra, tôi đã biết mình sai khi suốt ngày chê cô ấy…
Nhìn vợ bước từ nhà tắm ra, Phong nín thở nhìn Linh. Vợ anh đây ư, sao cô ấy lại có thể quyến rũ và nóng bỏng khiến anh bấn loạn như thế này.
Vợ…vợ thật ư? Sao nhìn em khác thế (ảnh minh họa)
Vẫn như thường ngày, cứ đi làm về là Phong vơ cái điện thoại ra ghế sofa nằm lướt facebook ngắm các em hotgirl chân dài nón.g bỏn.g. Vốn là người thích ngắm gái và yêu cái đẹp, ấy vậy mà chả hiểu sao ngày xưa Phong lại gật đầu nghe bố mẹ cưới Linh về làm vợ.
Suốt 8 năm nay, Linh vẫn luôn là điểm trừ trong mắt Phong. Lúc nào anh cũng ch.ê v.ợ “xấu như con gấu”, không được cái một cái gì, nhìn tổng thể từ đầu đến chân chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Vợ người ta xinh xắn, đẫy đà đầy sức quyến rũ, đằng này vợ mình 3 vòng như một, lại cộng thêm cái tật luộm thuộc không thể mê được. Đấy cũng là lý do hàng đêm Phong toàn đẩy vợ sang ngủ với con, còn anh một mình một chiến tuyến.
Là đàn ông, lại thích mê gái đẹp nên Phong cũng đôi ba lần cùng bạn bè vào nhà nghỉ tìm của lạ. Lúc nào về n hà anh cũng tấm tắc khen ngợi rằng các em đấy thật tuyệt vời, rồi nhìn ra vợ mình đúng là chán chả buồn nói.
Đang nhìn trân trân vào màn hình điện thoại ảnh mấy em xinh đẹp, Phong cười típ mắt rồi tấm tắc khen ngợi. Bỗng dưng anh giật bắ.n mình nghe tiếng con trai hét ầm lên.
- Bố ơi, nhìn mẹ kìa.
Phong ngoảnh mặt lại phía nhà tắm nhìn vợ. Anh đán.h rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay, mắt chữ o mồm chữ A há hốc nhìn vợ không cất được thành lời. Phải 1 phút sau, thằng con trai ra lay anh Phong mới giật mình bảo vợ.
- Cô…cô là ai vậy? Sao cô lại bước ra từ nhà tắm của tôi thế.
- Anh không nhận ra vợ mình nữa sao mà lại hỏi câu ngớ ngẩn như thế.
- Vợ…vợ thật ư? Sao nhìn em khác thế. Chẳng giống em thường ngày tẹo nào. Hay là em là họ hàng thất lạc của vợ anh.
- Vậy ư? Chẳng phải thường ngày anh luôn mồm ch.ê v.ợ xấu, luộm thuộm còn gì. Hôm nay em quyết tâm “cải cách” để xem anh còn dám chê đồ nhà rởm nữa không?
- Đến bây giờ anh vẫn không thể tin được người đứng trước mặt là em. Đẹp thật đấy. Nhìn em không khác gì mấy cô hotgirl anh thường theo dõi ở trên mạng. Vợ anh đúng là số một.
- Mẹ đẹp thế bố nhỉ. – cậu con trai lên 6 rỉ tai Phong nói.
- Ừ. Con trai chỉ được cái giống bố thôi. Vợ định đi đâu à, để anh đưa vợ đi nhé.
- Thôi, khỏi cần. Anh ở nhà nấu cơm trông con đi, em có người đến đón rồi. Bình thường em đi đâu anh cũng có bao giờ chở em đâu, hôm nay lại bầy đặt.
- Không. Nhưng anh muốn…
- Anh muốn cũng đã muộn rồi. Thôi con kêu đói rồi kìa.
Linh cầm túi xách, đi dép cao và mặc một chiếc đầm màu đỏ bó sát bước ra ngoài cổng. Phong nhìn theo vợ không chớp mắt, quả thật là vợ đẹp thật, vợ ăn mặc rồi trang điểm như thế này vòng nào ra vòng đấy. Nhưng không biết vợ đi đâu mà đẹp lạ thường đến vậy. Phong vội chạy ra cổng hỏi vợ, thì thấy Linh bước lên một chiếc xe ô tô sang trọng bên trong là một tay khá đẹp trai, trẻ hơn Phong nữa chứ.
Video đang HOT
Lòng sinh nghi, lẽ nào vợ thay đổi như vậy để cặp bồ với tay đại gia kia. Không được, anh phải lôi vợ về ngay lập tức. Phong quay vào nhà bảo con sang nhà ông bà nội bên cạnh ăn cơm, còn mình thì phóng xe đuổi theo vợ còn kịp. Vừa trèo lên xe, Phong giật mình nhìn lại. Trời ơi, sao anh vẫn mặc quần áo ngủ thế này, trông anh không khác gì thằng dật dẹo. Phong lại tức tốc vào nhà thay đồ đẹp để đi, thay xong anh mới nhận ra giờ đã quá muộn để đuổi theo vợ rồi. Ngậm ngùi ngồi nhà đợi vợ, anh nóng ruột không thôi.
Sao lại để thằng khác nó động vào chứ. Cô phải biết giữ mình. Trời ơi là trời (ảnh minh họa)
Chờ vợ cả buổi tối, gọi điện thoại không được Phong bực lắm. Anh cứ nghĩ vợ thay đổi như thế để trả thù anh, có khi nào vợ cùng cái gã lúc chiều vào nhà nghỉ hú hí rồi không. Trời ơi, anh phải đi lục tung nhà nghỉ ở thành phố này lên tìm vợ mới được.
Đang dắt xe ra cổng đi tìm vợ, thì anh lại thấy chiếc xe ô tô đắt tiề.n kia trở vợ về. Linh bước xuống xe, người nồng nặc mùi rượu nhìn Phong cười khẩy khiến anh điên tiết không thôi. Vội đỡ vợ vào trong nhà, thấy quần áo vợ hơi xộc xệch Phong điên lắm quát vợ.
- Em…em với thằng cha kia vừa đi nhà nghỉ về đúng không?
- Anh đoán giỏi thế. Mọi ngày anh vẫn đi nhà nghỉ với gái đấy có sao đâu. Em đẹp em có quyền đi chứ?
- Cô…cô là vợ tôi, xấu đẹp gì cô cũng là của tôi. Sao lại để thằng khác nó động vào chứ. Cô phải biết giữ mình. Trời ơi là trời.
- Tưởng anh không quan tâm em. Mọi ngày anh chẳng phải muốn em đi đâu xa anh càng tốt đó ư?
- Trước khác, giờ khác.
- Thôi đùa anh tý thôi, em đi ăn cưới đứa em ở cơ quan. Nhân cơ hội trêu tức anh một phen, dạy cho anh một bài học. Thường ngày em xấu xí, lúc nào cũng bị anh ch.ê ba.i các kiểu, giờ em quyết tâm thay đổi cho anh xanh mắt. Em nói trước, anh còn chê em nửa lời hay đi gái gú sau lưng em thì cũng đừng trách vợ anh sẽ làm trả lại tương tự.
- Anh sai rồi, vợ đẹp thế này không hưởng còn ham hố gì thứ của lạ đầy bệnh tật kia. Thôi vợ cho anh xin lỗi, tại ngày xưa anh ngu nên mới thế. Giờ anh hối hận lắm rồi.
Gần 12h đêm, Phong nhanh chóng lên giường ngủ trước đợi vợ. Anh không quên xịt ít nước hoa cho quyến rũ. Nhưng ai dè ngay lúc anh hào hứng muốn ngủ cùng vợ thì Linh lại sang phòng con ngủ, để mặc Phong thẫn thờ chờ vợ suốt đêm.
Quả thật hôm nay nhìn vợ bước từ nhà tắm ra, Phong như bị hút hồn trước vẻ đẹp không lẫn được vào đâu của cô ấy. Vợ anh như thế mà trước kia sao anh lại có thể ch.ê ba.i cô ấy không thương tiếc được chứ.
Theo blogtamsu
Người mẹ bị bỏ quên
- Có lẽ phải đưa mẹ về quê! Ở thế này mệt mỏi lắm anh ạ. - Ấy dại! Ở quê có còn ai đâu, mới cả đưa mẹ về bà lại kể lể cho đám bần nông đó thì bẽ mặt. - Anh nói
- Anh tính thế nào thì tính chứ ở thế này không được đâu?
- Để sau đợt hàng này gom tiề.n xây thêm tầng 4. Vợ chồng mình ở tầng hai, thằng Duy ở tầng 3, thế là yên chuyện. Sáng thì em đi sớm, tối về thì vợ chồng mình cùng đi nhà hàng.
- Nhà mình mà cứ như nhà ai vậy.
***
Anh cười khì khì, anh tiếp tục xem vô tuyến. Cô vợ thở dài, cô cầm lấy tập kịch bản quan trọng mà cuối tuần đã bắt đầu bấm máy ra đọc. Phòng của cô nằm dưới phòng bà Tạ, trần nhà lại tương đối mỏng nên bà làm gì cô đều nghe rõ.
Cô diễn viên xinh đẹp không thể chịu được tính cách khắt khe của bà mẹ chồng khó tính, cái khăn, cái áo hay thậm chí cái cốc uống nước dù đã cũ, hỏng nhưng bà vẫn một mực giữ lại và dù cô có cãi tới đâu, thậm chí len lén lúc bà cụ lên phòng để ném tất cả vào sọt rác thì sáng sớm hôm sau cô vẫn thấy nó ở một nơi nào đó trong căn phòng.
Cô và mẹ chồng cãi nhau với đủ mọi lý do. Mọi cử động của cô đều bị bà Tạ nhòm ngó, chỉ cần cô sơ xẩy làm hỏng chuyện gì là ngay lập tức bà cụ xuất hiện và sau vài lời phê bình là cả một bài giáo huấn cổ hủ mà bà luôn nói rằng "đạo làm dâu phải hiểu".
Thằng Duy học lớp 8, nó và bà Tạ cũng chẳng hợp nhau. Hễ bà ôm lấy nó thì nó lại lè lưỡi nói "Bà nội hôi rình." Rồi thì nó phủi đít, chạy tót xuống nhà và vùi mình hàng giờ vào trò game online. Bà không bảo được nó.
Chuyện gì trong ngôi nhà này hễ có chút xíu đả động tới bà cụ hom hem đấy là cô lại thấy khó chịu. Chồng cô bảnh trai và có ánh mắt phong tình nên cô không muốn thuê người làm.
Giúp việc trẻ cô không an tâm còn người già thì cô rất hãi. Cô cáng đáng hết việc nhà, chỉ cần xong vai diễn là cô tất tưởi chạy về nhà, lo chu toàn mọi chuyện trong gia đình. Riêng chủ nhật cô xin nghỉ để quét dọn nhà cửa. Cô chưa lần nào làm anh phải cau mày, nhưng bà cụ khó tính kia thì có.
Có lần bà Tạ đán.h đổ bô nước tiểu cất trong gầm giường xuống sàn nhà, bà với tiếng gọi cô với giọng khẩn khoản và khi tức tốc chạy lên thì một mùi khó chịu ộc lên khiến cô buồn nôn. "Lau cho mẹ nhé. Mẹ nhỡ tay". Cô bịt mũi, mùi khăm khẳm của nước tiểu để lâu ngày bốc sặc sụa khắp căn phòng. Cô oẹ một cái rồi chạy xuống buồng dưới, lát sau cô đi lên và cùng với sự cau có anh dọn hết tất cả. Anh nói :
- Nhà có buồng vệ sinh riêng sao mẹ không dùng!
- Tao quen ở quê thế rồi! - Con dâu gì mới nhờ chút việc đã bĩu môi rồi, rõ là...
- Thôi, lần sau mẹ vào nhà vệ sinh đi. Quê thấy rõ.
- Tiên sư mày! Thế mày chui ở Hà Nội ra chắc.
Anh chẳng nói gì, hôm sau lén lén lúc bà cụ ra ngoài đem cái bô vứt đi. Bà Tạ biết nhưng cũng đành im lặng, từ hôm đó trở đi bà ghét anh ra mặt.
Năm sau, thằng Duy lớp chín. Nó chơi games mải miết. Anh xây thêm tầng nữa, bà Tạ dọn lên tầng trên và côi cút trên đó. Nhưng dù là thế thì việc giáp mặt nhau vẫn khiến cô khó xử. Hàng tuần cô vẫn phải lên đó quét dọn và lần nào mùi bã trầu, rác và mùi khăm khắm của nhà vệ sinh lâu ngày không dội cũng khiến cô cau mày. Cô đeo khẩu trang, cầm chổi quét còn ánh mắt thì cứ nhìn bà cụ đăm đăm.
Bà Tạ bị đau gan cấp tính, bệnh rất nặng. Anh phải mua đủ thứ thuố.c về. Bà uống nhưng mọi thứ đông trùng hạ thảo chẳng thể khôi phục được sức khoẻ đang ngày một héo mòn vì tuổ.i già. Bà Tạ ngày càng gầy, khuôn mặt co lại như quả dừa khô, các nếp nhăn ngày một nhiều, bà đi chuệnh choạng như người say.
Đôi lúc bà ho ra đờm và lần nào bà cũng nhằm sàn nhà mà nhổ. Những bãi đờm đặc sệt dính nhơn nhớp khắp nơi làm cô cảm thấy khó chịu, cô nói khéo để chồng đưa bà cụ về quê nhưng không được. Bà phàn nàn về đủ mọi chuyện trong nhà, chỉ có thằng Duy là dám hỗn công khai với bà.
Có hôm bà nhờ nó đấ.m lưng, nó ậm ờ rồi đấ.m một cái thật mạnh khiến sống lưng của bà như sụm xuống, rồi khi bà ngã xuống nó chuồn thẳng. Bà định đán.h nó thì cô can lại. Cô trách con vài câu rồi bảo "mày mà còn tới gần bà nội là tao đán.h tuốt xác". Thằng Duy "dạ" một tiếng rồi tót vào phòng, lát sau đã nghe thấy trong phòng nó văng vẳng tiếng kêu la, khua vũ khí.
Bà Tạ nằm liệt giường, không cử động được. Chứng xơ gan ngày càng nặng và việc phẫu thuật lại trở thành vấn đề nan giải.
- Hay đưa mẹ vào viện đi!
- Chỉ sợ mẹ không đồng ý.
- Ôi dào! Anh đặt một suất ở bệnh viện bác sỹ Triệu. Trọn gói luôn.
- Vợ chồng mình bận bịu, còn chuyện học hành của thằng Duy nữa. Cứ đưa mẹ vào viện, khi nào khoẻ thì đón về.
- Ừ! Cũng đúng.
Cô có chuyến du diễn ở Trung Quốc nên phải vắng nhà một thời gian, anh cũng lo cho chuyến hàng sắp tới nên việc đưa bà cụ vào bệnh viện trở thành biện pháp hữu hiệu. Bà Tạ liệt phải nằm một chỗ nhưng khi hai vợ chồng vào trình bày chuyện chuyển bà vào viện bà có thể nhìn thấy vẻ tự đắc của cô con dâu.
"Ắt hẳn đây là ý kiến của nó, nó muốn tống mình ra khỏi nhà". Bà trừng mắt lườm cô cho tới lúc cô ra khỏi phòng. "Lát nữa bác sỹ sẽ tới đón mẹ, thôi tụi con phải đi rồi". Cánh cửa được đóng chặt lại, ra khỏi phòng cô bảo "Nhẹ cả người anh nhỉ".
Cô vào phòng thằng Duy, lấy một tệp phong bì dày cộm đưa cho nó rồi bảo "lát bác sỹ đến mày đưa cái này cho ông ấy". Thằng Duy không ngoảnh lại, nó dán mắt vào màn vi tính chăm chú như đang khảo cứu công trình khoa học.
"Tao và bố vắng nhà một thời gian, việc học hành ăn uống mày tự lo lấy. Đồ ăn đầy trong tủ không cần mua đâu". Cô lấy trong túi ra hai triệu, đặt ở mép bàn, cô bảo "Cầm lấy đóng tiề.n học và...Làm gì thì làm". Thằng Duy không nói gì, những con quái thú với đủ mọi hình thù vẫn cuốn hút nó hơn.
Bà Tạ nằm trên phòng, bà cố gượng dậy nhưng không được. Từ ngày lên thành phố bà đâ.m ra lười nhác. Sự nuông chiều của con trai không khiến bà vui chút nào, vật chất đầy đủ khiến bà cảm thấy thiếu thốn. Bà định gọi thằng Duy lên trò chuyện cho đỡ buồn nhưng ý nghĩ vừa mới manh nha đã lập tức biến mất. Bà thở dài, hai tay đặt lên bụng, bà cố ru mình vào giấc ngủ.
Lát sau bà nghe thấy tiếng bấm chuông, bác sỹ đã tới vậy là thời gian tới đây bà lại phải nằm trong căn phòng xa lạ nồng nặc thuố.c sát trùng.
***
Căn phòng lâu ngày không có ai quét dọn trở nên bừa bãi và luộm thuộm. Thật chẳng rõ thằng Duy bày biện kiểu gì mà nhà của tan hoang như một bãi rác. Vỏ bánh, vỏ kẹo, mỳ tôm, hộp cơm nằm la liệt khắp nơi trong phòng, mùi xú uế quện đặc sệt.
Anh cũng chẳng hiểu số tiề.n mà cô đưa thằng Duy nó đã làm gì mà hai tuần đã hết nhẵn. Nhưng dù sao thì cô vẫn cảm thấy vui vì bà cụ đáng ghét đó đã không còn làm phiền cô. Hôm sau chồng cô sẽ về và để tạo sự bất ngờ cô quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ. Sau bộ phim "Nàng dâu hiền" cô được nghỉ hai tuần. Thời gian này dùng để nghỉ ngơi và làm việc nhà thì thật hữu ích.
Cô quét dọn cẩn thận tất cả ngóc ngách trong căn nhà, dĩ nhiên là trừ tầng tư của bà Tạ. Trước khi bà cụ tới bệnh viện căn phòng đấy đã được cô quét dọn cẩn thận. Thằng Duy thì chẳng bao giờ lên đó nên chắc việc quét dọn cũng không cần. Hôm sau Nhược về và sau bữa lẩu thịnh soạn hai người đưa nhau vào phòng. Hai người quấn chặt lấy nhau.
Anh định mua ít thức ăn vào viện thăm bà Tạ nhưng cô gạt đi. Cô nói "không cần đâu, mình đã đưa ngần ấy tiề.n cho ông Triệu, ông ấy là người biết chuyện, chắc chắn sẽ chăm lo chu đáo." Anh ậm ừ nghe theo.
Rồi anh nhìn thằng Duy, nó đang lục lọi đống bim bim ở tủ lạnh để mang lên phòng. "Hay mai đi học về con ghé thăm bà nội đi". Thằng Duy sững người lại, mặt tái đi rất nhanh, những gói bim bim được gom thành đống trước ngực rơi lẹp bẹp dưới đất. Cô vỗ mạnh vào vai anh rồi nói "Anh này, con nó còn phải học thời gian đâu mà..." Anh định nói thêm vài câu thì cô đã cười xoà rồi lấy lý do phải đọc kịch bản để đuổi thằng Duy lên lầu.
"Anh Tuấn phải không. Tôi là Triệu, bác sỹ của bệnh viện...Thành thật xin lỗi anh hôm trước nhận lời anh tôi đưa xe tới đón bà cụ nhưng bấm chuông không ai mở cửa. Tôi định điện để hẹn lại thì có người ở viện bảo có một ca phẫu thuật cần có sự giúp đỡ của tôi. Sau đó tôi cũng bận quá nên không báo lại. Xin lỗi anh, chiều nay tôi tới đón bà cụ được chứ."
Anh hoảng hồn, hỏi lại thì vẫn chỉ nhận được lời xin lỗi vu vơ. Anh chợt nhớ tới đống thẻ Võ lâm có mệnh giá 500 mà thằng Duy cất ở ngăn tủ phòng riêng. Anh không lạ gì, thằng Duy trước giờ chưa có thói quen tiết kiệm...
Anh lao lên phòng bà cụ và khi cánh cửa được mở ra thì mùi xú uế bốc ra nồng nặc, căn phòng tối âm âm. Anh nín thở, mò mẫm tìm công tắc đèn.
Căn phòng sáng trưng, mùi hôi thối chùm lấy căn phòng như bàn tay người khổng lồ. Bụi ẩm mốc, trong không gian ngột ngạt đó anh nghe thấy tiếng vo ve của loài ruồi. Tấm rèm màu trắng đặt ở cửa sổ đã chuyển màu cháo lòng và khi nhìn về phía chiếc giường toàn thân anh co rúm như con mèo bị nhúng nước, hai con mắt mờ đục lồi ra, chiếc chìa khoá bé con con trượt khỏi bàn tay.
Mùi xú uế ngày một nồng. Bóng đèn kêu "tách" một tiếng rồi từng chùm sáng nhạt dần. Những con ruồi bay quanh chiếc giường . Chúng vo ve bài bản như một cuộc diễu binh. Bà cụ đã ra đi...
Theo Guu
Đêm đầu tiên về nhà chồng, dâu mới phải quỳ suốt đêm ở nhà tắm Đêm đầu tiên ở nhà chồng, dâu mới phải quỳ suốt đêm ở nhà tắm. Bao tức tưởi trong Hồng cứ ùa về. Hồng muốn chạy ra khỏi cánh cổng nhà chồng ngay tức khắc. ảnh minh họa Nếu bây giờ cho Hồng, 26 tuổ.i chọn lựa lại, Hồng sẽ không bao giờ lấy chồng xa. Cô thậm chí cũng không kết hôn...