Những đ.ứa t.rẻ ở xã “cơm đen”
Những đ.ứa t.rẻ trong sáng, vô tư, hồn nhiên lẽ ra phải được ôm ấp yêu thương nay phải chịu cảnh “mồ côi”, những cụ già ở cái t.uổi gần đất xa trời lẽ ra phải được chăm sóc, phụng dưỡng nay lại thẫn thờ ôm cháu…
Đó là hệ lụy, kết cục buồn của những mảnh đời chỉ vì hám t.iền, dấn thân vào vòng xoáy tội lỗi để rồi phải trả giá nơi trại giam để lại nỗi đau cho người thân.
Ma tuý và nỗi đau để lại
Xã Hưng Long, huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An hay còn gọi là xã “cơm đen” nằm lọt thỏm dưới con đê 42 sừng sững. Phía trước là dòng sông Lam xanh biếc hiền hòa bao đời nay đã nuôi sống người dân nơi đây. Nhưng oái ăm, mảnh đất này cũng được xem là “địa lợi” cho m.a t.úy từ các vùng rẻo cao được các lái bè tập kết hoặc xé lẻ để đưa xuống TP Vinh, tỉnh Nghệ An tiêu thụ.
Biết chúng tôi là nhà báo, anh Trương Đình Thành – Trưởng CA xã Hưng Long tình nguyện dẫn đường cho chúng tôi. Vừa bước chân vào ngôi làng đầu tiên, chúng tôi đã bắt gặp những ánh mắt tò mò, dò xét của hết thảy mọi người. Anh Thành cho biết: “Cứ thấy người lạ về là người ta lại lo lắng, sợ hãi. M.a t.úy nơi đây như một cơn lốc xoáy khủng khiếp càn quét nhiều năm trời khiến xóm làng xác xơ tiêu điều. Hàng trăm đàn ông, đàn bà ở Hưng Long đã sa vòng lao lý vì m.a t.úy, nhiều người trong số đó đã c.hết, số còn lại cũng đang ở trong bốn bức tường nhà tù. Cái họ để lại sau lưng là những cảnh đời “mồ côi” của con trẻ, những mẹ già thẫn thờ ngồi ôm cháu với sự cô đơn, đau khổ tột cùng.
Nằm lẩn khuất trong lối nhỏ của xóm 7 là ngôi nhà của cụ Phạm Thị Biên. Ở t.uổi 87, lẽ ra cụ phải được hưởng sự chăm sóc, phụng dưỡng từ con cháu. Thế nhưng, cuộc đời lại không cho cụ sự may mắn và hạnh phúc đó. Kể từ ngày con trai và con dâu vào tù vì tội buôn bán ma tuý, cụ đ.âm ra lẩn thẩn. Rơm rớm nước mắt, cụ Biên kể: Con trai đầu của cụ tên là Trường, bị một số kẻ lợi dụng, rủ rê lôi kéo vào con đường cờ bạc rồi nghiện m.a t.úy. “Nó đã làm cho mọi thứ đảo lộn cả lên, bi kịch gia đình cũng xảy ra từ đó”, cụ Biên than thở. Khi phận người như bánh xe tuột dốc, không có cơ may cứu vãn, Trường phải chuyển sang làm nghề xách thuê từng tép Hêrôin và bị CA bắt quả tang. Năm 1999, TAND tỉnh Nghệ An đã tuyên phạt Trường 16 năm tù giam.
Từ ngày Trường bị bắt, kinh tế gia đình trở nên túng thiếu, nhiều bữa không có cơm ăn. Thương con, chị Phạm Thị Mỹ (vợ anh Trường) đành làm liều. Trên đường đi thăm chồng ở trại tạm giam, chị đã nhận xách thuê ma tuý và bị bắt, rồi bị tuyên án 17 năm tù. Anh Trường, chị Mỹ vào tù bỏ lại bà mẹ già đau yếu cùng hai đứa con thơ đang t.uổi chập chững. Hiện 2 cháu là Lê Văn Nhật và Lê Văn Bảo đều đã nghỉ học. Hàng ngày, Nhật thường theo người trong làng đi quét sơn để k.iếm t.iền đỡ đần bà. Năm nay, Nhật mới bước sang t.uổi 13, nhưng sự thiếu vắng thường xuyên của cha mẹ khiến cậu bé già đi trước t.uổi. Sự học dang dở vì phải đi k.iếm t.iền nuôi bà, nuôi em khiến cho tính khí của cậu bé trở nên cộc lốc, ngang tàng…
Những đ.ứa t.rẻ sống thiếu cha mẹ
Video đang HOT
Hoàn cảnh của bà Hoàng Thị Liên, 80 t.uổi ở xóm 9A, cũng không kém phần bi đát. Anh Loan con trai bà sau khi đi bộ đội về cũng nuôi giấc mộng làm giàu. Ban đầu vay ngân hàng 7 triệu đồng làm vốn theo bạn đi bè ngược dòng lên Con Cuông, Tương Dương vào tận các bản làng heo hút để mua gỗ giá rẻ về Vinh bán. Bản làng xa tít lại lắm t.huốc p.hiện, chuyến đi đầu tiên, anh hút thử một điếu. “Chỉ một điếu thôi mần răng say được….”, anh Loan tự bảo thế. Sau bữa đó, ai ngờ nhớ mãi. Từ điếu thuốc thứ 2 nơi rừng sâu, Loan trở thành kẻ khác, Loan nghiện nhanh, nghiện nặng. Những chuyến đi buôn bán lâm sản ngày càng thua lỗ, nợ ngân hàng không trả được đồng nào, đành làm liều chuyển sang nghề xách ma tuý. Sau 2 lần đầu khá thành công và trả được một số nợ nần, đến chuyến thứ 3 anh bị bắt và phải ngồi tù. Ngày nghe tin con bị bắt vì m.a t.úy, bà Liên vốn bị bệnh tim đã bị ngất ngã gãy chân, nay đành chịu cảnh què, đi lại chống gậy khó khăn.
Cách đó không xa là nhà cụ Nguyễn Thị Tỉu ở xóm 9B. Năm nay cụ Tỉu đã bước sang t.uổi 88 nhưng vẫn phải cưu mang 2 cháu là Nguyễn Sỹ Lâm và Nguyễn Sỹ Hải đang chịu cảnh “mồ côi”, bởi bố chúng đang thụ án 16 năm trong trại giam vì tội vận chuyển ma tuý trái phép, còn mẹ các cháu thì bỏ đi biệt xứ từ ngày chồng vào tù. Nỗi đau khi con trai vào tù, con dâu bỏ đi khiến bà Tỉu đổ gục. Mấy tháng trời nhờ vào tình thương của làng xóm, bà Tỉu lại phải gượng dậy gồng mình vượt qua đau đớn, bệnh tật để nuôi những đứa cháu côi cút.
Bà Tỉu với nỗi đau con trai vào tù, con dâu bỏ đi
“Tết này, bố có về không bà”?
Bà Tỉu đã nghe câu này không biết bao nhiều lần. Nghĩ về nỗi đau của gia đình, thương đứa cháu thơ ngây, tội nghiệp, lòng bà Tỉu như dao cắt. Ngày trước, Tết đến mấy đ.ứa t.rẻ được bố mẹ đưa đi chợ Tết, sắm sanh, mua quần áo mới, chúng vui thích lắm. Hiểu tâm lý đó, bà Tỉu dành dụm mua đồ chơi cho cháu nhân dịp Tết, nhưng khuôn mặt Lâm, Hải vẫn đượm buồn, bà Tỉu mới hiểu, cái cần của các cháu không phải là những bộ quần áo, những món đồ chơi mà là sự có mặt, tình yêu thương của bố mẹ.
Ở chốn lao tù, những con người tội lỗi cũng đã khóc, bởi họ đã nhận ra lỗi lầm của mình. Đọc những dòng chữ sau đây, chúng tôi cũng không khỏi động lòng: “…. Đêm mồng 3 tết, mẹ thức suốt đêm để nhìn về hướng mà các con đang ở, nước mắt đầm đìa. Mẹ đau lòng xót ruột khi nghĩ về 2 con thơ dại. Mẹ ở trong cảnh tù tội khổ lắm, nhớ nhà, thương bà và các con không chịu nổi. Vì đồng t.iền mẹ sa vào tội lỗi, làm khổ các con, khổ bà…” (Viết từ trại cải tạo Đồng Sơn- Đồng Hới- Quảng Bình).
“… Hôm nay là ngày đầu năm mới, quanh bố là 4 bức tường, bố không buồn vì đó là cái giá bố phả trả cho những lỗi lầm của mình. Bố chỉ thương 2 con, bởi nếu bố ở nhà các con đã có thể có được một cái Tết ấm áp hơn. Bố sẽ cố gắng cải tạo thật tốt để nhà nước giảm án, sớm trở về với 2 con…” (Viết từ trại cải tạo Bình Điền I – Thừa Thiên Huế).
Dòng chữ trên những trang thư đã nhòe đi vì nước mắt. Dễ hiểu thôi, thay vì những món quà mừng t.uổi cho con, ngày đầu năm mới, chị Nguyễn Thị Châu và chồng là Nguyễn Thái Hòa chỉ có thể gửi tới 2 đứa con Nguyễn Thanh Sơn và Nguyễn Thị Hảo ở xóm 8 xã Hưng Long (Hưng Nguyên), hiện đang ở với bà nội là Nguyễn Thị Du 84 t.uổi những lời “tạ tội”.
Anh Trương Đình Thành, Trưởng CA xã Hưng Long cho biết thêm: Có nhiều gia đình cả vợ lẫn chồng đều phải “ăn cơm tù” vì dính đến m.a t.úy. Lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn bán “ cái c.hết trắng” đã lôi kéo nhiều người vào “giấc mộng đổi đời” và kết quả cho sự làm giàu phi pháp ấy là những án t.ử h.ình, chung thân. Chồng vợ đôi ngả, mẹ già đớn đau, con trẻ mồ côi. Có nhiều gia cảnh thật đáng thương… Được biết, thời kỳ cao điểm, xã Hưng Long có tới 103 người liên quan đến m.a t.úy. Đến nay vẫn còn 43 người đang phải chịu các mức án khác nhau, 8 đối tượng hiện đang có lệnh bị truy nã, một số thì đã c.hết do HIV và những thứ bệnh khác.
Ông Hoàng Nghĩa Nhân – Phó chủ tịch UBND xã Hưng Long cho biết: M.a t.úy nay không còn “hoành hành” ở Hưng Long như trước nữa, và tất nhiên nỗi đau cũng dần dần được với đi, khi mỗi năm có không ít người được trở lại với cộng đồng. Năm 2010, xã có 13 người trở về từ các trại giam, và lao động sản xuất tốt. Như để chứng minh cho điều mình nói, trước khi chúng tôi có ý định rời xã Hưng Long, anh Nhân đã gợi ý để chúng tôi qua nhà chị Nguyễn Thị Liễu, người trở về từ nhà tù vì m.a t.úy, nhưng đã tu chí làm ăn, xây được nhà cửa, chăn nuôi tốt và con cái học hành chu đáo. Trong ngôi nhà khang trang vừa mới được xây xong, chị Liễu kể: “Vì m.a t.úy, cả hai vợ chồng đều phải vào tù. Thương hai đứa con phải bơ vơ vì lỗi lầm của bố mẹ, trở về sau 5 năm bên bốn bức tường, tôi quyết tâm bù đắp cho con cái. Tôi vay vốn làm ăn, và rất may được chính quyền hậu thuẫn, nên mới có cơ nghiệp như ngày hôm nay”.
Đứa con lớn của chị Liễu chuẩn bị đi xuất khẩu lao động, còn đứa nhỏ thì đang học cấp 2. Chị Liễu đang chờ ngày anh Loan, chồng chị ra tù để gia đình được đoàn tụ. Ít ra, nhìn vào gia đình chị Liễu, chúng tôi cũng thấy sáng lên một niềm tin nào đó, rằng 1 năm, 2 năm hay lâu hơn chút nữa, sẽ không có đ.ứa t.rẻ nào ở Hưng Long phải đón Tết trong sự cô đơn, trơ trọi.
Buôn bán m.a t.úy hoạt động mạnh ở xã Hưng Long trong khoảng thời gian từ năm 1997 đến năm 2002. Thời kỳ cao điểm, xã có 103 người bị bắt vì liên quan đến m.a t.úy, trong số này đa phần là các trụ cột trong gia đình. Theo lý giải của lãnh đạo địa phương thì nguyên nhân chính dẫn tới thực trạng này là vị trí địa lý của xã Hưng Long thuận lợi, nằm bên dòng sông Lam, nơi các thuyền bè từ miền ngược qua lại, giấu m.a t.úy từ các huyện giáp biên đưa xuống TP Vinh tiêu thụ.
Bản làng nghiệt ngã vì… 'ết'
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày xã nghèo Châu Khê (Nghệ An) nổi lên phong trào làm gỗ, làm mây. Người dân tứ xứ đổ về. Bản nghèo bỗng trở nên nhốn nháo, khi có sự góp mặt của gái mại dâm và các đối tượng mua bán, sử dụng ma tuý...
Bão "ết" tràn làng nghèo
Từ đó số người mắc nghiện tăng lên. Từ hút đến chích, các đối tượng nghiện dùng chung kim tiêm nên HIV/AIDS đã lan truyền nhanh chóng và tang thương đổ lên xóm nghèo.
Chị Hoàng Thị Thu, ở thôn Khe Choăng, xã Châu Khê, huyện Con Cuông tâm sự: "Trước đây gia đình cũng sung túc, anh làm nghề thợ xây, không giữ được mình đã dính vào h.eroin rồi mang bệnh về nhà, Anh bị nhiễm HIV đã c.hết cách đây 5 năm, sau đó tui đi xét nghiệm và biết mình cũng bị nhiễm HIV, nhiều khi muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến 3 đứa con lại cố sống, sau đó nhận được ARV điều trị, giờ sức khỏe cũng tạm ổn". Hiện tại, chị đang làm nghề thu mua phế liệu, cả ba đứa con đều bỏ học giữa chừng. Chị Thu là một trong số rất nhiều những thân phận phụ nữ bị mắc căn bệnh thế kỷ từ chồng.
Ông Hoàng Đình Hồng, Phó trưởng phòng LĐTB&XH huyện Con Cuông cho biết: "Trước đây huyện Con Cuông rất bình lặng nhưng sau đó cơn lốc giá gỗ lao vào rồi mang theo cả những hệ lụy của nó, chúng tôi không kịp trở tay, thời gian này với sự vào cuộc của các cơ quan ban ngành đã đẩy lùi được một phần tệ nạn. Tuy nhiên, những hệ lụy của nó vẫn nghiệt ngã với những người thân của họ".
Đến câu lạc bộ Mái ấm gia đình của thị trấn Con Cuông chúng tôi mới thấy hết được những nỗi đau của những con người đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ quái ác mà người chồng của họ mang về, sau những bước đi nhầm của người thân để lại cho họ là những tháng ngày đau thương nghiệt ngã.
Những hệ lụy đau lòng
Đêm, núi rừng Pù Mát như dữ dội hơn, ngôi trường tiểu học dành cho t.rẻ e.m dân tộc Đan Lai chìm lấp giữa màn mưa giăng trắng xoá. Bản làng le lói như một điểm chấm giữa hun hút rừng già như chính những số phận éo le của họ. Sáng hôm sau, sương sớm như chiếc mền bông khổng lồ còn phủ kín bản làng, theo chân những người làm công tác chuyên trách phòng chống tệ nạn của xã, chúng tôi được tận mắt chứng kiến những số phận nghiệt ngã, những mảnh đời bất hạnh éo le, những hoàn cảnh lâm vào cảnh khốn cùng vì HIV. Trong căn nhà sàn lụp xụp, chúng tôi chứng kiến hai ông cháu ngồi ủ rũ tựa cột mà không khỏi xót xa.
Ông ngoại và cháu La Thanh Tùng, trong ngôi nhà rách nát
Chị Lô Thị Giới - Trạm phó trạm y tế xã Châu Khê cho biết, cháu bé đó là La Thanh Tùng, bố mẹ cháu đều đã c.hết vì AIDS. Giờ chỉ có hai chị em, người chị gái La Thị Ly mới 10 t.uổi đang sống cùng ông ngoại, cả hai bà nội ngoại của các cháu đều đã mất. Ông La Văn Thi năm nay cũng đã ngoài 70 t.uổi, thân già còm cõi một mình kiếm lát sắn củ khoai nuôi cháu.
Nhìn những hoàn cảnh đó không ai cầm được nước mắt. Nhưng những mảnh đời đó vẫn còn "may mắn" hơn em Vi Văn Sang... ở bản Khe Giới. Bố mẹ em đều đã bị cướp đi cuộc sống, nhưng em cũng đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Giờ chỉ có ông bà nội ngoại sống với em. Nhưng ai ở đó cũng biết rằng, không bao lâu nữa em sẽ không biết về đâu khi ông bà đều đã gần t.uổi thập cổ lai hy. Hơn nữa ông ngoại đang bệnh nằm liệt giường. Gia đình em chỉ trông chờ vào tình thương của hàng xóm láng giềng.
Chị Nguyễn Thị Hoa, phụ trách vấn đề HIV của xã Châu Khê tâm sự với chúng tôi trong nước mắt: "Tôi làm việc này đã được mười năm, chưa khi nào tôi thấy có nhiều hoàn cảnh éo le đến vậy. Nhiều lúc đi gặp người bệnh mà nước mắt cứ tuôn trào. Mình không có điều kiện để giúp đỡ họ về mặt vật chất. Chỉ biết mang hết tình thương dồn vào động viên, an ủi họ. Điều làm tôi trăn trở nhất là làm sao họ được hỗ trợ ARV để chống chọi với bệnh tật và nuôi con cái trưởng thành".
Không những thế, những người thân vô tội của họ cũng chịu chung số phận là chống chọi để giành giật sự sống từng ngày từng giờ khi tử thần đã điểm tên. Nhìn những cặp mắt ngây thơ của những đ.ứa t.rẻ mồ côi, những lo toan, sợ hãi của những người phụ nữ đang chờ ngày ra đi mà không biết con cái họ sẽ đi về đâu. Giờ mạng sống của mình đã không còn thì làm sao lo cho những đứa con thơ dại cho đến khi chúng trưởng thành. Chúng tôi quay lại thành phố khi phía thượng nguồn dòng sông mây đen đã giăng kín đại ngàn, gió đuổi nhau ràn rạt làm lòng sông tung bọt đỏ ngầu, dữ dội...
Theo PL&XH
Khi sinh viên dẫn người yêu đi học chung Không gian hẹn hò của sinh viên không chỉ ở những góc công viên, những vùng đất trống, sân ký túc xá, quán café hay phòng trọ mà còn ở ngay trên giảng đường. Trào lưu sinh viên dắt người yêu đi học cùng đã trở nên quá phổ biến. Nhiều bạn chia sẻ về việc thường xuyên dẫn người yêu đi học...