Nhụ.c nh.ã làm dâu nhà giàu
Tháng nào tôi cũng phải ngửa tay ra xin tiề.n chồng, nếu chồng không cho thì đúng là tôi không có tiề.n chi tiêu thật, vì tôi đâu có đi làm.
Lấy chồng giàu cả nhà sung sướng
Thấy con gái mình lấy được chồng giàu có lại gia giáo, bố mẹ tôi mừng lắm, họ hàng mừng rơi nước mắt vì cuối cùng cô con gái của họ, học cao hiểu rộng cũng lấy được người chồng tương xứng. Mẹ tôi chắc mẩm: “Gia đình người ta vừa giàu có lại vừa gia giáo, con về bên ấy nhớ sống cho khéo léo, đừng để bố mẹ mất mặt nhé”. Tôi cũng chỉ biết vừa khóc vừa gật đầu vì thương mẹ và lo lắng cho bản thân mình.
Chồng tôi yêu thương tôi thật lòng. Có lẽ gia đình anh đồng ý một cô gái gia thế bình thường như tôi cũng vì tôi có học lại ngoan ngoãn. Tôi yêu anh chân thành, cũng mong muốn được làm vợ anh. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh về nhà giàu, tôi có chút lo sợ. Tôi chỉ sợ một ngày nào đó, họ sẽ khinh tôi, sẽ chê tôi con gái nhà nghèo rồi nảy sinh nhiều chuyện vì vốn gia đình anh trước cũng không đồng ý tôi. Nhưng sau vì anh thuyết phục, vì anh khen ngợi tôi nhiều nên cuối cùng bố mẹ anh cũng gật đầu. Họ nói, lấy con dâu hiền về thì cũng được, phải đứa nào ghê gớm nó lại nắm hết tiề.n của chồng. Thế nên, người hiền và ngoan là được chọn. Tôi được đồng ý cũng vì lý do… hiền.
Bố mẹ tôi lúc nào cũng tự hào về con gái. Đi đâu cũng khoe rằng số con gái may mắn, lấy được người chồng tử tế, đức độ lại con nhà khá giả. Từ nay ông bà sẽ không phải lo nhiều nữa. Chỉ mong sao đứa con học hành tử tế tìm được nơi ăn chốn ở, yên bề gia thất và có cuộc sống sung sướng một chút. Giờ coi như là được yên tâm.
Phận con dâu ngửa tay xin từng đồng
Sống ở nhà chồng được khoảng 3 tháng thì bố mẹ chồng nói tôi nghỉ làm để lo công việc nội trợ trong gia đình. Tôi học hành tử tế nhưng công việc khá vất vả vì khi chưa chồng, tôi là đứa con gái rất năng động. Tôi luôn muốn tự lập kiế.m tiề.n, muốn tự mình bươn trải. Thấy công việc không hợp với người có gia đình, bố mẹ chồng muốn tôi nghỉ làm và hứa hẹn sẽ xin cho tôi một công việc ổn định hơn. Dù không thích nhưng tôi cũng phải gật đầu với suy nghĩ, sau này có con cái, công việc ổn định là tốt nhất.
Video đang HOT
Sống ở nhà chồng được khoảng 3 tháng thì bố mẹ chồng nói tôi nghỉ làm để lo công việc nội trợ trong gia đình. (ảnh minh họa)
Thế là, tôi ở nhà làm nội trợ. Có những khi cả nhà đi làm, tôi thui thủi một mình phải sang hàng xóm hóng chuyện với mấy cô giúp việc. Cuộc sống trở nên nhàm chán. Ai cũng nói tôi nên đi làm lại, tôi cũng đề cập nhiều lần với chồng rồi nói ý với bố mẹ, nhưng ngay lập tức mẹ chồng tôi gạt phắt đi. Mẹ nói: “Nhà này lắm tiề.n nhiều của, đàn ông đi làm nuôi vợ con. Đàn bà chỉ có trách nhiệm làm việc nhà. Tiề.n cô kiếm thì được mấy, chỉ đủ thuê ô sin”. Mẹ nói vậy khiến tôi bị xúc phạm ghê gớm, tôi cảm thấy bao nhiêu học thức của mình đổ xuống sông xuống biển. Thật lòng, tôi lấy chồng giàu nhưng đâu có ý định ăn bám nhà chồng. Mẹ co.i thườn.g công việc của tôi, nói tôi không kiếm được tiề.n làm giàu cho gia đình thì ở nhà làm nội trợ, cho mẹ đỡ phải thuê ô sin. Thế khác nào mẹ coi tôi như người giúp việc. Tôi ngày ngày làm bạn với chó mèo, với những người giúp việc hàng xóm, tôi cũng chẳng khác gì họ, cô đơn, chỉ biết quét và lau nhà, rồi ngửa tay lấy tiề.n của chồng.
Tôi đâu phải không lo được cuộc sống của mình nhưng nhà tôi không muốn thế. Mẹ chồng tôi nói mỗi tháng chu cấp cho tôi vài triệu, đủ chi tiêu gia đình, thế là còn cao hơn lương tôi đi làm. Ở nhà không phải đi lại, lại có tiề.n tiêu hàng tháng thì còn gì bằng, mẹ tôi thường nói thế. Tôi đâu phải người không biết việc, đâu phải người không biết làm gì mà mẹ tôi lại coi tôi như vậy. Thật tình tôi đã hiểu cảnh làm dâu nhà giàu.
Tôi mua bát đĩa không đẹp mẹ tôi chê ngay. Mẹ nói có việc đó mà làm không xong, lần sau để mẹ tự đi. Vì nhà mẹ sang trọng, không muốn để mấy đồ rẻ tiề.n. Tôi thì tính tiết kiệm nên không muốn hoang phí. Vả lại, bát đĩa tôi mua làm gì đến nỗi, chỉ là không hợp sở thích của người già như mẹ mà thôi.
Tháng nào tôi cũng phải ngửa tay ra xin tiề.n chồng, nếu chồng không cho thì đúng là tôi không có tiề.n chi tiêu thật, vì tôi đâu có đi làm. Ở nhà chồng tôi đúng như người giúp việc, đến tháng là được trả lương. Mẹ chồng tôi không bao giờ cho tôi tham gia một việc gì trong nhà, nhất là mấy việc liên quan tài chính. Mẹ nói, con gái nhà nghèo thì con mắt thẩm mĩ phải khác, không hợp với nhà mẹ. Tôi chưa thấy người mẹ chồng nào lại khinh con dâu như vậy. Tôi dù sao cũng là con của mẹ, là vợ của con trai mẹ.
Thật tình, tôi cảm thấy mình trở thành một con người vô dụng, không biết bầu trời là gì. Mọi thứ trong mắt tôi tốii tăm, bao công sức học hành tiêu tan hết. Tôi không biết có ai ở trong hoàn cảnh như tôi không? Nhụ.c nh.ã lắm các bạn ạ!
Theo VNE
Chẳng lẽ tôi bị quả báo vì giật người yêu của bạn?
Sau này cưới nhau rồi tôi mới thấm thía câu tục ngữ: "Tốt mã, rã đám". Trông bề ngoài Trung như thế, tôi đâu ngờ anh lại chẳng phải đàn ông.
Tôi giật người yêu của bạn. Mọi người đều nói như vậy. Nhưng tôi nghĩ khác. Trong tình yêu cũng như mọi thứ trong cuộc sống này, cái mà ta muốn có được thì đều phải đấu tranh, giành giật. Không tự nhiên mà ai cho ta điều gì.
Ngày Lan giới thiệu Trung với tôi, nhìn vẻ hớn hở của cô nàng, tôi bỗng thấy khó chịu. Sao ông trời bất công vậy? Người thì có đủ thứ, kẻ lai chẳng có gì? Lan vừa là con nhà giàu, vừa đẹp, lại học giỏi. Giờ đây Lan lại vớ được anh chàng đẹp trai, cao ráo, ăn nói duyên dáng lịch sự.
Tôi ngoài mặt chúc mừng bạn nhưng ruột gan lại héo hắt. Và tôi quyết tâm bằng mọi giá phải có người đàn ông này. Tôi xin số điện thoại, liên hệ khi thì nhờ Trung giải dùm bài toán, lúc lại hỏi cách xử lý quan hệ giữa các đồng nghiệp trong trường. Hoặc có khi chỉ là để hỏi "anh khỏe không?", "chúc anh ngủ ngon"... Rồi tôi nói gần nói xa là giờ đây anh trở nên rất đặc biệt với tôi, rằng tôi luôn nhớ anh mà không thể nào kiểm soát nổi. Mới đầu Trung còn im lặng, sau đó anh trả lời, dù chỉ là nhưng câu vu vơ nhưng tôi thấy "cá đã cắn câu".
Chính lúc ấy, trường có suất đi đào tạo ở nước ngoài 6 tháng, Lan được cử đi. Tôi càng tức tối: Tại sao cái gì hay, cái gì tốt cũng vào tay cô ta mà không đến lượt mình? Tôi và Lan học cùng lớp, cùng được giữ lại trường, tại sao bây giờ cô ta là trưởng bộ môn, còn tôi vẫn là giảng viên quèn? Tại sao cô ta được đi đào tạo ở nước ngoài trong khi tôi chỉ kém cô ta một chút về điểm ngoại ngữ nhưng các môn khác có khi tôi hơn hẳn? Suy đi tính lại, tôi quyết tâm sẽ lấy lại những gì thuộc về mình.
Hóa ra mọi chuyện đơn giản hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ cần một lần cho Trung uống say, ngồi không vững phải tựa vào người tôi. Thằng bé phục vụ trong quán được tôi cho 100 ngàn đồng để chụp lại những tấm hình mà tôi nói với nó khi nhờ chụp là "để cho khi nào chú tỉnh rượu sẽ thấy mắc cỡ mà bỏ nhậu luôn". Tôi tạo một địa chỉ mail khác để gởi những tấm ảnh ấy cho Lan. Bất chiến tự nhiên thành. Không bao lâu sau Lan chủ động chia tay, không cho Trung cơ hội nào để giải thích.
Ngày Lan trở về, bạn chỉ nói với tôi một câu: "Từ nay chúng ta không còn là bạn của nhau nữa". Tôi cũng đâu cần? Vậy là chúng tôi tuy vẫn dạy cùng trường, ra vô đụng mặt nhưng không bao giờ chào hỏi nhau. 2 năm sau thì chúng tôi cưới. Tôi mời Lan, cứ tưởng cô ta không dự nhưng rồi vẫn thấy có mặt trong đám cưới. Trung có vẻ lúng túng, còn tôi thì thấy mãn nguyện vô cùng. Tôi nhớ hôm đó khi đến bàn tiệc có Lan ngồi, Trung đã đặt tay lên vai cô ta, giọng nhẹ nhàng: "Anh xin lỗi. Mong là sẽ có một người tốt hơn anh đền bù cho em". Tôi tím ruột nhưng vẫn giả bộ tươi cười.
Đêm đó Trung ngủ như chế.t nên chẳng có động phòng. Tôi nghĩ có lẽ do anh mệt và say. Đêm thứ hai tình hình cũng không khá hơn: Chúng tôi gần nhau chưa đầy 5 phút Trung đã ngã ngựa. Lúc đó tôi vẫn còn nghĩ có lẽ do quá hồi hộp nên anh không làm được. Những đêm tiếp theo tình hình có khá hơn một chút nhưng tôi vẫn không thỏa mãn. Khi chưa cưới, tôi tự hào bao nhiêu về việc Trung không dám vượt rào thì bây giờ càng tuyệ.t vọn.g bấy nhiêu. Thế nhưng tôi không dám hé môi với ai điều này. Chẳng lẽ tôi bị quả báo vì giật người yêu của bạn sao?
Rồi tôi có thai và sinh một đứa con gái. Đến lúc đó tình tình hình càng tệ hại. Trước đây niềm đam mê lớn nhất của Trung là làm đường, xây cầu thì bây giờ ông tiến sĩ cầu đường của tôi lại có thêm niềm đam mê là đứa con gái nhỏ. Trong mắt anh dường như chỉ có con và công việc chứ không còn điều gì khác. Chuyện vợ chồng đã nhạt giờ lại càng nhạt nhẽo hơn dù tôi luôn chủ động khơi gợi. "Anh bất lực rồi hả?". Có hôm không chịu nổi, tôi hét lên. Anh làm thinh. Tôi lại dỗ ngọt, lại nấu nướng cho anh bao nhiêu thứ bổ béo; thế nhưng anh vẫn chỉ là một chú gà trống, vừa leo lên đã nhảy xuống rồi nằm quay lưng lại và ngủ.
Tôi đã cố chịu đựng. 6 năm qua, chẳng ai biết tôi đã phải tự mình giải quyết những cơn thèm khát rất bình thường và chính đáng của một người phụ nữ. Nhưng tôi không thể mãi tự lừa dối mình như vậy. Tôi đã có một người khác có thể đưa tôi đến tận cùng của hạnh phúc ái ân. Đó là một chàng trai chẳng đẹp, chẳng cao ráo, chẳng có học thức cao. Nhưng anh ta biết làm cho tôi sung sướng. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm bây giờ là người ấy quá trẻ so với tôi. Cũng đơn giản vì anh là học trò do tôi hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp. Dù vậy, cái khoảng cách 12 tuổ.i không ngăn cản chúng tôi đến với nhau và làm cho nhau hạnh phúc.
Thế nhưng khi tôi đặt vấn đề l.y hô.n thì Trung lại không đồng tình: "Anh có thể giải thoát cho em nhưng để em tự do đến với thằng nhãi con ấy thì không thể". Lý do anh đưa ra là con gái tôi sau này sẽ nhìn mẹ nó như thế nào? Nó có thể ngẩng đầu mà sống với một người mẹ như tôi?
Chuyện đó thì có gì khó giải quyết đâu? "Nó ở với anh là xong chứ gì!"- tôi đã nói với Trung như vậy. Tôi cũng đã nói với người yêu bé bỏng của tôi như vậy. Thế nhưng khi chính con gái tôi hỏi "mẹ không thương con nữa sao?" thì lòng tôi mềm lại. Tôi phải làm sao để có thể đi tìm hạnh phúc mà không làm tổn thương con gái của mình?
Theo VNE
Tôi bị quả báo vì giật người yêu của bạn? Sau này cưới nhau rồi tôi mới thấm thía câu tục ngữ: "Tốt mã, rã đám". Trông bề ngoài Trung như thế, tôi đâu ngờ anh lại chẳng phải đàn ông? Tôi giật người yêu của bạn. Mọi người đều nói như vậy. Nhưng tôi nghĩ khác. Trong tình yêu cũng như mọi thứ trong cuộc sống này, cái mà ta muốn có...