Nhọc nhằn phận ‘trai vẫy’
Nhắc đến “ phố vẫy” ở Hà Nội, người ta thường nghĩ đến những con phố mà hằng đêm các cô gái “bán hoa” vẫn thường hay qua lại vẫy khách. Tuy nhiên, Hà Nội cũng có những “phố vẫy” mà ở đó toàn là con trai, t.uổi đời còn rất trẻ.
Công việc chính của những chàng trai này là “đón lõng”, rồi “túm cổ” và “dí” người đi đường vào quán hàng của họ. Chính vì thế mà xung quanh “nghề” đặc biệt này đã có không ít chuyện bi hài.
Mê hồn trận “phố vẫy”
Phải đến một số con phố nổi tiếng về ăn uống tại Hà Nội như: Trúc Bạch, Đặng Văn Ngữ, Cao Bá Quát, Phùng Hưng, Lê Đức Thọ… mới cảm nhận hết nỗi nhọc nhằn khó nói khi muốn đường đường, chính chính đi qua những con phố này. Xe vừa trờ tới ngã ba Đặng Văn Ngữ – Hồ Đắc Di, ngay lập tức đã có hàng chục anh chàng lao ra nhiệt tình lôi và mời. Chưa kịp phản ứng, một anh chàng nói giọng Thanh Hóa đã nhanh như cắt chặn ngay đầu xe, hai chân dang rộng kẹp lấy bánh xe vào giữa, một tay cầm lấy ghi đông, một tay thò ra phía trước định tắt máy, miệng không quên: “Phố 2 anh ơi! Cà phê phố 2″.
Những anh chàng ở xa hơn thì như một quán tính, đứng hẳn ra lòng đường, hai tay giang rộng như đón lõng và không quên mời chào: “Cà phê anh ơi. Bát Bảo đi anh ơi…”. Nhìn thấy quán Phố 2 không còn ghế trống, chúng tôi vọt xe lên phía trước nhưng tình hình cũng không khả quan hơn. Càng thấy xe qua, các anh chàng này càng thi nhau lao ra, người giữ ghi đông, người nắm đuôi xe khiến chúng tôi “ tiến thoái lưỡng nan”. Không còn đường lui, buộc lòng chúng tôi phải chọn một quán để vào.
Phố Đặng Văn Ngữ vốn nổi tiếng là “phố cà phê” vì đoạn đường giáp hồ Hồ Đắc Di này chỉ chưa đầy 400 m nhưng đã có tới trên dưới 20 quán cà phê mọc san sát nhau. Đó cũng là lý do khiến lực lượng “ trai vẫy” ở đây chiếm vị trí thứ hai sau phố “chân gà nướng” Lê Đức Thọ. Ở đây, mỗi quán có ít nhất 2 nhân viên nam, đại đa số đều trong độ t.uổi từ 16 – 25, đến từ rất nhiều vùng quê khác nhau.
2 nhân viên vừa thực hiện chức năng “đón lõng” hay còn gọi là “vẫy khách” vừa kiêm luôn bảo vệ. Vì quán phục vụ khách từ sớm tinh mơ cho tới đêm khuya nên lực lượng “trai vẫy” ở đây trực chiến liên tục. Họ ăn uống, sinh hoạt và giao lưu với nhau ngay bên vỉa hè cho đến khi quán đóng cửa, nghỉ bán hàng thì họ mới hết việc.
Khác với Đặng Văn Ngữ, phố “chân gà nướng” Lê Đức Thọ dù mới hình thành cách đây chưa đầy một năm và chủ yếu hoạt động về đêm nhưng lại có đội quân “trai vẫy” đông nhất Hà Nội. Một số ít trong đó là sinh viên đi làm thêm, còn lại là lao động tự do. Do đoạn đường Lê Đức Thọ rộng, lại là đường hai chiều nên lực lượng “trai vẫy” ở đây có nhiều đất vùng vẫy hơn. Họ chiếm dụng tới cả nửa lòng đường để hoạt động và sẵn sàng “chặn” bất cứ đầu xe nào nếu “bắt được tín hiệu” có nhu cầu ăn uống.
Tuy nhiên, cũng không ít khách dù không có nhu cầu ăn uống nhưng vẫn bị “vướng bẫy” ở đây như thường. Theo quan sát, phần đa ở đây là quán nhậu nên lượng khách mỗi đêm khá đông. Mỗi quán có thể lên tới hàng chục nhân viên phục vụ và các nhân viên này sẽ thay nhau vẫy khách từ 5 giờ chiều cho đến 12 giờ khuya.
Lẻo mép nhanh nhẹn Liều = Lương cao
Khách chưa kịp xuống xe một “trai vẫy” đã nhanh nhảu nắm lấy đuôi xe để dắt vào quán
Nhiều nhân viên tâm sự rằng, làm “nghề” này không có bí quyết gì mà làm lâu sẽ quen, sẽ tự biết cách tránh xe, biết nhìn người nào ăn hay không. Và đã vào làm ở đây là phải nhanh nhẹn và lẻo mép thì mới “sống” được. “Công việc vẫy, đón khách không khó nhọc nhưng đòi hỏi phải biết cách chèo kéo khách hàng thì mới có thể trụ được. Bởi vậy, nhiều lúc biết là đứng giữa đường thế này rất nguy hiểm nhưng chúng em cũng buộc phải liều” – Thắng, quê ở Thái Nguyên, cho biết.
Video đang HOT
Ngoài liều lĩnh ra thì một yếu tố quan trọng không thể thiếu đối với đội quân “trai vẫy” ở các phố ăn uống đó là chịu nghe c.hửi. Không bắt được khách thì bị chủ quán c.hửi. Bắt không đúng khách cũng bị khách văng tục và nếu không vừa ý khách cũng bị khách mắng chẳng tiếc lời. Ấy thế nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thậm chí, không may “đụng” phải đầu gấu, giang hồ còn bị “táng” thẳng vào mặt không thương tiếc.
Lê Văn Việt (21 t.uổi) – nhân viên quán phở cuốn ở Trúc Bạch vén vết thương đang lên da non ở đầu phân trần: “Cách đây hơn một tháng em vô tình vớ phải hai thằng đầu gấu, vừa kịp giữ được xe chúng lại thì một thằng ngồi phía sau cởi mũ bảo hiểm đ.ánh l.iên t.ục vào đầu làm em ngất tại chỗ. Chỉ đến khi bà chủ chạy ra xin chúng mới ngừng đ.ánh. Hậu quả em bị khâu 6 mũi và phải nghỉ làm ở nhà một tháng để dưỡng thương. Tai nạn như của em là chuyện cơm bữa, làm nghề này mà không bị đ.ánh mới là chuyện lạ”.
Tình cảnh chung của đại đa số thanh niên làm “trai vẫy” ở các phố này là vì gia đình có hoàn cảnh khó khăn, không được học hành đến nơi đến chốn… “Biết là nguy hiểm nhưng vẫn phải làm vì không còn cách nào khác, mỗi người mỗi nghề mà. Tuy nhiên, vẫn sợ nhất là gặp phải bọn đầu gấu, nó mà “oánh” thì chỉ có te tua. Ngoài ra, nhiều người bình thường nhưng cũng ghê gớm lắm, sẵn sàng tung “nước bọt” vào mặt bọn em nếu vô tình bị chặn xe lại” – Kiên (Phú Thọ) nhân viên một quán ốc ở đường Lê Đức Thọ cho biết thêm.
Thực tế, do số lượng quán ở các phố ăn uống này đều nằm san sát nhau nên doanh thu chủ yếu của quán phụ thuộc phần nhiều vào đội quân “trai vẫy”. Quán nào tuyển được nhiều “lính thiện nghệ”, biết cách bắt khách thì doanh thu của quán sẽ tăng lên rất nhiều. Tất nhiên, lương và thưởng của lực lượng “trai vẫy” cũng sẽ tăng lên nếu bắt được nhiều khách trong tháng, do đó ai làm ở đây cũng phải cố gắng hết mình.
Theo Trần Minh Long (23 t.uổi, quê Nghệ An) – nhân viên quán cà phê Bát Bảo (Đặng Văn Ngữ), hàng tháng cậu được trả mức lương cứng là 1,4 triệu đồng, bao ăn ở. Ngoài ra, cậu còn được hưởng thêm một khoản gọi là thù lao vẫy khách nữa. Đây cũng chính là lý do khiến tình trạng giành giật khách giữa các quán liên tục xảy ra. Nhiều “trai vẫy” sẵn sàng “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” ngay với cả bạn bè, đồng hương vì họ dám cướp khách của mình.
Nhiều “trai vẫy” ở phố Đặng Văn Ngữ vẫn còn rỉ tai nhau câu chuyện bi hài của một cậu tên Phong quê ở Nghệ An. Phong có vẻ ngoài điển trai, lại rất nhanh nhẹn nên dù mới ra làm nhưng đã “vẫy” được rất nhiều khách về cho quán mình. Có lần, vì không biết khách đó là khách quen của quán bên cạnh nên Phong ra “vẫy” và khách đồng ý vào quán của anh.
Tuy nhiên, tối hôm đó khi đang đi chơi với bạn gái về đến gần hồ Hồ Đắc Di thì Phong bị 3 thanh niên đuổi theo. Nhìn lại Phong phát hiện người đuổi đ.ánh mình chính là nhân viên của quán bên cạnh. Vừa đuổi theo, chúng vừa hô hoán: “Đ.ánh cho nó chừa cái tội cướp khách. Đ.ánh cho c.hết m… nó đi”. Sợ quá, cô bạn gái nhảy xuống nấp ở mép hồ, còn Phong thì bị đ.ánh gãy tay, phải đi bó bột.
Rất nhiều “trai vẫy” tâm sự họ sẽ không gắn bó với “nghề” này lâu dài vì nhiều khi thấy xấu hổ và nguy hiểm. Tuy nhiên, muốn có tìm được một nghề gì đó khác thì họ phải có thời gian và cũng phải tích lũy được một số t.iền rồi mới tính đến.
Theo GiađinhNet
Nhọc nhằn cuộc mưu sinh trên bãi vàng
Dưới dòng Kroong (Kon Tum) đang trơ đáy vì thủy điện, hàng trăm người dân nghèo khó vẫn hì hục từ tờ mờ sáng đến sẩm tối trong cái lạnh run người để ngụp lặn đào bới kiếm vàng.
Hình ảnh những người phụ nữ, những thiếu niên đang ngâm mình dưới con nước bạc là một dấu lặng buồn về cuộc mưu sinh đầy nhọc nhằn diễn ra dưới chân đ.ập thủy điện Plei Krông (huyện Sa Thầy và TP Kon Tum, tỉnh Kon Tum) từ nhiều tháng trở lại đây.
Trời tờ mờ sáng, con đường dẫn từ thôn 4, xã Kroong (TP Kon Tum) ra phía bãi vàng đã rậm rịch bước chân người. Người đàn bà có mái tóc quăn tít vì nắng gió và lam lũ cũng vội vã đội chiếc sàng nặng nề để chạy theo bước chân người làng. Giữa lòng sông đục ngầu, tiếng cuốc xẻng va vào đá, tiếng người tìm nhau dội lên làm mọi thứ trở nên gấp gáp hơn.
Bà Y Ngui (thôn 4, xã Kroong, Kon Tum) năm nay đã trải qua 60 mùa rẫy, cái lưng đã còng, chân đã chùng và vai cũng đã yếu nhưng bà vẫn theo con cháu đi đãi vàng. Bà nói: " Mình phải đi đãi vàng phụ con cháu thôi, ruộng đất bị thủy điện làm ngập hết rồi nên không có gì ăn cả". "Già cả thế này sức đâu mà xúc đất đãi vàng nữa?" - tôi ái ngại. Bà Y Ngui liền trả lời: "Không đào, không đội được đất thì tao đứng tao sàng, ngồi ở nhà nhìn con cháu nó đi cũng không đành được".
Trên bãi vàng nằm dọc sông Kroong, chúng tôi còn thấy hàng trăm phụ nữ cũng gồng gánh theo chồng ra bãi vàng kiếm sống. Khuôn mặt lấm lem bùn đất, bàn tay l.ở l.oét sâu vào tận da thịt vì nhiều tháng ngâm dưới dòng nước đục, bà Y Ngoi hớt hải: "Không có việc gì làm mới phải đi đãi vàng kiếm sống thôi, đứng cả ngày dưới nước lạnh lắm, đêm nào về cũng ngứa khắp người, chỉ nằm gãi chứ không thể ngủ được. Nhọc nhằn lắm nhưng mỗi ngày cả hai vợ chồng và một đứa con cũng chỉ đãi được khoảng 3 li, về bán được 60.000 đồng thôi!".
Một thanh niên săm soi từng hạt vàng cám mới đãi được trên chiếc sàng của mình
Đôi vợ chồng này hối hả trở về làng sau khi kết thúc một ngày đào đãi cực nhọc mà không đem lại nhiều kết quả
Nỗi vất vả, nặng nhọc của một phụ nữ đào vàng
Sẩm tối, khi sương bắt đầu phủ xuống thì cũng là lúc những người đi đãi vàng kết thúc một ngày lao động bằng việc cô lại toàn bộ số vàng cám đãi được trong ngày. Mỗi ngày như vậy nhiều lắm cũng chỉ kiếm được vài chục ngàn đồng/người
Bàn tay gầy guộc của một phụ nữ miệt mài khuấy đảo trong chiếc sàng đãi để kiếm những hạt vàng
Một nhóm lao động nghèo hì hục đào đãi dưới một hố đất do máy xúc công trình tạo nên
Một số người đi đào vàng nói mỗi ngày họ chỉ ăn hai bữa là sáng và chiều tối khi trở về từ bãi vàng, buổi trưa thì nhịn đói để tranh thủ làm. Trong ảnh: hai cháu nhỏ bốc cơm ăn bữa trưa bên bãi vàng mà cha mẹ chúng miệt mài đào đãi
Khi một hố vàng nào đó đã đãi hết, người dân lại moi một hố khác để tiếp tục đào đãi. Công việc vô cùng cực nhọc!
Đã 12g nhưng người phụ nữ này vẫn đứng xúc đất đào đãi dưới cái nắng chang chang
Sự lam lũ, cực nhọc thể hiện trên khuôn mặt của bà Y Ngoi
Hai trong nhiều thiếu niên tại bãi vàng sông Kroong sàng đãi vàng dưới chân cầu Kroong
Lúc mặt trời xuống núi thì những phụ nữ đi đãi vàng mới bắt đầu gùi đồ trở về
Một góc bãi vàng sa khoáng dưới chân đ.ập thủy điện Plei Krông
Theo T.uổi trẻ
Ninh Thuận nhọc nhằn sau đại hồng thủy Sau bao ngày chống chọi với lũ lụt thì giờ đây người dân Ninh Thuận phải làm lại từ đầu trong cái đói quẩn quanh. Cần lắm những chuyến hàng cứu trợ đến với người dân trong lúc cùng cực này... Địa điểm đầu tiên trong cuộc hành trình ủng hộ đồng bào bão lụt miền Trung của nhóm từ thiện TP HCM...