Nhiều đêm, tôi phải đứng bên ngoài chờ họ xong việc mới được vào
Kể ra chuyện này cũng tế nhị, nhưng em không thể chịu đựng nổi cô bạn cùng phòng nữa, mà bây giờ chuyển ra ở riêng thì cũng khó như lên trời.
Từ khi nhận lời yêu một anh sinh viên khóa trên, bạn em như biến thành người khác hẳn. (Ảnh minh họa)
Em là độc giả trung thành của mục Tâm sự. Hàng ngày, em hay lên mục để đọc các câu chuyện tình yêu, hôn nhân của mọi người. Hôm nay, em quyết định gởi câu chuyện của mình, nhờ mọi người tư vấn giúp em. Chuyện của em chẳng phải tình yêu, mà là chuyện về cô bạn cùng phòng. Cô bạn này thuộc dạng cuồng yêu.
Em hiện là sinh viên năm nhất của một trường đại học nổi tiếng. Vì kinh tế gia đình khó khăn nên ngay khi lên TP Hồ Chí Minh, em đã tìm phòng trọ ở ghép để giảm bớt chi phí sinh hoạt. Cô bạn ở cùng với em rất hiền lành và dễ thương. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu cô ấy không có người yêu.
Từ khi nhận lời yêu một anh sinh viên khóa trên, bạn em như biến thành người khác hẳn. Mọi cảm xúc, hành động của cô ấy đều bị chi phối bởi việc yêu đương. Nếu hai người vui vẻ thì không sao, nhưng nếu có giận dỗi, em sẽ là người mệt mỏi nhất. Bạn ấy suốt ngày ủ rủ, nằm lì một chỗ ôm điện thoại đợi tin nhắn. Nếu không có thì khóc lóc, rồi năn nỉ em gọi điện cho anh kia. Khi thì nói dối cô ấy bệnh, khi nói dối cô ấy đòi t.ự t.ử… để anh kia phải đến phòng làm lành với cô bạn cùng phòng.
Nhiều lần, em nói thẳng nếu cứ lụy tình như vậy thì người khổ chỉ là bạn thôi, nhưng bạn ấy không nghe mà còn thách em yêu đi rồi biết. Có lần, chẳng hiểu hai người giận nhau, anh kia nói gì mà suốt đêm đó, bạn em bắt em đi nhậu tới khuya mới về. Nhậu rồi khóc tùm lum trong quán, làm ai cũng nhìn, thật sự rất xấu hổ.
Còn nếu hai người mà hạnh phúc, em sẽ trở thành nơi lắng nghe tất tần tật những vui vẻ, âu yếm của họ. Bạn ấy sẽ kể chẳng thiếu chuyện gì, mặc dù em đã nói em không muốn nghe. Không lẽ ai yêu cũng như bạn em hay sao? Hay tại em chưa yêu nên khắt khe với bạn ấy quá.
Rồi một hôm, bạn cùng phòng nói đã lên giường với anh chàng. Em nghe mà tức nổ đom đóm mắt. Bạn em còn tự hào khoe anh chàng khen cơ thể bạn em đẹp. Em không biết bạn ấy nghĩ gì mà trao thân cho người yêu khi mới yêu gần nửa năm. Từ lúc đó, bạn ấy bắt đầu đi đêm không về.
Video đang HOT
Mấy lần đầu, em đợi cửa tới 12 giờ, không thấy về, em tá hỏa đi tìm, gọi điện khắp nơi. Sau đó bạn ấy mới gọi lại nói đang ở khách sạn với bạn trai, đi chơi về trễ quá nên không dám vào phòng. Rồi tần suất đi đêm của bạn ấy càng lúc càng tăng lên. Khi hai người đó yêu nhau được 8 tháng thì bạn ấy không đi khách sạn, nhà nghỉ nữa mà dắt bạn trai về phòng trọ là.m chuyệ.n ấ.y trong phòng, khi em đi vắng.
Lần đầu tiên biết chuyện là một tối em đi làm thêm tới 9 giờ mới về. Thấy cửa phòng đóng chặt, điện sáng bên trong. Em gõ cửa thì 30 phút sau mới thấy bạn ấy mở cửa. Bạn ấy còn cười cười, rỉ tai em: “Đang lỡ, T thông cảm nhé”. Ấy là chưa kể nhiều đêm em phải đứng bên ngoài chờ họ xong việc mới được vào.
Rồi có hôm, em dọn rác đi vứt còn thấy cả ba.o ca.o s.u mới sử dụng. Dọn giùm họ mà em ức chế tận não.
Em không dám nằm lên chiếc giường đó nữa, phải mua võng xếp về nằm ở một xó khác. (Ảnh minh họa)
Em không dám nằm lên chiếc giường đó nữa, phải mua võng xếp về nằm ở một xó khác vì không biết chiếc giường ấy có dính gì của hai người đó không.
Em cũng hay dặn bạn ấy làm gì thì làm đừng để dính bầu là được. Bạn ấy ừ ừ, bảo em lo xa. Vậy mà mới đêm hôm qua, bạn ấy khóc lóc vật vã báo với em que thử thai đã lên 2 vạch hồng. Em nghe cũng tím tái cả người.
Hỏi ra mới biết người yêu bạn ấy không muốn dùng dụng cụ bảo vệ vì vướng víu khó chịu. Bạn ấy cũng canh ngày an toàn rồi, không hiểu sao vẫn dính. Giờ anh chàng người yêu lạnh nhạt, bảo muốn làm gì thì làm chứ cưới là không cưới được vì còn đang đi học. Nghe bạn ấy nói, em chỉ muốn đến gặp anh ta mà mắng, đán.h cho một trận. Người đâu mà vô trách nhiệm.
Em khuyên bạn bỏ thai đi, rồi bỏ luôn gã người yêu ấy. Nhưng bạn em cứ khóc suốt, bảo không dám bỏ thai vì sợ vô sinh và ám ảnh. Bỏ ngươi yêu càng không được vì bạn ấy yêu anh ta rất nhiều và còn trao thân cho người ta rồi. Còn anh chàng kia, từ lúc bạn ấy có thai chẳng thấy tăm hơi đâu.
Em nên làm thế nào để giúp bạn bây giờ? Nhìn bạn ấy khóc hoài, bỏ cả học vì sợ bạn bè biết sẽ dị nghị mà em cũng xót lòng.
Theo Afamily
Chán ngán vì chồng 'xong việc' là nằm lăn sang 1 bên
Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: "Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?". Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa "chơi gái" xong. (Anh rminh họa)
Tôi làm ở bộ phận quản lí hồ sơ cho bệnh viện. Còn chồng tôi làm tài xế taxi. Chúng tôi kết hôn được hai năm và có b.é tra.i được một tuổ.i. Vì công việc của chồng không có giờ giấc cụ thể nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào sáng sớm và đêm khuya.
Thời gian quen nhau, tôi cũng nhận ra anh là người ít nói nhưng nóng tính. Tuy vậy, lúc đó anh vẫn thể hiện sự quan tâm của mình bằng nhiều cách như tặng hoa, nhắn tin, gọi điện... Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu được anh vì vậy đồng ý kết hôn. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm chăng, khi hiện giờ cuộc sống hôn nhân của tôi quá đỗi buồn chán.
Dù ở riêng nhưng tôi vẫn muốn cuối tuần hay ngày nghỉ, vợ chồng về nhà bố mẹ hai bên, ngoài việc thăm hỏi đó còn là cách làm ấm thêm tình cảm. Vậy mà, mỗi lần tôi rủ đi, anh đều la tôi một trận. Nào là về đó làm gì, kiếm một bữa ăn hay sao? Về chi mà về miết, về để nhiều chuyện, để nó.i xấ.u người này người kia chứ gì? Mỗi lần nghe anh nói như vậy, lòng tôi chùn xuống, cảm giác háo hức bay đâu mất, chỉ còn lại sự chán nản. Dần dần, tôi chỉ về nhà bố mẹ một mình.
Anh chị tổ chức kỉ niệm 25 năm ngày cưới cho bố mẹ tôi. Tôi cũng có nói với anh chuyện này trước mấy ngày để anh sắp xếp thời gian. Nhưng đến ngày đó, anh lại bỏ đi cà phê sáng với bạn bè, kệ mẹ con tôi tự bắt xe về một mình.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo và buồn chán. (Ảnh minh họa)
Đến giờ vào tiệc, tôi gọi điện giục anh, mãi mới thấy anh xuất hiện như thể người bị ép buộc, không cười nói với ai. Nhìn thái độ của anh như vậy, tôi thấy buồn và ngại vô cùng. Chiều về nhà, tôi hỏi anh hôm nay sao chồng lại thể hiện như vậy. Anh liền nạt tôi: "Lần sau đừng có lôi kéo tôi vào những trò trẻ con như hôm nay nữa, có mỗi ngày nghỉ cũng không được yên thân". Tôi nghe anh nói cảm giác hụt hẫng. Anh có phải là con rể của bố mẹ tôi không?
Thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ buổi chiều, cứ tưởng vợ chồng ít gặp nhau, những ngày như thế sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ. Anh là tài xế, đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người, chắc sẽ có rất nhiều câu chuyện thú vị. Vậy mà, anh luôn im lặng, không đi ra ngoài, thì anh nằm trên giường, dán mắt vào ipad. Khi tôi muốn gợi chuyện vừa mở lời,thì bị anh cắt ngang: "Im đi, lải nhải, ồn ào quá".
Như buổi cơm chiều hôm kia, vừa ăn tôi vừa nói chuyện cho không khí vui vẻ. Tôi kể với anh về con của một chị đồng nghiệp bằng tuổ.i con tôi. Tôi đang nói rất hứng thú thì đột nhiên anh cắt ngang: "Im miệng và ăn cơm đi. Sao cô nhiều chuyện vậy? Chuyện đó thì có liên quan gì đến mình mà nói. Đau hết cả đầu, ăn cũng không yên". Bị anh mắng, miếng cơm tôi đang nhai như bị mắc nghẹn ngay cổ. Nước mắt cứ muốn trào ra. Cảm giác mình quá v.ô duyê.n và cái giá là bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh.
Gần cuối năm, hồ sơ rất nhiều, tôi nhận thấy mình bị stress. Buổi chiều hết giờ làm tôi ghé nhà trẻ đón bé, nghe cô giáo nói bé khóc nhiều, không ăn. Lòng đang lo không biết bé mọc răng hay bị đau ốm gì. Về nhà, chồng không đi làm. Cứ tưởng chí ít ở nhà anh sẽ cắm giúp nồi cơm hoặc đỡ đần chút việc nhà để tôi chăm con ốm. Vậy mà anh chẳng giúp gì, nằm dài trên nhà xem ti vi. Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: "Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?". Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo, ngay cả chuyện vợ chồng với anh cũng như để giải quyết nhu cầu. Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa "chơi gái" xong. Tôi buồn và chán nản đến tột độ. Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không cần quan tâm, không cần hiểu nhau, không cần an ủi động viện chia sẻ sao. Áp lực công việc, con nhỏ, gia đình làm tôi không còn chút năng lượng nào nữa. Với tôi từng ngày trôi qua thật nặng nề. Tôi nên làm gì với chồng tôi bây giờ. Mọi người giúp tôi với?
Theo Afamily