Nhật ký: Giai Lớn say và “cô bồ” mới
Giai Lớn loạng choạng đi ra, dắt xe vào nhà, cài chốt cửa và thả mình xuống giường làm cái “rầm”.
Ngày… tháng… năm…
Mến Giai Lớn, mình quyết định sẽ ở lại đây để chăm sóc cho anh ấy. Được sống và hi sinh cho người mình yêu thương thì còn gì bằng, nhất là khi thùng mì tôm của anh chàng hiếm khi cạn. Thật là tuyệt!
Ngày… tháng… năm…
Đã một tuần nay mình sống ở đây. Hàng ngày được cùng ăn cùng ngủ với Giai Lớn thật là một điều hạnh phúc. Nói là nói vậy chứ thùng mì tôm để đấy, đứa nào đói thì cứ tự động vào lấy mà ăn, chẳng phải mời mọc xin xỏ gì cả. Mà kể cũng lạ, mình đường đường là một quản gia, trông nom nhà cửa 24/7, đáng lẽ Giai Lớn muốn ăn cái gì hay muốn làm gì trong cái nhà này thì cũng đều phải hỏi ý kiến mình chứ nhỉ? Đằng này… Giai ơi, Giai hơi bị vô kỷ luật rồi nhé!
Ngày… tháng… năm…
7 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy Giai Lớn về.
8 giờ, rồi 9 giờ… vẫn chẳng thấy Giai đâu.
10 giờ, bầu đoàn thê tử nhà lão Gián xông ra. Lão ra vẻ quan tâm:
- Chú mày ăn gì chưa? Mà anh hỏi thật, chú mày trai tráng như thế, không vợ con gì… “nó” chả hỏng ra ấy à? Hay… hỏng rồi?
Lão cất tiếng cười hô hố rồi lụt cụt chạy ra chỗ mụ vợ đang lẩm bẩm đếm con.
11h, cửa xịch mở. Dù bị lóa mắt vì ánh đèn xe máy nhưng mình vẫn nhận ra là Giai Lớn. Tí tởn chạy ra định hù cho Giai Lớn bất ngờ, nhưng chưa kịp làm gì thì Giai Lớn đã nhìn thấy mình. “BỐP” – nguyên chiếc giày thể thao của Giai Lớn đ.ập thẳng vào mặt mình. Ngã xụi lơ. Chắc mẩm quả này thì chầu tiên tổ rồi.
Nhưng không, Giai Lớn loạng choạng đi ra, dắt xe vào nhà, cài chốt cửa và thả mình xuống giường làm cái “rầm”. Rồi tiếng ngáy “pho… pho…” bắt đầu cất lên đều đặn.
Nửa đêm, mình chạy ra chỗ Giai Lớn nằm, định tháo nốt chiếc giày còn lại cho Giai. Của nợ thật, giày gì mà lắm dây lắm nhợ, mình mò toét cả mắt mà không biết phải làm sao, đành dùng miếng võ đầy bản năng: Nhay!
Một lúc, cái dây giày cũng phải đứt ra. Mình quá đỗi tự hào về chiến công ấy, nghĩ bụng chắc mai được thưởng to. Mà đã xong đâu, phải tháo được chiếc giày ra khỏi chân kìa. Mình bám chân vào gấu quần Giai Lớn, trong khi đầu và tay cố hết sức để đẩy cái giày ra, toát hết cả mồ hôi. Rồi chiếc giày cũng dần tuột ra…
Video đang HOT
Nhưng mình không có niềm vui được nhìn thấy thành công, khi chiếc giày vừa tuột ra khỏi chân Giai Lớn thì một luồng xú khí bốc lên nồng nặc. Dù đã có kinh nghiệm hô hấp trong môi trường bãi rác nhưng mình vẫn không thể “thọ” được với cái mùi này. Mình đành buông s.úng trong tư thế mũi thì bịt chặt mà mõm thì há hốc…
Ngày… tháng… năm…
Lỗ tai mình vẫn còn lùng bùng những câu c.hửi mắng, toàn thân mình vẫn đau ê ẩm sau cú đá thôi sơn của Giai Lớn sáng sớm nay. Mình đã giúp cởi giầy, vậy mà Giai không những không cảm ơn mà còn lớn tiếng c.hửi mình là đồ phá hoại. Lần đầu tiên thấy hai đứa không hiểu ý nhau.
Bài học: Say rượu làm người ta không kiểm soát được hành vi, có thể gây sứt mẻ tình cảm và nguy hiểm hơn là có thể dẫn tới đ.ầu đ.ộc người khác.
Ngày… tháng… năm…
Giai Lớn mang về một cái hộp các-tông to đùng. Mình ngẩn người ra, nghĩ bụng chắc Giai Lớn mua ổ cho mình để chuộc lại lỗi lầm hôm trước.
Nhưng mình nhầm. Giai lấy dao, rạch một đường lên miếng keo dán mép hộp rồi lôi ra một cái máy màu đen đen. Giai đặt nó lên bàn, mở ra, cái máy mở mép ra y như con ngao bị hấp chín vậy. Tự nhiên mình thấy đói.
Giai Lớn chăm chăm nhìn vào cái máy mới, tí toáy gõ gõ, sờ sờ, bôi bôi rồi tự cười rất thích thú. Tò mò quá!
Từ lúc mang cái máy ấy về, Giai cứ chúi mũi vào đó, chẳng chịu ngoảnh mặt nhìn ai, chẳng chịu ăn uống gì. Mình chạy ra, ngậm chặt lấy cái dây đen lủng lẳng và kéo gọi Giai. Có cái gì tê tê nơi đầu lưỡi, một cảm giác lâng lâng…
Trong khi mắt mình đang đờ đẫn dần ra thì chợt nghe thấy tiếng hét của Giai Lớn:
- Lạy bố!
Tiếng hét to đến nỗi làm mình giật b.ắn, mình bật cao đến nỗi lưng đ.ập hẳn vào đáy cái ngăn kéo, cái dây đứt ra.
Giai Lớn tiếp tục:
- Bố nhả ra cho con nhờ. Cái máy con mới mua xong…
- …
- Giời ơi là giời, đứt xừ nó cái dây chuột của ông rồi. Mày c.hết…
Nói rồi Giai Lớn cúi xuống vơ đại lấy cái dép tông định phang mình, nhưng mình đã chuồn mất. Hú vía thật.
Cũng từ lúc ấy, mình biết thêm một loài chuột mới.
Ngày… tháng… năm…
Mấy ngày nay Giai Lớn như chỉ biết đến cái máy mới, chắc chắn rằng Giai đã thích mê nó đi rồi. Một cơn ghen nổi sóng trong lòng.
Theo Bưu Điện VN
Nhật ký về với giai lớn của chuột
Bất chợt, mình nhìn nhanh xuống... phía dưới. Suýt té xỉu vì nhớ ra mình là chuột đực.
Ngày... tháng... năm...
Mình ra trường.
Không phải là mình chán cái sự học mà cái chính là vì mình học mà chẳng được ai công nhận: đi học thì không ai cho phát biểu ý kiến, đến giờ kiểm tra cũng không ai cho làm bài thì nói gì đến chuyện chấm điểm, ấy là chưa kể hết năm học mình không được phát giấy khen, không được nhận p.hần t.hưởng... Đến lúc ra trường cũng không ai làm lễ tốt nghiệp cho. Mình nản chí quá! Bao nhiêu cố gắng của mình chẳng được ai ghi nhận.
Nhớ lúc ngoe nguẩy đuôi ra đi, thằng Mọt Sách còn vuốt đuôi thêm một câu: "Thằng này mắc bệnh thành tích nặng lắm rồi".
Bỏ ngoài tai lời nói khó chịu ấy của thằng kia. Mình quyết chí ra đi. Ở đời còn nhiều cái đáng học hơn nữa. Với mình chỉ cần biết đọc, biết viết đã là đủ lắm rồi. Mình quay lại đáp trả:
- Chịu khó tập thể dục đi, học nhiều quá đến lúc bị sách nó đè thì cũng không đẩy nó ra được, rồi lại bẹp ruột đấy em ạ.
- Á à, dám rủa nhau à? Này nhá, Krupxkaia đã nói rồi: "Vấn đề đọc sách của t.rẻ e.m là một trong các vấn đề quan trọng. Đọc sách đóng vai trò lớn trong cuộc sống của các em. Những sách được đọc trong thời niên thiếu không những có thể lưu lại trong trí nhớ các em suốt đời mà còn có ảnh hưởng đến sự phát triển tương lai của các em nữa".
- Đây chả cần biết nhiều đến thế, chỉ nghe người ta nói: mọi lý thuyết chỉ là màu xám, còn cây đời mãi mãi xanh tươi.
- Hứ, dám đối chọi với ta à? Thế câu ấy là của ai?
- Biết c.hết liền. - Mình cười khẩy một cái rồi bước đi, để mặc thằng Mọt Sách tức tối uốn éo, lăn lộn trong cuốn sách cũ dày bịch ở góc thư viện. Chắc thằng này cũng chẳng biết ai là tác giả đâu, Goethe chứ ai, nhưng ngu gì mình nói cho nó biết.
Ngày... tháng... năm...
Từ ngày ra trường, mình đ.âm ra lại thành sống vất vưởng, nay xó này, mai xó kia. Lúc thì loanh quanh ở mấy quán cơm bụi, khi thì quanh ra quán cà phê, nhưng tuyệt nhiên không ghé vào bãi tập kết rác bao giờ. Thấy cuộc sống chòng chành quá!
Ngày... tháng... năm...
Sáng nay dậy sớm, tính chuyện thể dục cái...
Đến trước cửa hàng bán đồ ăn sáng, vừa hay có một cái xe máy dựng đấy, mình nhanh nhẹn leo tót lên đầu xe. Có một cái túi ni-lon. Quá hay! Nhẹ nhàng trườn đến, chỉ một giây sau mình đã nằm gọn trong túi, bên cạnh một ổ bánh mì và túi sữa đậu nành còn nóng hôi hổi. Chưa biết tính nên làm thế nào thì đã thấy cái xe đứng thẳng dậy và... chạy vù đi. Mình nằm im, sợ rúm người.
Tiếng phanh xe làm mình choàng tỉnh, hình như mình bị ngộ độc mùi túi ni-lon. Công nhận bọn túi này độc hại thật. Ngày xưa thằng Chuột Lang chả bị hóc suýt c.hết cũng vì túi ni-lon còn gì.
Vị chủ nhân xách túi đồ ăn sáng (trong đó có mình) vào nhà. Chủ nhân khoan khoái mở cái túi ra và...
- Ợ... Á... Á... Á... Á... Á...
Cậu chàng hét lên rồi bình tĩnh nhón lấy chóp đuôi mình, quay quay mình lên không trung. Rồi anh ta đắc chí:
- Cho biết thế nào là đi tàu vũ trụ nha em.
Ruột gan mình lộn hết cả lên.
Rồi vù... ù..., cậu chàng quăng mình đi. Đây là lần thứ hai trong đời mình bị đối xử thô bạo đến thế (lần đầu tiên là ngay khi mình còn chưa mở mắt, nhớ mang máng là như vậy). Nhưng mình chẳng để người ta bắt nạt mãi đâu. Hứa đấy!
Mình bị quăng vào cái sọt rác trong góc nhà. Ối cha mẹ ơi, toàn túi ni-lon là túi ni-lon, mà cái nào cái ấy, thơm nức mùi bánh mì và nồng nàn mùi nhựa. Mình như thằng say, ngồi trong cái sọt rác êm ái mà lử đử cả người. Bỗng đâu nghe "sầm" một cái trên đầu, ra là ổ bánh mì hồi nãy. Quá tuyệt vời, trên cả tuyệt vời! Công nhận anh chủ này hiếu khách thật, tấm lòng anh ta thơm thảo thật, y như cái ổ bánh mì trên đầu mình vậy! Chèm chẹp...
Anh chủ (mà mãi sau này mình mới biết anh í tên là Giai Lớn) đáng yêu quá! Này nhé, cao ráo, sáng sủa nhé, tốt lòng tốt dạ nhé, lại còn hơi bị thơm thơm mùi... mồ hôi nữa chứ. Đấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên và cái ngửi thứ nhất mình đã thấy "bồ kết" anh này rồi. Phải công nhận là trực giác của mình nhạy bén thật í, hí hí.
Bất chợt, mình nhìn nhanh xuống... phía dưới. Suýt té xỉu vì nhớ ra mình là chuột đực. Nếu thế thì tại sao mình lại yêu được anh kia? 2 tên đực rựa... chẳng có nhẽ mình có vấn đề???
Theo Bưu Điện VN