Nhận ra lỗi sai, tôi chủ động xuống nước xin lỗi chồng, ngờ đâu anh đưa đơn ly hôn, ép tôi ký
Biết lần này mình quá đáng nên tôi đã xin lỗi chồng. Đây cũng là lần đầu tiên trong 3 năm chung sống, tôi ngượng ngùng xin lỗi anh.
Chồng tôi rất thương và chiều vợ. Anh là thợ làm bánh, mở một cửa tiệm bán bánh ngọt, bánh kem và cà phê mang đi. Cửa tiệm đông khách nên anh bàn với tôi thuê thêm 2 nhân viên nữa để phụ giúp, là nữ thì tốt hơn vì làm bánh cần sự tỉ mỉ, cẩn thận. Lúc đầu, tôi không đồng ý vì sợ cảnh chồng phản bội mình, qua lại với nhân viên. Vợ phản đối, anh cũng không nói gì mà dậy sớm thức khuya hơn để làm cho xong công việc. Sau lần thấy chồng thức gần như nguyên đêm để làm bánh ngọt cho một cơ quan liên hoan, tôi mới nhận ra tầm quan trọng của việc thuê nhân viên.
Cũng từ lúc có nhân viên nữ trong cửa hàng, tâm trạng tôi luôn lo lắng, thấp thỏm. Tôi biết tính chồng đàng hoàng nhưng vẫn không sao gạt bỏ được những nghi ngờ. Nhất là có một cô bé nhân viên trẻ t.uổi, đang là sinh viên, xinh xắn, thường tiếp cận chồng tôi. Mỗi lần thấy họ cùng làm bánh tới tận 8 giờ tối, tôi lại nổi cơn ghen.
Tôi là người thẳng tính nên không thể kiểm soát được cảm xúc bản thân. Dù chồng giải thích chỉ là đang dạy nhân viên làm bánh thôi nhưng tôi vẫn lớn tiếng chỉ trích, cãi cọ với anh. Mỗi lần như thế, tôi đều giận hờn chồng cả tuần, đến khi anh xuống nước xin lỗi, nhận sai, tôi mới trò chuyện lại. Có lần, tôi còn bỏ về nhà ngoại ở mấy ngày, chồng đến đón về, tôi mới chịu về. Thấy tôi ghen dữ quá, anh đành cho cô nhân viên kia nghỉ việc và tuyển nhân viên nam.
Chồng đưa đơn ly hôn, ép tôi ký. (Ảnh minh họa)
Thứ 3 tuần trước, tôi đến tiệm bánh của chồng và lại ghen tức khi thấy cô nhân viên ấy đang đứng trò chuyện vui vẻ với chồng mình. Cảm giác cay cú, tôi đi thẳng vào tiệm và giáng một bạt tai lên mặt c.ô b.é ấy. Lúc đ.ánh xong rồi, tôi mới giật mình, nhận ra mình đang phạm sai lầm lớn. Chồng tôi cũng điêu đứng, không nghĩ tôi lại làm thế.
C.ô b.é ấy bật khóc, nói chỉ đến mua bánh kem sinh nhật cho mẹ, sẵn tiện trò chuyện với anh chủ quán và cũng là sếp cũ thôi. Giữa họ trong sáng, tại sao tôi cứ ghen tuông rồi xúc phạm cô ấy. Nói rồi, c.ô b.é ấy bỏ lại bánh kem, vừa khóc vừa ấm ức lấy xe đi về. Khách đến mua bánh thấy ồn ào nên cũng lục tục kéo nhau bỏ đi.
Lần này, chồng tôi nổi giận, anh mắng tôi ghen tuông vô lý, không tin tưởng chồng thì tốt nhất không nên duy trì cuộc hôn nhân này nữa. Nói rồi, anh cũng bỏ đi, chẳng thèm đóng cửa tiệm. Nhân viên phải đóng cửa tiệm rồi gửi lại chìa khóa cho tôi đem về.
Video đang HOT
Biết sai, tôi chủ động xin lỗi chồng. Đây là lần đầ tiên trong 3 năm sống chung, tôi phải xin lỗi anh. Nào ngờ, chồng đưa giấy ly hôn, bảo tôi ký để giải thoát cho nhau. Anh đã quá chán nản khi sống chung với một người ghen tuông như tôi. Tôi còn làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh. Tôi hoảng sợ thật sự, phải làm sao để chồng tha thứ cho mình đây?
Nằng nặc đòi ly hôn nhưng đêm trước ngày tòa gọi, nhìn cảnh tượng bên giường tôi nghẹn ngào hối hận
Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả.
Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi.
"Ly hôn đi, sống với người chồng vô tâm như anh, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi thà ở vậy, nuôi con một mình còn hơn".
Ném chiếc cốc trên tay xuống sàn, vỡ tan tành, tôi gào hét trong sự uất ức. Còn anh, ngồi ngây với điếu t.huốc l.á đã lụi tới đầu lọc. Sau một tiếng thở dài, anh đứng dậy buông 1 câu lạnh lùng:
"Vậy thì ly hôn. Em viết đơn đi, anh sẽ ký".
Câu trả lời của chồng khiến tôi có chút hụt hẫng, dù rằng chính tôi chủ động đòi bỏ anh. Sống với anh 4 năm, tôi chịu không biết bao nhiêu ấm ức nhưng chưa bao giờ tôi nói ra 2 từ ấy. Lại càng không ngờ mình vừa nói, anh đã gật đầu ngay.
Chồng tôi là người ham việc. Thậm chí ngay đêm hôm cưới, anh đã để mặc vợ ngủ một mình để ôm máy tính tới sáng. Tới tuần trăng mật anh cũng không đưa tôi đi, còn bảo:
"Đã là vợ chồng rồi, cần gì cầu kỳ mấy việc ấy. Nếu em thích đi du lịch thì cứ đặt vé đi một mình. Anh bận lắm, không đi được".
Sống với anh 4 năm, tôi chịu không biết bao nhiêu ấm ức nhưng chưa bao giờ tôi nói ra 2 từ ly hôn. (Ảnh minh họa)
Rồi suốt 4 năm sống cạnh nhau, lúc nào anh cũng vin vào lý do "đã là vợ chồng, không cần hình thức" mà vô tâm, phó mặc cho vợ tự xoay xở gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Đối với anh, chỉ cần mỗi tháng đến ngày đưa đủ lương cho vợ là hết trách nhiệm. Con ốm đau, bố mẹ 2 bên trái gió trở trời vào viện cũng là việc của tôi. Nếu vợ đề nghị chồng chung tay giúp sức, anh lại mắng:
"Em buồn cười, có mấy việc chăm lo cho gia đình cũng không làm được thì còn gì là phụ nữ?".
Không biết bao lần tôi tủi thân ngồi nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, cân nhắc xem cố bước tiếp hay nên buông bỏ. Nhưng vì con, vì chính bản thân còn quá yêu chồng mà lại nhắm mắt, tự động an ủi rằng rồi sẽ có ngày anh thay đổi, bớt vô tâm, biết thương, biết lo cho vợ hơn. Tiếc rằng tôi càng chờ đợi sự thay đổi ấy của chồng lại càng thêm thất vọng.
Cho đến ngày hôm ấy, công ty có cuộc họp đột xuất, tôi nhắn tin nhắc anh về đón con. Vậy mà 8h tối tôi về, nhà vẫn đóng cửa tối om, gọi điện mới biết chồng quên không đón thằng bé trong khi trời mưa tầm tã. Cuống cuồng tôi quay ra trường tìm, nhìn thằng bé đứng khóc dưới mưa, cả người rét run, tôi xót quá lao lại ôm con, khóc theo nó. Cũng tại giây phút ấy, tôi không còn cảm giác muốn chờ đợi, hi vọng thêm bất cứ điều gì ở chồng. Để rồi trong lúc cãi vã, tôi đã nói 2 từ ly hôn. Có lẽ, chồng tôi cũng phần nào hiểu được giới hạn cuối cùng của vợ mà bất lực gật đầu.
Đơn ly hôn nhanh chóng được gửi ra tòa. Lần hòa giải thứ nhất tòa dành cho chúng tôi không có kết quả.
Đêm trước ngày tòa hẹn tới hòa giải lần 2 để quyết định ly hôn hay không, biến cố bất ngờ ập tới với vợ chồng tôi.
Đêm ấy, tôi bị cảm, sốt li bì, lịm đi lúc nào chẳng biết. Lúc tỉnh giấc, tôi giật mình thấy chồng ngủ gục bên giường. Nghe thấy tiếng động, anh choàng bật dậy hỏi:
"Em có thấy trong người đỡ chút nào chưa? Đêm em sốt, đi vệ sinh xỉu ngay trước cửa nhà tắm. Cũng may anh nhìn thấy, chứ không chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Em ốm thì phải bảo chứ, sao lại cứ im lặng như thế".
Đêm trước ngày ra tòa, biến cố bất ngờ đến với chúng tôi. (Ảnh minh họa)
Nhìn nét mặt căng thẳng, đầy lo lắng của chồng, sự nguội lạnh trong lòng tôi bỗng được xua tan, thay vào đó là cảm giác ấm áp, cảm động vô cùng. Bởi nhìn ánh mắt, cử chỉ của chồng, tôi nhận ra, anh vẫn quan tâm, vẫn lo lắng cho vợ, chứ không hoàn toàn vô tâm, sống thiếu tình cảm như tôi vẫn tưởng.
Tranh thủ lúc vợ ngủi lòng, chồng tôi nắm tay thủ thỉ:
"Anh biết mấy năm qua, anh đã để em vất vả một mình. Anh xin nhận sai và hứa sẽ thay đổi. Chỉ xin vợ cho anh cơ hội sửa sai. Mình đừng ly hôn được không em?".
Mắt tôi ngấn nước, vừa mừng vừa tủi, cứ vậy tôi ôm chồng mà nức nở nghẹn ngào. Rồi hôm ấy, thay vì đưa nhau ra tòa hòa giải thì chúng tôi hòa giải tại nhà, thống nhất cùng nhau chung tay xây đắp tổ ấm.
Đàn ông là tòa lâu đài có nhiều phòng Theo thống kê từ tòa án, đa số đơn ly hôn ngày nay do phụ nữ viết. Điều gì khiến họ quyết định từ bỏ người chồng mà họ đã lựa chọn? Tại sao họ cảm thấy cô đơn trong hôn nhân? Đàn ông cho rằng làm cho vợ hài lòng là điều vượt ra ngoài khả năng của anh ta. (Ảnh minh...