Nhạc Việt: Thời của “cá tính”, “đẳng cấp” bốp chát, xỉ vả lẫn nhau
Phần lớn dòng nhạc trẻ đang ngày ngày làm những người yêu tiếng Việt phải xấu hổ, xót xa khi chứng kiến sự trong sáng của tiếng Việt trong con mắt của rất nhiều người trẻ đang bị mờ dần.
Điều tất yếu của sự phát triển…
Ca từ chọn lọc trong các ca khúc trẻ bấy lâu nay đã khó thấy, để tìm được mỹ từ lại càng khó khăn hơn. Đó là một trong những hệ quả tất yếu khi loài người đang sống trong sự bùng nổ thông tin, của công nghệ số, tốc độ số… Cũng vì thế mà vốn từ vựng và cách diễn đạt của người Việt cũng có nhiều thay đổi, chúng ta dễ dàng nhận thấy điều đó khi nghe những ca khúc nhạc trẻ, “ nhạc hot” đang có mặt trên khắp các web âm nhạc, các diễn đàn, trên điện thoại của giới trẻ, thậm chí là trên xe bus, trong quán cà phê…
Bấn loạn vì số lượng album của ca sĩ trẻ
Một phần không nhỏ giới trẻ hiện nay, nhất là những cô cậu học trò đang ở t.uổi teen, đa phần sự chọn lựa của họ là những bài hát về tình yêu, nhưng không phải là “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng” (Phượng hồng), không phải “Ngày xưa tôi thầm yêu một nàng thiếu nữ” (Mối tình đầu) nữa, chỉ thấy khắp nơi: “Yêu một người là dại khờ, thà cứ sống như người tham lam. Cứ yêu hai ba người không còn em ta còn người khác” (Yêu một người là dại) “Tôi tưởng em chỉ yêu thêm một người. Nào ngờ đâu ngoài tôi em còn ba người nữa. Cuộc tình tay ba đã khổ đau, giờ tay bốn làm sao… Em yêu một lúc bốn người sao?” (Ngã tư tình)…
Nhiều người sáng tác nói rằng: Người trẻ hiện nay là thế, yêu thì nói là yêu, “nói thẳng vào sự thật chứ không khoa trương bằng mỹ từ như những ca khúc ngày xưa”. Và họ chứng minh bằng việc đưa vào ca khúc của mình hàng loạt ngôn ngữ đời thường: “Qua bao ngày gian truân, ngày xưa kia, giờ đây mới được em yêu kề bên anh, mà ngu sao làm chi để vụt bay, mất tình sẽ đau…” (Tình yêu trong lo âu) “Ở bên người ấy xin đừng nhớ đến tôi. Ở bên cạnh tôi xin đừng làm khổ tôi. Người ấy và chính tôi trong cuộc tình chúng ta, em phải nhận ra một người thôi” (Người ấy và tôi em phải chọn).
Không phải ngẫu nhiên mà ông cha ta có rất nhiều câu răn dạy: “Học ăn, học nói, học gói, học mở” “Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”… Trong khi đó, dường như những gì là tinh hoa, là kinh nghiệm mà cha ông ta đúc rút ngàn đời lại bị dòng nhạc trẻ xem thường, thậm chí là làm ngược lại.
Trong đ.ánh giá của dư luận, nhạc vàng vẫn là nhạc “sến”, song cái chất “sến” đó cũng hơn hẳn nhạc trẻ hiện nay, ít nhất ở phương diện ca từ – giản dị chứ không giản đơn, thô mộc chứ không thô lậu. Điều này không thể đổ lỗi cho yếu tố thời đại, cho sự phát triển của xã hội bởi ngôn ngữ là cái vỏ của tư duy và là công cụ để biểu đạt nó. Khi lời được nhạc sĩ viết ra, được ca sĩ thể hiện “hồn nhiên, vô tư” trên sân khấu, chúng ta cần đặt một dấu hỏi lớn cho vốn ngôn từ, tư duy và quan điểm thẩm mỹ của họ.
Video đang HOT
Hình chỉ mang tính chất minh họa
Nếu là người chịu khó đọc, chắc chắn vốn từ không bao giờ dừng lại ở ngôn ngữ đời thường, nếu là người sáng tác theo đúng nghĩa, không bao giờ họ viết ra những dòng ngô nghê, tối nghĩa một cách dễ dãi như thế.
Điều đáng quan tâm nhất ở đây: Dòng nhạc trẻ là sản phẩm của giới trẻ và phục vụ giới trẻ. Những ca từ này khi được phổ biến rộng rãi sẽ ảnh hưởng lớn đến thói quen trong nói năng, giao tiếp của một bộ phận không nhỏ trong xã hội dẫn đến cái nhìn lệch lạc về những giá trị của cuộc sống. Xa hơn nữa, với ca từ nhạc trẻ hiện nay, sự trong sáng của tiếng Việt còn bị đe dọa nghiêm trọng. Không chỉ là những câu nói thẳng thừng, bốp chát, thậm chí xỉ vả lẫn nhau trong các bài hát mà còn là sự lai căng, lộn xộn: “Nếu khi xưa anh không là bạn thân để nói yêu em/ Thì hôm nay I won’t crying for you/ Thì hôm nay I won’t missing for you/Baby I love you I waiting for you” (Mất em)…
Tiếng Việt và sự trong sáng của tiếng Việt đang mờ dần trong một phần không nhỏ những người Việt trẻ. Điều đó phản ánh phần nào sự giảm sút tình yêu tiếng Việt, ý thức, trách nhiệm giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt rồi xu hướng lai căng, sính ngoại, thích thể hiện “cá tính”, “đẳng cấp” sự thiếu hụt tri thức cơ bản về ngôn ngữ nói chung và tiếng Việt nói riêng của một phần giới trẻ.
Với nhạc trẻ hiện nay, chúng ta không thể áp dụng những biện pháp như cấm lưu hành, xuất bản nhưng các cơ quan chức năng hoàn toàn có thể kiểm soát, kiểm duyệt với ít nhất là những bài hát được phát trên truyền hình, được biểu diễn trước công chúng…
Theo SK&ĐS
Anh đã có vợ, tôi chưa có chồng
Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của phụ nữ
"... Tôi quen người đàn ông đó rất tình cờ, đó là một người lạ, lạ về quan điểm cũng như tính cách. Chỉ sau vài lần gặp gỡ tôi thành người tình của người ta. Không có lý do cụ thể, chỉ ngắn gọn tôi cần chỗ dựa và họ cần thỏa mãn.
Không một lời nói, một câu văn nào dài hơn cử chỉ. Chỉ ậm ừ, gọi anh, em lúc cần thiết... tôi cứ im, cứ yên lặng, mắt dán lên trần theo đuổi ý nghĩ của mình. Người ta yêu, có lẽ bình thường như những cặp đôi khác. Lần đầu tiên với một người lạ, chưa đủ thấu hiểu, chưa đủ rung động nhưng cả hai đều đồng ý. Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của phụ nữ và khi tôi có được cảm giác về người chồng, được làm vợ của người ấy trong một ngày, một khoảnh khắc, để hiểu giá trị của mình, để không buông xuôi, để không chạy theo những thứ ảo ảnh như trước, sau khi mối tình đầu ra đi đã lấy mất của tôi mọi thứ. Song luôn là vậy, khi kết thúc, là một cảm giác khó ngụy biện, khó gột rửa, tôi không khác gì mấy cô gái đứng đường, chỉ có điều tôi chỉ đến với một người và không đến nỗi bị dày vò hay bị sỉ nhục, bởi đơn giản họ không nói, không chia sẻ và cũng không một lời đ.ánh giá...".
Có một người tình im lặng như thế, có thứ cho đi và nhận lại không toan tính, có thứ tình cảm nam nữ không cần yêu, không cần hiểu đúng về đối phương, không cần phải bận tâm khi làm điều sai trái, người đàn ông không quá thô lỗ coi tôi là đồ vật vô tri vô giác, tôi cũng không nghĩ họ là kẻ bội bạc, đê hèn sở khanh,... đơn giản cả hai đến với nhau vì mục đích rất riêng, lý lẽ riêng để bảo vệ cho hành vi ấy.
Đằng sau người đàn ông ấy là một gia đình hạnh phúc, một người vợ đảm đang và những đứa con ngoan nhưng vì sau cái hoàn hảo đó có thể là một khoảng sống thực không thể bù đắp hay dân dã hơn là kiếm tìm cảm giác lạ của những gã đàn ông. Tôi bật cười với cái suy diễn cay nghiệt của mình, vì biết đâu đằng sau bóng tối là một sự tham lam ích kỉ, là kiểu mua vui, im lặng cũng là một cách giấu mình, là lảnh tránh những điều thị phi... hay tôi có thể nghĩ tích cực hơn là họ sợ tôi tổn thương, họ sợ vô tư nói chạm vào vết đau cũ, họ sợ vô tình họ xéo lên cái niềm tin vào cuộc sống vào những gã đàn ông dù yêu hay không yêu nhưng vì những d.ục v.ọng tầm thường làm tôi sụp đổ...
Chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba
Tôi lại khóc, mỗi khi nhìn lên phía trần nhà, một khoảng tường thạch cao trắng, bạc phếch.
- Em có cảm giác chứ?
- Dạ...
Có lẽ đây là lần đâu tiên người đàn ông nói với tôi trong lúc đó, nhìn tôi chăm chú hơn và ánh mắt biểu lộ sự quan tâm nhất định.
- Anh làm cho em hạnh phúc chứ?
- Có ạ...
Tôi vẫn lạnh, vẫn cụt lủn vì rõ ràng tôi và họ chưa bao giờ nói nhiều hơn mấy từ đó, tất cả chỉ là cảm nhận... nhưng rõ ràng ngay lúc ấy, trong tôi có thứ tình cảm gì đó xốn xang hơn, rung động hơn cho tôi tiếp tục miên man tưởng tượng về một điều mới mẻ, không quá tiêu cực, một cái gì đó đáng để sống.
Tôi bắt đầu nhớ người đó, đôi khi mong đợi và rồi cũng lại hụt hẫng... Xưa nay tôi chưa hề chủ động, chưa hề nói cần ai, cần người đàn ông bên cạnh, để che chở, để tôi dựa mỗi khi không thật vững. Nhưng rõ ràng trong tôi là thứ tình cảm đan xen lẫn lộn, là cái gì đó rất mông lung và hình như tôi đang hy vọng, hy vọng về một tương lai... rồi lại bất giác chênh vênh hơn, chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba, cho người phụ nữ ăn nằm với chồng người khác.
Tôi bất mãn lắm nhưng khi trong tôi trỗi lên thứ tình cảm thiêng liêng tựa hồ như tình yêu thì tôi cũng ích kỉ, tôi cũng tham lam... tôi đã chủ động nhắn tin cho anh - người đàn ông không bao giờ gọi tên tôi và tôi cũng chưa cần thiết biết tên họ. " Em nhớ anh"... một khoảng thời gian lặng thật lâu sau đó, không reply, không hồi chuông đổ, tôi nhìn cái màn hình nhấp nháy kia say sưa, không chớp mắt. Quá lâu để tôi biết về cảm nhận, cái ê chề của người phụ nữ đã từng dễ dàng trao thân thể của mình cho người lạ, quá nhục nhã khi nghĩ về tình yêu với người mua vui, quá ngu ngốc để nghĩ sẽ được một lần yêu thương nữa. Và nghiệp chướng rằng, tình yêu có thể đến với người phụ nữ khi chung đụng, còn đàn ông là sở hữu nhất thời, dễ đam mê và cũng dễ dàng bỏ rơi như thế.
Hình ảnh của em đã nằm sâu một góc trong trái tim anh...
Có tiếng gì đó reo lên làm tôi bừng tỉnh, giọng người đàn ông nọ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Anh hiểu, em đã cho anh cả thân xác và tâm hồn mình. Anh thừa nhận, anh rất thích em. Anh nhận được ở em đầy đủ cảm xúc trọn vẹn về tình yêu, tấm lòng của người phụ nữ. Đã có lúc anh nghĩ yêu em... nhưng anh không thể. Anh còn cuộc sống, còn hiện thực, anh không thể là kẻ bội bạc... như em biết đấy! Nhưng vì một tình yêu với em đó, anh không muốn làm em tổn thương. Em xứng đáng có hạnh phúc và anh không có lý do gì để đ.ánh cắp từ em những cái mà không thuộc về mình. Em hứa sẽ sống hạnh phúc nhé. Nếu có gục ngã, có khóc hãy gửi mail cho anh, điều anh có thể làm và hứa chắc chắn sẽ thực hiện là reply cho em, dù thư có tới muộn thì em vẫn yên tâm chờ đợi. Anh chắc chắn một điều rằng, hình ảnh của em đã nằm sâu một góc trong trái tim anh rồi!".
Tôi không biết anh kết thúc khi nào, tiếng tút... tút.. dài nhắc nhở tôi nhìn về thực tại, như quay lại từ đầu, tôi soi gương, nhoẻn cười vô vị. Đúng vậy, có một người đàn bà trong gương kia sẽ cùng tôi chia sẻ, luôn bên cạnh tôi khi cần và cuộc sống của tôi bây giờ đúng như những gì mà anh đã nói: "Hạnh phúc không dễ dàng nhìn thấy, ở xa kia tận cuối con đường... có niềm tin vào tương lai, em mới có hạnh phúc...". Bây giờ tôi thấu hiểu lời của anh, lời nói sau cùng nhưng đầy ý nghĩa.
Tôi chưa bao giờ viết mail cho anh để chờ đợi một lần reply từ nơi ấy nhưng tôi biết, chính những lời động viên đó là nguồn sức mạnh để tôi quyết tâm tìm cho mình những điều xứng đáng với cuộc sống của mình. Và tôi tin, tin vào câu nói đó như tin vào anh, vào tình yêu có thật anh để lại. Tôi tin rằng, tình yêu không chỉ đến một lần và với cái t.uổi 25, tôi không vội nghĩ mình đã là đàn bà của người đàn ông khác. Cái ngưỡng mong manh giữa con gái - đàn bà không là thước đo giá trị về một người phụ nữ. Và rõ ràng có thứ hạnh phúc gọi là chia tay...!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hạnh phúc không trọn vẹn! Trong lòng anh, em không bằng một kẻ hành khất. Em cũng cứ tưởng mình sẽ khóc sau bao khát khao, mòn mỏi chờ trông, song hình như em chẳng hiểu chính mình, hạnh phúc, tình yêu đâu chỉ đơn giản thế! Anh à, hãy ra khỏi cuộc đời em anh nhé! Chúng ta chẳng còn gì để nói, em bây giờ không...