Nhà chồng xem tôi như người ngoài
Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nó.i xấ.u mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. (Ảnh minh họa)
Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu mến và nể phục. Thế nên, lúc nào tôi cũng coi bố mẹ chồng, ông bà chồng như người nhà mình. Ấy vậy mà, tôi luôn có cảm giác, họ không coi tôi là người một nhà, lúc nào họ cũng muốn tạo ra khoảng cách với tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.
Tôi chăm chỉ làm việc nhà, sáng sáng dậy sớm dọn dẹp, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm. Tối về, tôi lại tranh thủ đi chợ rồi nấu cơm. Cuộc sống của tôi quả thực nhiều lúc nhàm chán vô cùng, vì ngay tới khoảng thời gian riêng tư tôi cũng không có, nói đúng hơn là không dám có. Biết ông bà của chồng không thích việc chơi bời tự do nên tôi đã nín nhịn, chấp nhận cuộc sống như vậy.
Ông bà đã nhiều tuổ.i nên có nhiều quan điểm phong kiến. Bố mẹ chồng hiện đại hơn một chút nhưng cũng chẳng phải là người dễ dàng gì cho cam. Nên, trong suốt thời gian ở nhà chồng, dường như tôi bị bó buộc và khó chịu vô cùng. Nhưng tôi vẫn cam chịu vì cuộc sống hạnh phúc gia đình. Chỉ là, chồng tôi không hiểu được sự hi sinh của tôi. Với anh, gia đình anh là nhất. Anh sẽ không bao giờ trách mắng gì bố mẹ, ông bà mình, vì họ đối xử quá tốt và chiều chuộng anh hết mực.
Tôi đã cố gắng chiều lòng chồng và bằng mọi cách cải thiện bản thân mình sao cho bố mẹ chồng ưng ý nhất. Vậy mà, suốt mấy năm về nhà chồng, chuyện gì trong nhà chồng, tôi cũng là người biết sau cùng. Thậm chí còn biết sau cả hàng xóm. Bố mẹ chồng không bao giờ nói với tôi chuyện gì cả. Ông bà thì cho rằng, tôi vừa là đàn bà, vừa là dâu con, cháu chắt trong nhà nên chẳng cần phải biết chuyện, biết cũng không có nghĩa lý gì. Tôi đâu phải là người có quyền hành gì, có tham gia thì bố mẹ cũng không bao giờ nghe lời tôi.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. Thế là, nhiều lần tôi đưa ra ý kiến đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ. Tôi đâ.m chán, buồn và cảm thấy cô đơn vô cùng.
Có lần, nhà chồng tôi sửa nhà, thế mà cho đến tận lúc thợ vào nhà sửa sang, thu dọn đồ đạc tôi mới hay. Bố mẹ chồng cũng không nói với tôi một tiếng để tôi dọn dẹp phòng ốc. Hóa ra, tôi đúng là người ngoài trong nhà này. Tôi có nói thì bà nội bảo, &’việc này có gì quan trọng, giờ dọn cũng được chứ sao’. Không có gì quan trọng sao, sửa hẳn một cái nhà mà bà tôi nói là không có gì quan trọng.
Video đang HOT
Nhưng chuyện đó dần cũng lui vào dĩ vãng, tôi không bận tâm nữa. Chỉ là, tôi luôn bị mặc cảm vì có chuyện gì gia đình cũng quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng khi tôi vào, họ lại im bặt, hoặc là chuyển chủ đề ngay lập tức. Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nó.i xấ.u mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết. Thất vọng vô cùng, tôi có cảm giác mình đúng nhà chồng coi tôi như người ngoài. Tôi thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi làm dâu nhà chồng đã được 5 năm. Tôi mãi không có con, đó là điều bố mẹ chồng càng không hài lòng. Một lần, tôi đi làm về, tự nhiên ông bà lôi tôi vào phòng và bảo tôi là, ngồi xuống để thầy làm phép cho có con. Tôi ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra là bà mời thầy về làm phép cho tôi vì tôi mãi không sinh được con. Chuyện đó liệu có nên nói với tôi một tiếng không, liên quan trực tiếp đến tôi.
Tôi bực quá nói lại bà thì bà bảo, &’nói cho mày mất thiêng, cứ ngồi xuống mà làm’. Tôi tức quá, chẳng chịu nghe lời bà, mặc kệ, ai thích làm gì thì làm. Cái thân tôi không phải mang ra để người khác điều khiển như thế.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi đề nghị chồng l.y hô.n, nếu như anh không chấp nhận chuyển ra ở riêng. Chồng tôi đắn đo, mong tôi suy nghĩ lại nhưng tôi chẳng thể nào sông trong nhà này nữa rồi. Nếu anh thực sự không thể ra ngoài, tôi sẽ tự kí đơn ly dị, anh không cần bận tâm.
Con người ai cũng có sức chịu đựng nhưng cũng có giới hạn. Bố mẹ và gia đình anh đã ép tôi quá đáng. Có lẽ, tôi không sinh con họ cũng chẳng giữ tôi lại. Tôi cũng sợ một ngày, họ sẽ sắp xếp đồ đạc của tôi để ra ngoài cửa mà không cần nói với tôi một tiếng…
Theo Eva
Tối tân hôn, chồng trân trân rồi biến sắc khi nhìn gói bưu phẩm lạ
Chồng tôi trân trân nhìn vào những dòng chữ của bạn trai cũ của vợ và bất ngờ bỏ ra ngoài dắt xe không nói một lời khiến tôi vội vã chạy vào chào bố mẹ và đuổi theo cho kịp.
Tôi quả là một phụ nữ kém may mắn trong chuyện tình cảm. Mối tình đầu đã để lại cho tôi những vết thương lòng đớ.n đa.u mà phải rất nhiều năm mới nguôi ngoai. Giờ lấy chồng, tưởng được yên bình, ai ngờ sóng gió ập đến ngay đêm đầu tiên làm vợ.
Năm 20 tuổ.i, tôi bắt đầu hò hẹn với anh, một kỹ sư công nghệ thông tin tài ba nhưng cực kỳ khó tính, độc đoán và gia trưởng. Mối tình kéo dài 4 năm dù nhiều kỷ niệm nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc do tôi không thể chịu đựng nổi những lời thóa mạ, xúc phạm, những lần thượng cẳng chân, hạ cẳng tay của anh. Dẫu vậy khi chia tay, chúng tôi cũng không có căm hận gì nhau và đều chúc nhau hạnh phúc.
Phải đến 2 năm sau đó, khi đã 26 tuổ.i, tôi mới gặp anh, người chồng bây giờ của tôi. Khác hẳn với người yêu đầu, chồng tôi là một người cực kỳ tinh tế, khéo léo và rất tình cảm. Ở bên anh tôi luôn cảm thấy vui vẻ, bình yên và tôi luôn tin đây mới là người mang lại cho tôi một mái ấm hạnh phúc.
Thế nên sau một năm hò hẹn, khi nghe anh cầu hôn, tôi hạnh phúc vô biên và sẵn sàng chuẩn bị cho đám cưới.
Và rồi đám cưới đã diễn ra đẹp như mơ và thậm chí còn vui hơn mong đợi. Bạn bè đến tham dự rất đông, họ hàng hai bên quy tụ đông đủ. Ai cũng mừng cho đám cưới của chúng tôi và ai cũng bảo chúng tôi giống nhau đến từng cử chỉ.
Đám cưới ấy có lẽ sẽ trọn vẹn vui nếu như đêm ấy chúng tôi không trở về bên nhà bố mẹ tôi chơi. Vì nhà chồng cách nhà bố mẹ đẻ tôi có chừng 2 km nên tối đó, sau khi tàn tiệc ở khách sạn sớm vợ chồng tôi rủ nhau chạy qua nhà bố mẹ để chơi và nhân thể tôi cất dọn một số đồ đạc quan trọng mà sáng đó vì vội nên tôi còn bầy bừa ở phòng.
Tối đó, khi vợ chồng tôi đang ngồi nấn ná ở phòng khách chơi và chuẩn bị chào về thì bất ngờ thấy tiếng chuông cửa. Chồng tôi chạy ra mở cửa thì nhận được một gói bưu phẩm được chuyển phát nhanh. Khi nhìn địa chỉ người nhận là tên tôi, chồng tôi đã hồ hởi giục tôi mở.
Tôi cũng nghĩ bạn bè nào đó tặng quà cưới nên hào hứng mở ra. Tuy nhiên, khi bóc lớp vỏ ngoài ra, thấy rất nhiều tờ thông báo cũng như hóa đơn của bưu điện cho số hợp đồng thuê bao di động mang tên tôi nhưng người sử dụng là tên bạn trai cũ, tôi đã vội nói với chồng rằng sở dĩ trước đây người bạn trai cũ phải nhờ tôi đứng tên để đăng ký số thuê bao di động là bởi anh chưa có hộ khẩu Hà Nội.
Nghe tôi nói anh chỉ lặng lẽ cười mỉm nhưng khi nhìn thấy một phong bì thư có dòng chữ nghệch ngoạng của bạn trai cũ của tôi thì mặt anh biến sắc. Dù nội dung bức thư đó người bạn trai cũ chỉ nhờ tôi làm thủ tục cắt hợp đồng thuê bao này kèm theo một câu trêu đùa mà tôi cho là khiến chồng tôi nổi giận: "Cắt giúp anh nhé, may ra mới quên được những năm tháng xưa".
Chồng tôi trân trân nhìn vào những dòng chữ của bạn trai cũ của vợ và bất ngờ bỏ ra ngoài dắt xe không nói một lời khiến tôi vội vã chạy vào chào bố mẹ và đuổi theo cho kịp. Cả chặng đường đi, anh phóng xe nhanh như tên bắ.n khiến tôi phải ôm chặt lấy anh mới không bị bật ra khỏi xe.
Về đến phòng riêng, anh vội vã khui chai rượu tân hôn ra uống một mình. Khi tôi đến gần nhìn vào mắt anh muốn giãy bày đôi điều thì anh đẩy tôi ra xa và bảo: "Yêu nhau nhỉ, em với người ta đứng tên chung nhiều thứ, sao không cùng đứng tên trong thiếp cưới luôn đi".
Thú thực việc tôi đăng ký thuê bao cho bạn trai cũ đã từ lâu trôi vào dĩ vãng, tôi không còn mảy may nhớ đến chuyện này nữa. Từ lâu tôi cũng chẳng còn liên hệ chút gì với người cũ. Thậm chí, giờ tôi còn không biết anh ta ở đâu nữa. Và tôi tin bạn trai cũ cũng không hề biết ngày tôi cưới và việc gửi bưu phẩm này chỉ là sự vô tình trùng hợp.
Dẫu vậy, tôi giải thích như thế nào cũng không làm nguôi cơn giận dữ của anh. Đêm tân hôn, anh bỏ ra ngoài đi đâu đó đến cả tiếng mới về. Và khi trở về, anh lao vào tôi như một con thú dữ, anh vừa hùng hục làm "chuyện ấy" vừa đay nghiến tôi: "Thôi phải tranh thủ nhỉ, biết đâu vài ngày nữa, vợ lại của thằng khác".
Và kể từ hôm đó đến nay, đã gần 3 tháng trời, tôi chẳng khác gì như đang sống trong địa ngục. Đêm nào cũng khốn khổ đa.u đớ.n vì những màn "yêu" tàn bạo như để tr.a tấ.n tôi. Còn ngày anh quản lý tôi chặt chẽ. Điện thoại thì bị anh gắn định vị, facebook, email phải để anh dùng chung. Đặc biệt, tôi không được phép đi đâu ngoài việc từ nhà đến cơ quan.
Muốn đi đâu mua sắm gì tôi cũng phải hỏi ý kiến anh và chỉ khi nào anh đồng ý thì tôi mới được phép đi. Hôm qua, tôi còn nhận một cái tát như trời giáng từ chồng chỉ vì không nghe cuộc gọi điện thoại của anh khi đang đi trên đường.
Sao là đàn ông mà anh lại hẹp hòi, ích kỷ và độc đoán như vậy chứ? Tôi đâu có lỗi gì mà phải chịu cảnh sống cực hơn chế.t này? Tôi có nên l.y hô.n ngay bây giờ, hay nên ly thân một thời gian để anh có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện?
Theo Người đưa tin
Không ai sánh bằng em Không có ai có quyền yêu cầu bạn phải giũ bỏ sở thích, khát khao của bản thân bạn. Bởi vì, nhất định, nhất định sẽ có ít nhất một người nói với bạn rằng: "KHÔNG AI SÁNH BẰNG EM". Vào những tháng cuối năm, tôi tự cảm thấy má.u điên trong người dâng cao, bản tính thất thường cũng chỉ chờ có...