Ngượng chín mặt chỉ vì chồng ‘bẩn tính’
Nói ra câu chuyện này thì đúng là &’vạch áo cho người xem lưng’ nhưng không nói thì không biết đâu mà lần.
Vì với người chồng như chồng tôi, tôi thật lòng muốn một lời tư vấn, mong chị em hãy suy nghĩ và cho tôi lời khuyên chân thành, để tôi biết đường nên tiếp tục cuộc hôn nhân này thế nào.
Chồng tôi, trước đây khi chưa cưới, anh là một người đàn ông mà theo tôi nghĩ thì ga lăng, dễ tính, biết yêu thương và quan tâm người khác. Anh cũng nhanh nhẹn trong khoản t.iền nong vật chất, nên tôi đi đâu cũng không phải ái ngại vì anh. Có người yêu, thi thoảng anh tặng hoa tôi, tặng quà tôi thì cũng không quên mua hoa hay quà cho chúng bạn. Điều này khiến tôi hài lòng, tôi cũng cảm thấy bạn bè tôi khen ngợi anh nên có chút vui.
Nhưng, từ ngày cưới nhau về, anh thay tính đổi nết. Mọi thứ đều do tôi một tay gây dựng, tôi nói gì, làm gì thì anh cũng mặc kệ, không bận tâm. Đặc biệt, chuyện t.iền bạc là điều khiến tôi đau đầu nhất. Anh ki ke, bủn xỉn, keo kiệt đến mức tôi không thể nào ngờ tới.
Nói về câu chuyện của bố mẹ vợ, anh là người con rể đầu tiên mà tôi biết lại ki bo đến vậy. Bố mẹ tôi lên chơi, tôi bàn với anh thuê cho mẹ một cái xe 4 chỗ để cả nhà tôi lên thăm gia đình anh, vì chị gái anh sinh cháu nữa, với lại, mấy khi có dịp như thế. Thế mà tôi không thể ngờ, anh phán một câu &’xanh rờn’: “Chuyện nhà em thì em tự lo, chuyện nhà anh đâu, anh bận tâm làm gì. Với lại nhà em chơi sang thế, đi xe khách là được rồi, em có t.iền thì chi, anh không có, chịu”. Tôi méo mặt vì câu nói của chồng vì tôi không nghĩ, anh lại không ngại mồm khi thốt ra những lời như vậy.
Ảnh minh họa.
Thế rồi tôi cũng cho qua nhưng tôi bỏ t.iền ra thuê xe cho cả nhà. Hôm bố mẹ tôi lên chơi anh cũng vui vẻ lắm, chẳng có vấn đề gì nên không ai nói sao hay bàn tán gì. Lúc về, tôi lấy quà về cho bố mẹ, tôi nhặt cái gì anh cũng bảo tôi là cái ấy ngon, để nhà cho cả nhà ăn, cho thì cho cái vừa vừa phải phải, mấy thứ không dùng đến đấy. Vì các cụ ở quê mấy thứ đó cũng quý còn nhà mình thì mấy thứ đó không ăn, bỏ đi nó cũng phí ra nên cho các cụ về cho các cháu ở nhà. Tôi choáng luôn, sợ chồng mình luôn, tôi mặc, cứ nhặt đồ ngon cho bố mẹ mình.
Video đang HOT
Cái chuyện này tôi ức lắm rồi nhưng nói làm gì mãi. Thôi thì đành nín nhịn, coi như chồng mình có tính dở người, không thèm chấp. Đến chuyện của bạn bè tôi thì khiếp hãi hơn. Anh trước đây được bạn bè tôi quý vì phóng khoáng thì giờ, anh ki ke vô cùng. Anh bảo, đi đâu cứ ăn xong sớm sớm rồi chuồn về, không phải đóng góp cũng không phải trả t.iền. Bây giờ thì anh mới lòi cái đuôi ra. Thảo nào trước giờ thấy anh hay cáo bận về trước, tôi cũng theo anh về nhưng rồi anh chở tôi thẳng về nhà, không nói câu nào. Tôi hỏi bận gì thì anh bảo, hết bận rồi nên tôi không nghi. Hóa ra đây là chiêu của anh để trốn không phải trả.
Đi chơi thì bạn bè cóp với nhau cho vui, đằng này chỉ muốn ăn không thì lần sau, ai người ta còn dám gọi anh nữa.
Chưa hết, chuyện trước đây anh ga lăng với bạn tôi, tôi bây giờ hỏi lại thì anh bảo, ngày đó tán tôi thì anh vậy chứ bây giờ thì tội gì. Đàn ông ai tán gái chả vậy, không thế thì có mà tán được gái à, nhưng tán xong rồi thì tiếc đứt ruột… Nghe anh nói, tôi chán hẳn. Trước giờ, cái chuyện người ta thăm nom mình thế nào, anh cũng mặc kệ, không đoái hoài.
Còn nhớ, bạn anh đi ăn cưới anh 3 trăm ngày đó, nhưng bây giờ hai vợ chồng đi ăn cỗ ở nhà hàng, đi lại mà anh đi đúng 3 trăm. Tôi nói anh là đi 5 trăm vì dù sao cũng là hai vợ chồng với lại mình là người đi sau nên lịch sự, 2 năm trôi qua rồi chứ ít gì. Thế mà anh trả đúng bằng số t.iền và bảo, người ta đi sao mình đi vậy, cũng là trả nợ. Nghe anh nói tôi buồn quá, thật tình là chồng tôi như vậy sao?
Bây giờ tôi buồn trong lòng, nghĩ ngại vô cùng. Tôi thấy nản vì người chồng như thế nhưng bây giờ là chồng mình rồi thì đành câm nín chứ biết làm sao. Nhưng đúng là chồng bẩn tính thật, nghĩ mà thấy xấu hổ với bạn bè. Tôi sợ là, sau này, tôi sẽ mất hết bạn, không còn bạn bè nào muốn chơi với tôi nữa chỉ vì cái tính xấu của chồng tôi.
Theo Khampha
'Sao trên đời có gã đàn ông hèn và bủn xỉn đến thế!'
Đọc tin nhắn của chồng cũ mà mình tức sôi m.áu. Sao trên đời có gã đàn ông hèn đến thế. Cho con đi chơi, anh ta cũng tính cả t.iền gửi xe vào khoản t.iền cấp dưỡng nuôi con...
Do cuộc sống vợ chồng không hòa hợp, mình và chồng cũ đã ly hôn được gần 1 năm nay. Khi ly hôn cả 2 thỏa thuận bố cháu sẽ chu cấp cho cháu mỗi tháng 1,5 triệu đồng. Chồng cũ còn nói, khi con ốm đau anh ấy vẫn sẽ có trách nhiệm chứ không phải là kẻ vô trách nhiệm. Nhưng sau khi ly hôn, chưa bao giờ anh ấy tự giác đưa đủ 1,5 triệu đồng mỗi tháng chứ đừng nói đến chuyện hỗ trợ khi con ốm đau.
Những tháng đầu sau ly hôn, có tháng thì anh ấy đưa cho mình 1 triệu, tháng thì không. Có lần con ốm, mình đưa con đi Hà Nội khám bệnh (Anh ấy hiện ở Hà Nội, còn mình ở tỉnh lẻ), mình cũng báo cho anh biết để bố con gặp nhau cho thằng bé vui. Mọi khoản chi tiêu cho 2 mẹ con, mình đều chủ động chi trả hết. Thậm chí t.iền ăn quán (cả anh ấy cũng ăn cùng) mình cũng trả t.iền vì không muốn phiền đến anh ấy.
Đêm ấy 2 mẹ con tự thuê nhà nghỉ, nửa đêm con sốt phải đưa vào Bạch Mai cấp cứu nữa. Sau đó anh ấy có mua thuốc cho con hết hơn 300 ngàn đồng. Mấy hôm sau, đưa con đi chơi, anh mua vé vào khu trò chơi cho con hết 350 ngàn đồng. Vậy mà tháng ấy đưa t.iền nuôi con, anh ta trừ luôn số t.iền mua thuốc và đưa con đi chơi, chỉ đưa lại cho mình 850 ngàn đồng.
Mình ức chế với thái độ ấy của đó của anh ấy nên có lần anh đến đón con về nhà nội chơi nửa tháng, mình tuyên bố phải đưa hết t.iền nuôi con của những tháng trước thì mình mới cho đón cháu về (Mình làm vậy vì anh ấy chẳng bao giờ tự giác gửi t.iền cả).
Những tháng đầu sau ly hôn, anh ta tháng thì đưa cho mình 1 triệu, tháng thì không (Ảnh minh họa)
Trước đó, con lại ốm phải nằm viện 10 ngày và nạo VA. Anh ấy cũng về chơi với con được 2 ngày. Bà bác ruột mình lên thăm cháu, cho cháu 100 ngàn đồng và đưa cho anh ấy nhưng anh ta không thấy đưa lại cho mình. Trước khi đi, anh ấy chỉ đưa mình 1,2 triệu. Nên mình bảo là bác mình cho con 100 ngàn, vậy số t.iền anh đưa cho chỉ có 1,1 triệu thôi. Ba tháng rồi anh chưa đưa t.iền nuôi con. Như vậy là còn thiếu 3,4 triệu đồng nữa. Mình cũng chỉ nhắn tin nhắc anh ta thế, vì mình muốn rõ ràng chuyện t.iền nong.
Vậy mà hôm qua anh ta nhắn lại cho mình thế này: "Tháng 5, anh cho con về quê nửa tháng rồi tất cả mọi thứ anh lo hết, em còn đòi t.iền gì nữa? Anh mua tấm lót bồn cầu cho con 85 ngàn đồng, t.iền gửi xe 70 ngàn đồng và thêm 200 ngàn đồng nữa. Hôm rồi về, ngoài t.iền anh đưa còn t.iền mua sữa và các thứ nữa cho con".
Đọc tin nhắn của anh ta mà mình tức điên. Sao trên đời có gã đàn ông hèn và bủn sỉn đến thế. Cho con đi chơi, anh ta cũng tính cả t.iền gửi xe vào khoản t.iền cấp dưỡng nuôi con sao? Anh ta về với con, mua cho con được cái ô tô đồ chơi 100 ngàn đồng, một hộp sữa 280 ngàn đồng (là do mình trông con nên anh ta phải đi mua). Ngoài ra thì mua cho con được bát cháo, bát phở chứ chẳng cho gì cả mà cũng tính chi li.
Nói thật, lúc ấy mình điên lắm, định sẽ mua hộp sữa cùng cái tấm lót bồn cầu anh đã mua để gửi trả lên Hà Nội cho anh ta. Nhưng giờ nghĩ lại, mình nghĩ làm căng lên thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm và suy nghĩ của con sau này.
Mình ly hôn rồi nên thực sự cũng chẳng còn tình còn nghĩa gì với anh ta nữa. Mình luôn ngẩng cao đầu và cố gắng chăm con cho tốt. Mình thật sự coi khinh những gã đàn ông hèn hạ như chồng cũ của mình. Nhưng vì con nên mình cũng chủ động cho con được gần bố. Có lần tiện đi công tác Hà Nội, mình cũng đưa con lên cùng để cháu được chơi với bố. Xong việc là mình lại qua đón cháu về.
Nói thật, lúc ấy mình điên lắm, định sẽ mua hộp sữa cùng cái tấm lót bồn cầu anh đã mua để gửi trả lên Hà Nội cho anh ta (Ảnh minh họa)
Mấy hôm trước nghỉ lễ 2/9, mình dự định sẽ đưa con lên Hà Nội cho cháu chơi với bố 2 ngày. Còn mình tranh thủ đi thăm bạn bè, đồng nghiệp cũ (mình không hòa hợp với chồng cũ nên nếu đưa cháu lên thì mình cũng không đi cùng với anh ta và con). Nhưng từ lúc nhận tin nhắn tính toán chi ly kia, mình chẳng muốn tử tế với anh ta thế nữa. Mình vẫn đi Hà Nội nhưng 2 mẹ con sẽ đi chơi với nhau thôi.
Với tình hình này thì mình chưa bao giờ trông mong vào t.iền cấp dưỡng nuôi con hàng tháng từ chồng cũ. Cũng may, dù không có t.iền ấy của anh ta thì mình vẫn chăm con đầy đủ. Tuy nhiên, mình vẫn cho rằng đấy là quyền lợi của con, và nghĩa vụ của anh ta, thế nên mình sẽ phải tiếp tục đòi. Mình đang nghĩ đến việc xin khấu trừ t.iền trợ cấp nuôi con hàng tháng vào tài khoản lương hàng tháng ở công ty của anh ta cho nhanh gọn. Không biết thủ tục có phức tạp không nữa?
Theo Ngoisao
Tủi nhục khi lấy phải chồng họ 'Keo' Tôi chẳng dám tiêu pha, mua cái gì cũng phải xin phép anh. Nhiều lúc con đòi mua quần áo, hay đồ chơi tôi cũng chẳng có t.iền để mua. Chồng tôi thuộc loại "vắt cổ chày ra nước", hồi còn yêu không phải là tôi không biết chuyện này, nhưng cứ nghĩ, lấy một người đàn ông biết tiết kiệm cũng tốt,...