Người xa, tình cũng xa
Giờ đây, anh chỉ còn biết giữ cho riêng mình một góc trời kỷ niệm. Cứ mỗi lần nghe bài hát ấy anh lại thấy lòng nôn nao. “ Cái chợ có hôi nào và bao nhiêu tuôi? Mà ai cũng bảo rằng Chợ Mới quê hương.
Ở nơi đó tôi có môt người thương. Cứ chiêu chiêu nàng ra bờ sông ngôi giặt áo…”. Ừ, ai đó khéo đặt tên để một vùng quê trẻ mãi không già. Ở nơi ấy, anh cũng đã từng có một người yêu chiều chiều ra sông giặt áo. Nhưng câu chuyện của chúng mình lại không có hậu như hai nhân vật trong bài hát kia. Ngày anh trở về thì em đã sang sông…
Nhàn ơi, có phải tình yêu của chúng ta không đủ lớn để cho em đợi chờ? Hay thời gian làm nhạt phai những dấu yêu của một thời ngây dại? Dẫu nhủ lòng đừng trách người đi nhưng đêm đêm khi nỗi nhớ dội về, anh vẫn thấy buồn thương ướt nhòe trên gối. Những giấc mơ có người con gái tóc dài giặt áo bên sông ám ảnh anh suốt những năm dài xa nhớ.
Có phải tình yêu của chúng ta không đủ lớn để cho em đợi chờ? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Người ta nói con trai mau quên, dễ lạc lòng nhưng với anh thì không như vậy. Kỷ niệm cứ như những con sóng cồn cào, lúc dữ dội, khi dịu êm nhưng lại làm quay quắt lòng người. Mỗi lần về qua nơi ấy, anh lại thấy lòng mình rưng rưng. Đứng bên này sông nhìn sang bên ấy, ngôi nhà xưa giờ hoang vắng tiêu điều. Người xa, tình cũng xa…
Tình cờ gặp lại em, anh ngỡ ngàng khi ký ức hiện về trong veo như những làn nắng sớm. Anh không biết em có cùng tâm trạng ấy hay không? Anh tự hỏi và tự trả lời, chắc là không bởi nhìn vào mắt em, anh biết những nồng nàn xưa cũ giờ đã trao cho người khác. Một chút buồn. Một chút vui. Buồn vì người ta chẳng còn vương vấn. Vui vì ngày ấy em đã có một chọn lựa đúng khi không đợi chờ…
Giờ đây, anh chỉ còn biết giữ cho riêng mình một góc trời kỷ niệm. “Ơi dòng sông, mang nước đi nơi nào? Có vê quê em ghé thăm đôi điêu, rằng anh nhớ thương em nhiêu…”.
Theo VNE
Anh sẽ không yêu chị ấy nữa!
Hãy cho tôi thời gian em nhé, rồi một ngày nào đó, không xa, tôi sẽ yêu em, là em hiện tại.
Thu tựa đầu vào vai tôi, nhắm mắt lại trong không gian yên tĩnh. Em nắm lấy đôi bàn tay tôi và nhẹ nhàng thì thầm: "em yêu anh nhiều lắm, anh cũng yêu em nhiều đúng không"?
Tôi để tay mình lên bàn tay em, vỗ vỗ nhẹ như an ủi và như để em hiểu rằng, hãy bình yên, hãy tin tưởng vào anh rằng: "anh yêu em, yêu nhiều lắm".
Tôi biết từ khi yêu tôi trong lòng Thu có điều gì đó rất bất an. Có lẽ em biết trong sâu thẳm trái tim tôi, vẫn có một hình bóng nào đó mà em không thể che lấp được. Em hiển hiện ở đây, là tình yêu của tôi đó nhưng lòng tôi thấy một cảm xúc lạ kì, tôi không nhớ em! Tôi giật mình khi em hỏi nhỏ: "anh còn yêu chị ấy phải không?".
"Chị ấy" là ai? Sao em lại có thể gọi hai tiếng đó thân thiết đến vậy? Tôi chưa bao giờ kể cho em nghe về mối tình đầu của tôi, về người con gái cùng tôi thề nguyền sống c.hết. Vậy tại sao em lại biết? Có phải em đã đọc được điều gì đó trong ánh mắt xa xăm của tôi?
Em hiển hiện ở đây, là tình yêu của tôi đó nhưng lòng tôi thấy một cảm xúc lạ kì, tôi không nhớ em! Tôi giật mình khi em hỏi nhỏ: "anh còn yêu chị ấy phải không?".
(ảnh minh họa)
Nếu Thu biết, tôi yêu em chỉ vì em giống người con gái ấy thì có lẽ em sẽ khóc, đau đớn và ngột thở. Bởi tôi hiểu tình yêu Thu dành cho tôi lớn thế nào. Và cũng vì thế, tôi chưa bao giờ nói cho em biết, tôi đã từng sống c.hết vì mối tình đầu của mình ra sao. Cô ấy đã ra đi mãi mãi, bỏ lại tôi với nỗi buồn và sự cô đơn. Thế mà giờ đây, tôi ngồi đây, say sưa với tình yêu mới còn em phiêu dạt nơi nào? Em hứa sẽ suốt đời ở bên tôi. Vậy nếu giờ đây, em đang dõi theo tôi, em thấy tôi nắm tay người con gái khác liệu em có giận hờn không nhỉ? Tôi có xứng đáng không với tình yêu của em và có xứng đáng không với những gì Thu dành cho tôi lúc này?
Đã bao lần tôi cố quên đi người con gái ấy, quên đi sự ra đi đột ngột vì tai nạn ấy để lòng tôi được thanh thản bên Thu. Nhưng ánh mắt long lanh biết nói của Thu, mái tóc dài chấm lưng của Thu, chiếc răng khểnh bên trái của Thu để khiến tôi nhớ về người con gái ấy. Tại sao Thu lại giống người đó đến thế và tại sao hôm nay Thu lại đưa tôi về cánh đồng thôn quê, giống như cái nơi mà tôi và "mối tình đầu" đã thề nguyện ước?
Mỗi lần nhìn tôi thẫn thờ dường như em hiểu, em lại nắm chặt lấy tay tôi như sợ tuột mất và hỏi nhỏ: "anh yêu em thật không?". Tôi không muốn em cứ mãi hỏi điều đó bởi tôi biết mình yêu em, có thể đó không giống như tình yêu tôi dành cho người ấy nhưng cảm xúc đang có lúc này của tôi khi nắm tay em chính là tình yêu. Một tình yêu đích thực. Còn những phút bâng quơ ấy có lẽ là những kí ức trong tôi ùa về. Ở đời, ai cũng có kí ức, ai cũng có quá khứ và những kỉ niệm. Tôi biết, Thu sẽ trân trọng những điều đó nơi tôi.
Mỗi lần nhìn tôi thẫn thờ dường như em hiểu, em lại nắm chặt lấy tay tôi như sợ tuột mất và hỏi nhỏ: "anh yêu em thật không?" . (ảnh minh họa)
Hôm nay, đi dọc theo những tán bằng lăng tím, Thu lại một lần nữa hỏi tôi: "anh có yêu em nhiều không, nhiều bằng chị ấy không anh?" Tôi xin em đấy đừng bao giờ hỏi thêm điều đó nữa, đừng bao giờ khiến tôi nhớ lại những kí ức mà tôi đang cố quên. Em hãy bù đắp cho tôi, bù đắp những nỗi đau mất mát trong tôi bằng tình yêu của em được không? Mong em đừng bao giờ nhắc lại chuyện cũ, đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của tôi. Bởi có thể trong em có cả hai dáng hình, em và người con gái tôi từng yêu. Tôi biết như thế là ích kỉ nhưng tôi sẽ trân trọng điều đó, tôi sẽ yêu em như tình đầu và tình cuối, giống như những gì em dành cho tôi.
Hãy cho tôi thời gian em nhé, rồi một ngày nào đó, không xa, tôi sẽ yêu em, là em hiện tại. Bóng hình người con gái ấy sẽ thoát khỏi em, chỉ còn lại em mà thôi. Em có đợi được ngày đó không? Hãy tin tôi em nhé, chỉ xin em một điều, đừng bao giờ hỏi: "anh còn yêu chị ấy không?"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người yêu bắt tôi phải "bồi thường" t.uổi xuân! Người ta vẫn thường nói "Không có tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu". Điều đấy đã thực sự đúng với tôi lúc này. Từ khi gặp người con gái ấy tôi mới hiểu những thứ tình cảm giữa tôi và những cô gái trước đây chỉ là sự ngộ nhận, chỉ là thứ na ná...