Nghẹn đau từ một vụ hiế.p dâ.m, giế.t b.à lão 74 tuổ.i
Hai kẻ thủ ác còn phạm thêm tội hiế.p dâ.m, tình tiết tăng nặng phạm tội với người già càng khiến vụ án như đến tận cùng cay đắng, nghiệt ngã.
Bi kịch hơn, người phải đứng ở vành móng ngựa là nạ.n nhâ.n chất độc da cam, từ lúc sinh ra tâm trí đã không được bình thường. Cả hai được giám định chậm phát triển, tâm thần ở mức độ vừa, kết luận này phần nào lý giải thỏa đáng dẫn đến hành vi tàn bạo ấy.
Vụ án là nỗi kinh hoàng, là nỗi đau không bao giờ muốn nhắc lại nên phiên xét xử là phần cuối khép lại vụ án cũng muốn trôi qua thật nhanh. Mỗi lờ.i kha.i của bị cáo đều trùng khớp với cáo trạng của VKSND về truy tố các tội “Hiế.p dâ.m” và “Giế.t ngườ.i”.
Đêm 15-12-2010, Hoàng Chí Hiếu (1979, trú xã Vĩnh Hòa, Vĩnh Linh, Quảng Trị) và Thái Văn Trường (1977) đều đến nhà người quen trong thôn Đơn Duệ, Vĩnh Hòa, Vĩnh Linh (Quảng Trị) để vui liên hoan đám cưới, đêm trước ngày rước dâu. Tại đây, cả hai có uống rượu. Gần 23 giờ, Trường rời khỏi nơi nhộn nhịp. Một lúc sau, Hiếu cũng về và gặp Trường đang lang thang trên đường liên thôn. Trường ở TT Hồ Xá (Vĩnh Linh), không thân thiết với Hiếu nhưng biết nhau nên hỏi chuyện qua lại.
Lúc này, có cụ bà S. (74 tuổ.i, trú Đơn Duệ, xã Vĩnh Hòa) đi ngang qua. Trời tối, Hiếu hỏi Trường đó là “cô hay bà”. Cả hai không tin vào phán đoán của mình liền rượt theo để “làm rõ” nghi vấn điên khùng ấy. Hiếu cầm được tay bà lão và giật ngã xuống. Bất ngờ con ác thú bỉ ổi cùng với phần điên bị rượu đán.h thức, Hiếu bảo Trường giúp sức khống chế bà lão thực hiện hành vi đồ.i bạ.i. Trường lao đến bịt miệng và bóp vào yết hầu của nạ.n nhâ.n. Thấy cụ bà còn la hét, vùng vẫy, Hiếu bảo Trường mạnh tay hơn nữa. Hiếu vừa thực hiện hành vi gia.o cấ.u vừa khống chế nạ.n nhâ.n. Một lát sau, Trường nhận thấy cụ bà không còn thở liền bỏ đi. Sau chuyện động trời đó, Hiếu và Trường về nhà ăn ngủ bình thường. Cho đến khi CQĐT CA tỉnh Quảng Trị gọi hỏi làm rõ hành vi phạm tội, cả hai vẫn ngơ ngác như người vô can.
Toàn cảnh phiên xét xử ngày 25-11-2011.
Video đang HOT
Tại phiên tòa, với chút tỉnh táo còn lại, Trường bảo không hiểu vì sao lại giúp Hiếu dù sự trợ giúp đó chẳng nhằm mục đích hưởng lợi gì. Còn Hiếu, lời thú tội của kẻ khởi xướng dù không mong muốn gây ra cái chế.t cho nạ.n nhâ.n vẫn là tội ác không thể dung tha. Thay cho sự vô tâm của người điên, người nhà của hai bị cáo đã khóc nghẹn gửi lời xin lỗi sâu sắc đến các con bị hại.
Bố dượng của Trường tuổ.i ngoài 60 đã không kìm nén được đa.u đớ.n, thương cảm về đứa con riêng của vợ và được vợ ủy quyền đại diện hợp pháp cho Trường tại phiên tòa đã rưng rức: “Trường mồ côi cha từ khi mới được 5 tháng tuổ.i, lại bị nhiễm chất độc da cam. Mấy năm sau tôi xây dựng hạnh phúc với mẹ Trường và cùng nhau nuôi dưỡng đứa con tội nghiệp. Hiện Trường còn bị suy thận độ 3, việc tiểu tiện cũng không làm chủ được nữa. Cầu xin gia đình bị hại thương cảm, bớt căm phẫn và tha thứ cho con tôi…”.
Cũng với lời xin lỗi sâu sắc đến các con của cụ S., người thân của Hiếu nghẹn ngào cho hay Hiếu bị tâm thần từ nhỏ, hay đậ.p ph.á, la hét, chỉ lao động những việc giản đơn. Nếu như nhiều tội nhân tìm mọi lý do đổ lỗi, thậm chí tự nhận mình bị điên để giảm bớt tội thì Trường và Hiếu một mực khẳng định với HĐXX mình không đau ốm gì. Bởi, cái lẽ người điên không bao giờ nhận mình bị… khùng.
Các con của cụ S. đa.u đớ.n, dằn vặt: “Mẹ tôi có hai đứa con gái, chúng tôi lập gia đình ở xa nên không ở cạnh mẹ được thường xuyên. Vẫn biết các cậu ấy (2 bị cáo – P.V) đau ốm nhưng mẹ tôi chế.t oan uổng quá. Mạng người đã mất như hắt bát nước xuống đất, làm sao lấy lại được đây…”. Nhìn Trường với đám dây nhợ dẫn nước tiểu lằng nhằng, da bạc vì bệnh thận đứng còn không vững, còn Hiếu mặt cứ ngây ra, thỉnh thoảng lại cười vô hồn khiến các con cụ S. cũng phải xó.t x.a.
Ngày 25-11, TAND tỉnh Quảng Trị tuyên phạt Hiếu 8 năm tù về tội “Giế.t ngườ.i”, 4 năm tù về tội “Hiế.p dâ.m”. Đồng phạm với Hiếu trong tội “Hiế.p dâ.m”, Trường bị tuyên phạt 1 năm tù và 7 năm tù về tội “Giế.t ngườ.i”.
Lời tuyên án kết thúc, phía những người dự khán không có lời gay gắt phẫn uất, cũng không có tiếng thở phào nhưng nhiều nỗi đau liên quan đến vụ án vẫn là nỗi ám ảnh, xó.t x.a không dễ gì nguôi ngoai trong sâu thẳm tâm can mỗi người.
Theo ANTD
Tê tái cảnh nuôi người ở bệnh viện
Trong cái lạnh tê tái, vẫn có những con người lầm lũi nằm ghế đá, ngồi vạ vật chờ trời sáng. Với họ, chỉ cần người thân được bình an...
Những ngày nhiệt độ xuống thấp, có khi đến 9-10 độ C, khuôn viên của các bệnh viện tại Hà Nội đều trở nên bề bộn hơn hẳn những ngày thường, bởi sự xuất hiện của rất nhiều chăn, màn, quần áo... Có những người một mình ngồi trông đến 2, 3 cái chăn, đó là tài sản bất ly thân của họ.
Quá đau khổ vì số phận nghiệt ngã, mẹ mất, con trai bị ta.i nạ.n, bác Lương (Vĩnh Bảo, Hải Phòng) ngồi thẫn thờ trong gió rét. Cái tin người mẹ già ra đi ở tuổ.i 73 vừa đến thì bác lại nhận tin người con trai út bị ta.i nạ.n. Lo tang xong cho mẹ, bác cõng vội hai chiếc chăn bông lên Hà Nội chăm con.
Những ngày ở bệnh viện, hết giờ vào thăm bệnh nhân bác lại lang thang đi hết khu này đến khu khác. Mỗi khi đi đâu bác cũng cõng theo hai cái chăn trên lưng. Đêm đến, nhiều người ra nhà trọ ngủ nhưng nhưng bác vẫn ngồi co ro ngoài hành lang bệnh viện, "vì chẳng ngủ được mà ra cho tốn thêm tiề.n".
Bệnh nhân vào viện, người nhà lại chuẩn bị chăn màn khệ nệ vào chăm sóc
Ở khuôn viên bệnh viện, những chiếc chăn để ngay dưới đất, người này để lại cho người kia dùng. Họ không cần biết của ai, đã qua bao nhiêu người sử dụng, chỉ cần có cái gì đắp lên tránh cái giá rét là họ tận dụng hết.
Trước sân Bệnh viện Việt Đức có một khu nhà đang xây dở, dưới nền nhà chỉ có cát và vữa, nhưng lại là nơi trú ẩn lý tưởng của người nhà bệnh nhân. Họ kiếm các mảnh bìa cát tông thay chiếu trải ra nằm. Bác Hùng (Cẩm Giàng, Hải Dương) đang co ro trong chiếc chăn đơn cho biết: "Ban ngày người ta cho vào đây trú ấm thôi chứ về đêm họ lại đuổi ra ngoài. Trời lạnh nhưng may không có mưa phùn. Nếu trời mưa thì không biết họ sẽ ngồi đâu để trú rét".
Vừa nói, bác vừa khoe chiếc chăn nhàu nát, cũ kỹ. "Tài sản này quý lắm, đi đâu cũng phải ôm theo đấy. Đến tối trải xuống nền, mặc quần áo khoác ngủ cũng đỡ lạnh đi phần nào".
Trông con trai bị ta.i nạ.n giao thông đang nằm trong Bệnh viện Việt Đức, bác Nguyễn Thị Minh (Hải Hậu, Nam Định) vừa nhai bánh mỳ vừa khóc. Hai vợ chồng hơn 60 tuổ.i được cậu con trai duy nhất lại bị ta.i nạ.n, có thể còn nằm đây lâu. Hai thân già ngồi cạnh nhau ôm bọc chăn, người tím tái không ngừng run lên vì lạnh, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía phòng bệnh, "chỉ mong cho đến giờ được vào thăm cháu".
Trải tạm những tấm bìa cat-ton xuống nền đất, chờ đợi...
Trước cổng Bệnh viện Việt Đức, các quán nước lúc nào cũng chật cứng khách ngồi. Một phần vì trong bệnh viện không có chỗ để họ ngồi, phần vì giá rét nên họ ôm cốc trà nóng chờ thời gian trôi.
Nói về cảnh chăm người nhà trong bệnh viện, bác Hà (Hòa Bình) đôi mắt thâm quầng chia sẻ với chúng tôi: "Đã vào cảnh đi viện thì khổ trăm đường, muốn tìm một nơi ngồi tử tế cũng khó, nói gì đến chỗ ngủ". Hai tối nay bác ngủ ngoài hành lang, không có chiếu bác xin mỗi người mảnh bìa trải ra đất để ngăn cái lạnh.
"Mỗi suất cơm chỉ có rau và lạc cũng mất 15 nghìn, bữa tối mới dám ăn cơm còn bữa trưa và sáng chỉ ăn tạm cái bánh mì. Nếu bỏ tiề.n thuê nhà trọ nữa thì làm sao đủ chữa bệnh cho con", bác Hà run rẩy nói.
Theo VTC News
Cậu bé 'thủy tinh' có nghị lực thép 11 năm liên tiếp đạt danh hiệu học sinh giỏi nhưng ít ai biết rằng cậu học trò Cao Thanh Lịch đang từng ngày từng giờ chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo: rối loạn đông má.u di truyền cấp độ nặng nhất. "Cậu bé thủy tinh" Là con một trong gia đình, nhưng không may, từ lúc chào đời, cậu bé Cao...