“Nghệ thuật” đổ lỗi
“Nghệ thuật” này khởi nguồn ở đâu, từ bao giờ không ai rõ, nhưng giờ đây nó hiện hữu rõ mồn một quanh cuộc sống thường nhật, thành một dây chuyền đổ lỗi từ trên xuống dưới, từ người già đến cả trẻ con, tựa như một hệ thống khép kín, hoàn hảo.
Người lớn gặp khó khăn hay lỗi lầm trong công việc thì sẵn sàng đổ cho tập thể. “Có lỗi vì chúng tôi có làm việc, biết bao người không bao giờ gặp lỗi vì họ không làm gì cả”.
Đàn ông thì thẳng thừng chỉ mặt “con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” còn mình thì vô tội.
Sau đó thì bố mẹ sẽ đổ lỗi cho nhà trường, cho nền giáo dục cũ kỹ lạc hậu, đầy lý thuyết. Đổ cho bạn bè, cho môi trường, xã hội đã biến đứa con ngoan mà họ rất mực yêu thương trở thành học sinh cá biệt.
Thế là đứ.a tr.ẻ sẽ tiếp nối truyền thống đi trước, “đái dầm đổ tại chim” hoặc leo lẻo đổ cho “Hiền béo tè vào đấy” (Hiền là con bé chị họ, tháng đến chơi nhà nó may ra được một lần), đang đi chơi mà bị ngã cũng là do cái chậu cây không có mắt dám chắn đường.
Video đang HOT
Rồi thì do khách quan, do mùa xuân, do trời mưa… Thế mới hay, đổ lỗi cũng là cả một nghệ thuật.
Không phủ nhận rằng môi trường và “trời sinh tính” góp một phần trong việc hình thành nên tính cách con người, song không thể đổ lỗi hoàn toàn cho nó, nhất là trong việc dạy dỗ con cái. Gia đình vốn dĩ mới là tiề.n đề, là nền tảng giáo dục trẻ thơ, để chúng sớm nhận thức được phải trái, đúng sai.
“Con dại cái mang” trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì cha mẹ cũng phải chịu trách nhiệm nhiều nhất về đứa con mình đẻ ra. Ít nhất cho đến khi nó trưởng thành, tròn mười tám tuổ.i mới tự chủ được về năng lực hành vi, và nhiều nhất là khi bố mẹ nhắm mắt xuôi tay.
Thế nên, dù lỗi do ai và người đó có nhận hay không, thì sau cùng chính họ vẫn là người phải ôm cái lỗi sai đã sửa hay chưa sửa đó đến hết cuộc đời và còn liên lụy đến nhiều thứ khác nữa, điển hình là đứa con họ sinh ra sẽ tiếp tục bước theo vết chân ấy. Dù lỗi được đổ thành công thì cũng ích gì, nhận lỗi về mình cho mau tiến bộ và còn có hi vọng cải thiện được vấn đề.
“Hiền dữ đâu phải là tính sẵn, phần nhiều do giáo dục mà nên”. Nếu biện minh rằng mình đâu dậy con hư, là do nó ra đường, ra đời học bạn xấu, thì lại phải tự trách mình không biết dạy con, không hiểu đủ để dạy con kỹ năng sống, kỹ năng xử lý tình huống và làm chủ bản thân. Nếu con không nắm bắt, tiếp thu được, thì nên thú nhận rằng mình không có phương pháp, không biết cách truyền đạt đến nó…
Vì “tiên trách kỷ hậu trách nhân”, thà cứ kêu là lực bất tòng tâm, vì sức mình yếu kém, thiếu hiểu biết, không lường được… chớ nên mãi đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Theo Ngoisao
Hối hận vì bắt cá hai tay
Đã yêu một người đang làm việc ở nước ngoài nhưng tình cờ, em quen một anh cảnh sát ở nhà và đã trao thân cho người đó.
Em năm nay 21 tuổ.i, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Trước kia, em có quen một người bạn trai. Phải nói là tụi em rất yêu nhau. Được hơn một năm thì công khai tình cảm nhưng từ lúc đó, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Gia đình của anh ấy không thích em và còn nó.i xấ.u em nữa. Thật sự, em rất buồn. Từ nhỏ em đã bị mẹ bỏ rơi, được cha đem lên ở với nội và người cô thứ 5. Cô em không lấy chồng mà ở vậy để nuôi em và người em trai. Cứ thế, ngày từng ngày trôi qua và em đã quyết định chia tay.
Em và người đó đã đau khổ rất nhiều. Rồi em bỏ lên Sài Gòn và anh cũng đi theo để tìm nhưng thành phố rộng thế, biết tìm ở đâu. Khi không tìm được em, anh bỏ về. Chỉ chưa đầy 2 tháng sau, anh đã có vợ. Em buồn nhưng vẫn cố gắng vui vẻ cho qua mọi chuyện. Nhưng ở đời mà, ai đâu biết trước được chữ ngờ. Gia đình anh không hạnh phúc và không lâu sau, họ đã l.y hô.n.
Nguôi ngoai một thời gian, em quyết định lên Cần Thơ làm nhờ người cô giới thiệu. Cuộc sống cứ thế trôi nhanh. Ngoài giờ làm là em chỉ biết lên phòng ngủ và xem ti vi thôi, ít ra ngoài và giao tiếp với ai. Gần nửa năm, cũng như mọi ngày, những giờ rảnh, em thường lên mạng chat. Tình cờ, em quen được một anh có giọng nói rất ấm áp. Chúng em tâm sự cho nhau nghe về cuộc sống của mỗi người và dần dần, tình cảm nảy sinh hồi nào em không hay. Hiện giờ, anh đang lao động ở nước ngoài. Anh vẫn giữ liên lạc với em thường xuyên, tới bây giờ đã hơn một năm rồi. Năm nay, anh sẽ về nước và muốn gặp em. Lúc nào anh cũng muốn về nước để cưới em, kêu em gắng đợi anh về. Em cũng đã thấy được con người của anh qua webcam.
Cuộc đời cứ đẹp như vậy thì đâu có gì để nói. Có những lúc công việc của anh nhiều nên anh ít gọi về cho em, còn em vẫn lên mạng chat chit. Em quen được một người làm cảnh sát hình sự. Anh nói năng cũng lịch sự và lại làm ca nên em cũng thấy an tâm phần nào. Quen biết nhau được một thời gian, những lúc rảnh, anh rủ em đi chơi, kể rất nhiều chuyện về anh và công việc của anh. Từ từ, em đã trở thành một người con gái bắt cá hai tay mà em không hay. Một người thì đợi về để cưới, còn một người thì chưa tính đến chuyện đó.
Giờ em thật sự khó xử lắm, không biết giải quyết vấn đề này ra sao nữa? Em không dám đối mặt với người ở bên nước ngoài là vì một lần lầm lỡ, em đã trao thân cho người ở nhà. Em có tư cách để đem lại hạnh phúc cho anh. Em rất buồn vì điều đó. Em đã khóc rất nhiều. Có thời gian, em bảo anh ấy đừng gọi về cho em nữa nhưng anh vẫn cố chấp. Anh kêu em đừng đối xử với anh như vậy. Anh yêu em rất nhiều và không muốn mất em.
Em phải làm sao đây? Xin mọi người cho em một lời khuyên chân thành. Vì tháng 4 này là anh về và muốn vào trong Nam gặp em vì quê của anh ngoài Nghệ An. Giờ em rối lắm. Em có nên nói sự thật này cho anh biết không? Hay là giấu anh đây? Em không muốn làm anh buồn nhưng giờ em biết làm sao khi mọi chuyện thành ra như thế? Em rất hối hận vì những gì mình đã gây ra? Giờ em chỉ biết trông chờ vào số phận mà thôi.
Theo Ngoisao
Chúng tôi cãi bố mẹ để đến với nhau Anh là người làm thì ít mà chơi lại nhiều. Tôi sợ sau này anh bỏ thì tôi chẳng còn ai bên cạnh. Tháng 9/2011, tôi và anh ấy quen nhau. Năm đó, tôi 18 tuổ.i và anh 20 tuổ.i. Chuyện tình của chúng tôi cũng như mọi đứa tuổ.i teen khác, hạnh phúc và đầm ấm. Rồi chuyện buồn cũng đến khi...