Ngày hôm qua như chưa bao giờ đến
Mọi viêc giờ đây đã kết thúc, cho dù những ước nguyện của em có nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, tất cả đều là con số 0. Anh thật sự xa em rồi. Em không trách, vì thời gian chúng ta xa cách nhau quá lâu 7 năm rồi còn gì.
Trong khoảng thời gian dài ấy, bao nhiêu “kỷ niệm” lùi dần vào trong quá khứ. Để rồi thỉnh thoảng chúng ta nhớ đến, nghĩ về nhau một chút. Và giờ đây, mỗi người đều có cuộc sống riêng, đều có một nửa để yêu thương.
Mọi chuyện tưởng chừng như ngủ yên ở đó. Trớ trêu thay, định mệnh không cho phép. Chúng ta lại được gặp nhau rất tình cờ. Anh đã gửi những dòng suy nghĩ thật lòng nhất của mình cho em. Nhưng em lại cố tình không hiểu, xem nó là trò đùa.
Em có lỗi lắm đúng không anh? Em xin lỗi. Anh nói là đã chấp nhận lời xin lỗi ấy, nhưng sao lời nói của anh có một chút gì đó còn “oán trách”, “giận dỗi”.
Video đang HOT
Thật lòng em không hề cố ý gây tổn thương cho anh.Nhưng sao tính trẻ con của em không bỏ được, đáng lẽ có những chiện không nên cho nó xen vào, thế mà em làm không được để rồi mọi chiện rối tung, rối mù không thể cứu vãn được nữa. Và anh nói đã có bạn gái. Lòng em đau nhói, lúc này em mới biết được tình cảm em dành cho anh lớn đến cỡ nào.
Như một đứa con nít bị đanh đau, chúng luôn kháng cự lại. Em vẫn ngang bướng không chịu chấp nhận mình đã “yêu” anh, còn tuyên bố “chúng ta không còn là gì của nhau hết”. Em ngốc và con nít quá phải không anh để rồi ngồi 1 mình trong đêm khuya, em tự gặm nhấm nỗi đau mà mình đã tự gây ra.
Đêm càng khuya, không gian càng im lặng một cách đang sợ, như bóp chặt tim em đến nghẹn thở. Em đã khóc, khóc thật nhiều hối hận cho những hành động nông nỗi của mình. Nhưng em biết những giọt nước mắt ấy không thể giải quyết được gì. Sự thật và hiện tại vẫn tồn tại trước mắt anh đã có một nửa của riêng mình, em thì…
Nói như vậy không đồng nghĩa em mong muốn làm kẻ thứ 3, chen vào tình cảm của anh và chị ấy. Không bao giờ em chấp nhận cho phép mình làm như thế.
Chúc anh hạnh phúc, hy vọng em sẽ được gặp lại một nửa của mình trong thời gian gần nhất và mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em. Anh chúc phúc cho em chứ?.
“Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ. Chợt thấy yêu thương giờ quá xa lạ.Giờ khuất xa lắm, vườn đã yên giấc. Em đi đâu mùa hoa bỏ lại. Nỗi đau ngày xưa, rồi sẽ qua hết đời cuốn trôi mãi, tha thứ cho mùa thu bé dại mãi chơi đến muộn loài hoa lỗi hẹn.Thời gian vẫn trôi….”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm trong em và con đường hiện tại
Vậy là chúng ta đã chia tay nhau được 8 năm 4 tháng rồi anh nhỉ. Không biết có cặp tình nhân nào chia tay mà đếm thời gian như em không nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, em không nghĩ rằng mình lại chia tay nhanh như vậy, và cho tới bây giờ em vẫn chưa biết nguyên nhân của cuộc chia tay này. Tình cảm của chúng ta thật là trong sáng, anh bây giờ chắc không còn nhớ tới em nữa phải không anh cho dù anh đã từng nói: dù có chia tay nhau anh vẫn không bao giờ quên được em, quên c.ô b.é đã khóc vì anh, vì yêu anh. Anh đã thật sự quên cún con của anh, quên lọ lem và bé yêu của anh rồi. Mà cũng phải thôi vì thời gian xóa mờ đi tất cả những kỷ niệm của anh và em. Đôi lúc nghĩ lại, em thấy giữa hai chúng ta như một định mệnh, bắt buộc phải như vậy. Anh, Đông H, mùa đông thật lạnh giá và y như tên của anh vậy, anh lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng với em thì anh không như thế. Nhưng như vậy thì sao hả anh, em muốn anh luôn hòa đồng và vui vẻ với mọi người.
Còn em, Thu H, em luôn vui vẻ với mọi người nhưng lại luôn buồn y như mùa thu vậy, chúng ta hoàn toàn ngược nhau phải không anh. Nhìn trên bầu trời đầy sao kia, anh bảo ngôi sao nào sáng nhất thì ngôi sao đó chính là anh, và cũng giống như sự tỏa sáng của anh trước bao nhiêu người vậy.
Còn em, em tự cho mình lại là ngôi sao mờ nhạt nhất, không ai có thể nhìn thấy được, và cũng giống như em, bây giờ luôn mờ nhạt trong anh, anh không còn thấy em nữa. Chúng ta đã thật sự mất nhau. Em luôn nhớ về những kỷ niệm của ngày xưa. Anh còn nhớ không? Những lần vui vẻ, những lần hờn dỗi, thật là hạnh phúc biết bao. Em luôn sống trong những ký ức đó, nó làm em đau khổ, nuối tiếc.
Rồi thời gian dần trôi, nhưng em vẫn không thể quên được anh. Em không nghĩ rằng anh sẽ lập gia đình sớm như vậy, nhưng rồi điều đó đã đến. Ngày đám cưới của anh, tất cả bạn bè ai cũng biết, trừ em ra. Không một ai dám cho em biết vì sợ em buồn mà làm chuyện dại dột. Nhưng thật ra có gì mà dại dột chứ, dù sao em cũng biết sau một ngày và em đã khóc, khóc thật nhiều. Em đã không làm chủ được cảm xúc của mình, em đã khóc bất cứ chỗ nào, ngồi đâu là khóc đó, mặc cho ai nói, mặc cho ai cười vì em không thể.
Chúng ta đã từng có những kỷ niệm về nhau. Khi chia tay với anh, em từng nói, nếu anh có vợ thì em sẽ đi tu. Thật là một sự trùng hợp. Và em giờ đây đã vào chùa được hai năm rưỡi. Ngày xuống tóc của em không một ai chứng kiến, không một ai chúc mừng. Em bây giờ thật sự là con của Phật, nhưng em...
Giờ đây, khi nhớ tới anh em không còn đau khổ như xưa nữa, mà nhớ tới để mỉm cười. Hạnh phúc của em bây giờ là được đi làm công tác từ thiện, em thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi đã chọn đúng con đường, và em nguyện sẽ đi hết con đường mình đã chọn. Em chỉ mong anh sống tốt, biết yêu thương mọi người, và hãy mở rộng lòng mình, dòng má.u lạn.h trong anh sẽ không còn nữa, mà sẽ được hâm nóng bằng tình yêu thương của mọi người. Cầu chúc anh hạnh phúc và an lạc trong cuộc sống hiện tại. Mọi điều may mắn sẽ đến với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em vẫn rất yêu anh Anh, không biết đây là lần thứ mấy em viết thư cho anh nữa, lần thứ mấy em gởi những lời lên đây để nói về cuộc tình hai chúng ta. Em đã viết quá nhiều, quá nhiều mà lẽ ra em không nên viết tiếp nữa. Vì em biết có viết cũng vậy thôi. Có làm gì đi nữa thì cũng vậy...