Nếu chúng mình nắm chặ.t ta.y nhau
Có lẽ sẽ chẳng có lúc đau mãi như bây giờ…
Sớm nay mở cửa đón bình minh, em phát hiện mùa đông đã về trên những tán lá hắt hiu buồn. Từng đợt gió se lạnh ập đến, khiến tim em tái tê. Em bước ra phố, ngay đoạn ngã tư, chợt nhớ ngày đông rét mướt, em nép người đi bên anh, vòng tay ôm anh thật khẽ sau lớp áo dày. Mùa trôi qua ngón tay, lạnh lòng khi chẳng còn anh kề cạnh.
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau, có lẽ những dỗi hờn đã nhạt phai cùng năm tháng. Hai chúng ta, hai người hai tính cách, chỉ giống nhau ở điểm duy nhất: bảo thủ và ngang bướng. Những trận tranh cãi nổ ra khi chẳng ai chịu là người thua cuộc. Anh nhún nhường, em làm tới. Em trách hờn, anh bỏ đi. Lời vỗ về và ước ao xin lỗi, em giấu sau vẻ mặt lặng thinh. Hình như, anh cũng thế.
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau, những hiểu lầm chẳng thể nào xen vô tình cảm chúng ta đang có. Thương yêu đầy trong tim mà không thốt ra nổi. Chỉ biết nhìn và đán.h giá hời hợt, mặc kệ những lời giục giã, khuyên bảo của con tim. Khờ quá phải không anh những ngày như thế. Để rồi khi tháng năm trôi đi trong vội vàng, chúng ta chỉ có thể nhìn lại và nuối tiếc. Trong rất nhiều ăn năn.
Em vẫn nhớ những kỷ niệm ngày xưa (Ảnh minh họa)
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau, tháng ngày cô đơn bây giờ ta đã có nhau cùng sưởi ấm. Tay trong tay, ta ngỡ rằng trái đất này dừng lại. Ngay khoảnh khắc ta đứng bên nhau, nở nụ cười vì đã có nhau trong đời.
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau, những chiếc hôn vụng dại phớt hờ trên má sẽ chẳng bao giờ rơi vào miền xưa cũ. Em nhìn lại, cố đưa tay ra níu giữ. Nhưng xa rồi, xa quá rồi phải không anh?
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau, câu chuyện tình yêu sẽ chỉ là của riêng hai ta thôi anh nhỉ? Chẳng có chuyện một người nào đó xen vô, người mà bây giờ đứng trước mặt em, anh giới thiệu bạn gái anh đó. Anh nở nụ cười chúc em hạnh phúc. Nhưng biết tới khi nào em mới hạnh phúc được đây anh?
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau, tình yêu của hai ta sẽ chẳng giống như trò kéo co người ta vẫn nghĩ. Anh có còn nhớ chăng? Trong một cuốn sách nào đó hai ta từng đọc, người ta bảo hai người yêu nhau hệt như đang cùng chơi trò kéo co, chỉ cần một người buông tay là người kia sẽ ngã. Nhưng dẫu ai là người rời tay khỏi yêu thương trước, thì cả hai người trong chúng ta đều rất đau phải không anh?
Video đang HOT
Nếu không buông tay thì sẽ không đau khổ (Ảnh minh họa)
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau,…
Có lẽ sẽ chẳng có lúc đau mãi như bây giờ.
Cuộc đời dài rộng anh sẽ bước, em chỉ ước có người cùng anh sẻ chia.
Để mỗi khi nhớ lại giây phút chúng ta chia lìa.
Em sẽ mỉm cười, vì biết anh hạnh phúc.
Và đêm đêm, giấu hoài trong lồng ngực.
Nỗi băn khoăn chẳng thể nào chôn giấu.
Nếu ngày ấy mình nắm chặ.t ta.y nhau.
Theo Tiin
Đừng buồn em nhé
Anh không xứng với cái tên Only nữa đâu, anh không xứng đáng để em buồn vì anh đâu.
Yêu một người đã khó, nhưng quên một người càng khó hơn. Anh sợ rằng anh không vượt qua được cú sốc này. Cuộc sống của anh rồi sẽ ra sao khi giờ đây em không còn bên anh nữa?! Anh buồn lắm, anh đau lắm. Tim anh quặn thắt, ruột gan anh tái tê, đầu óc anh quay cuồng, nước mắt giờ đã rơi một cách tự do, không thể kiểm soát. Anh nhớ em, nhớ về kỷ niệm của hai ta em ạ.
Only - cái tên đặc biệt mà em đã dành riêng cho anh giờ chắc không còn nữa phải không?! Anh không xứng đáng với biệt danh đó nữa rồi. Anh phải trả giá cho những gì anh làm em nhỉ. Ngàn lần xin lỗi em.
Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao chuyện tình của hai ta luôn có sự kiện mưa đi cùng. Chắc ông trời cũng biết trước nên đồng lòng, thương cảm với câu chuyện tình của hai ta em nhỉ. Trải qua bao đắng cay, buồn tủi ta đã có nhau trong hạnh phúc mong manh nhưng rồi lại chia xa trong niềm đau vô hạn.
Khi anh viết những dòng tâm sự này, ngoài trời cũng đang đổ mưa. Nhưng có lẽ không bằng mưa gió trong lòng anh đâu em có biết?! Không biết giờ này em đang ở phương trời nào? Có còn nhớ đến anh không, dù chỉ một chút thôi? Hay đôi bàn tay của em đang lướt nhẹ trên bàn phím để Creat a messenger chuẩn bị gửi cho một người đào hoa nào đó?! Anh lại không kiểm soát được tuyến lệ của mình rồi. Tim anh đau quá.
" Anh sợ điều đó, thật sự sợ lắm, anh sợ sẽ mất những gì thuộc về anh
Để rồi một mai, khi anh đứng nhìn lại, chẳng còn em bên cạnh anh nữa"...
(Anh cần em- Khắc Việt).
Em có nhớ lời bài hát đó không? Suốt mấy ngày nay ngày nào anh cũng nghe bài này em à. Thật đúng với tâm trạng của anh quá. Anh buồn lắm, em có biết rằng có lần nào nước mắt anh không rơi khi nghe bài này đâu. Anh sợ lắm, sợ cái điều đó sẽ xảy ra, anh sợ sẽ mất em hoàn toàn.
Em: Anh đã không hiểu em, không nghe em, không tôn trọng em. Anh luôn làm phiền em, gia đình em, bạn bè em. Anh luôn lôi họ vào câu chuyện của hai đứa.
Anh: Anh luôn cố gắng dành những điều tốt đẹp nhất cho em. Đó chỉ là sự quan tâm của anh dành cho em thôi mà, tất cả cũng chỉ vì anh quá nhớ và yêu em, quá thèm những cử chỉ, những câu nói yêu thương từ em thôi mà.
Có lẽ bất đồng về quan điểm, về cách yêu thương, quan tâm lẫn nhau là lý do khiến chúng ta đến nông nỗi này phải không em? Em có biết rằng anh yêu em lắm không? Với anh em luôn là số 1, là tất cả những gì anh có, anh yêu em hơn cả bản thân anh, hơn gia đình anh cơ mà. Anh đã không còn là anh nữa. Cái tôi trong anh cũng không còn nữa, anh chỉ còn biết yêu thương, săn sóc em một cách chân thành thôi.
Em không giống bất kỳ người con gái nào mà anh biết. Em kín đáo, âm thầm, lặng lẽ, không ồn ào, không vội vã, không khoe mẽ biểu lộ cảm xúc với anh như thời gian đầu nữa, cái tôi của em bây giờ cũng khá lớn rồi. Anh thèm những tin nhắn ngọt ngào, thèm những cử chỉ yêu thương từ em lắm. Nhưng nhiều tháng nay anh đâu cảm nhận được điều đó. Anh đã luôn cố gắng săn sóc, quan tâm em chỉ mong em hiểu được tình yêu chân thành mà anh đã dành cho em như thế nào. Nhưng anh buồn quá...
Em ạ, gần đây bản thân anh, gia đình anh phải trải qua nhiều chuyện lắm. Áp lực từ công việc, gia đình và cuộc sống anh phải đối chọi một mình mà đâu có dám than phiền với em. Anh sợ em thêm lo, sợ em lại gạt phắt đi như những lần anh chuẩn bị tâm sự.
Người phụ nữ thật xuất sắc khi đã tìm ra điểm yếu của đàn ông để tấ.n côn.g - đó là cho (hoặc là vờ cho) người đàn ông biết rằng họ sắp mất đi một nửa của mình rồi. Em cũng biết tận dụng và sử dụng khá tốt phương pháp này. Anh không biết người mà em liên lạc là ai, và hình như em cũng luôn tỏ ra để buộc cho anh tin rằng em đang có một người khác. Anh không nghi ngờ sao được, em buộc anh nghi ngờ thì anh phải nghi ngờ thôi. Không biết thật hay bỡn nữa nhưng anh đau lắm, anh buồn lắm. Suốt quãng đường 40km em có biết tay chân anh đã run lên thế nào? Nước mắt anh đã rơi nhiều thế nào? Nhiều lần anh vờ đi như không biết, nhưng anh đâu thể vờ mãi như vậy được?! Anh đã và sẽ không bao giờ mắng chử.i hay hăm dọa người ta đâu, vì anh biết quyền quyết định vẫn thuộc về em mà. Em có quyền lựa chọn một người nào đó yêu thương em hơn anh, một người hơn anh về mọi mặt.
Từ khi yêu em đến giờ anh chưa bao giờ có một người nào hết, kể cả xã giao anh cũng nói rõ cho em biết cơ mà. Nhiều lần em đi chơi mà không hề cho anh biết. Anh lo lắng hỏi thì em cũng đâu có trả lời. Bất đắc dĩ anh đành phải hỏi thăm bạn bè em, nhưng câu trả lời từ bạn em lại như mũi kim đâ.m thủn.g vào tim anh. Anh không buồn sao được. Nhắn tin em cũng không cho nhắn, gọi điện em cũng không cho gọi. Anh phải làm sao đây? Nếu thật sự là của nhau đi đâu cũng không báo cho nhau biết một tiếng, không sms, không phone thì ai có thể chịu được?!
Anh đã quá yêu em, yêu một cách điên dại, quan tâm một cách quá mức, khiến em bội thực và ức chế phải không?! Anh đã khiến em buồn lắm nhỉ? Anh xin lỗi em. Anh còn nợ em nhiều lắm, nợ gia đình em, họ hàng em, bạn bè em. Cái nợ nào cũng có thể trả được, nhưng nợ nghĩa, nợ tình thì không bao giờ trả được. Giờ chắc anh cũng chẳng bao giờ có cơ hội để trả món nợ này phải không em, chẳng còn cơ hội quan tâm săn sóc em nữa rồi. Em đã không cần anh nữa rồi. Anh không còn là Only của ngày nào nữa rồi em nhỉ?!
Em đừng buồn nhé. Anh không xứng với cái tên Only nữa đâu, anh không xứng đáng để em buồn vì anh đâu.
Em ạ, trong tình yêu thì đừng nên tồn tại cái tôi cá nhân làm gì. Anh vẫn chưa bao giờ hết yêu em.
Mạnh giỏi em nhé.
Anh của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khoảng lặng tái tê "Gọi ngay cho trưởng phòng sắp xếp người khác đi công tác thay, còn cô không đi đâu hết" "Gọi ngay cho trưởng phòng sắp xếp người khác đi công tác thay, còn cô không đi đâu hết". Đẩy chiếc điện thoại về phía vợ, Trung nói như ra lệnh. Thùy còn chưa kịp phản ứng gì, Trung lại thao thao bất tuyệt:...