Nên hay không nên sinh con khi đơn thân!
Tôi trăn trở và suy nghĩ rất nhiều mà không tìm ra được câu trả lời. Tôi xin ý kiến của các anh chị. Tôi đã ly hôn và nuôi con, cháu năm nay đã 14 t.uổi. Tôi hiện 36 t.uổi. Tôi có công việc ổn định và điều kiện đủ để có thể sinh thêm 01 baby nữa. Xác định không đi bước nữa để con gái không khổ nhưng tôi thèm có thêm con để về già có các con vui vầy, và có thêm em để con gái tôi có chị có em bầu bạn.
ảnh minh họa
Nhưng khi tôi trình bày nguyện vọng và đặt vấn đề muốn sinh con bằng can thiệp khoa học trong ống nghiệm với bệnh viện thì được các cô chú bác sĩ khuyên không nên, chỉ nên khi có đủ vợ chồng mà vô sinh. Còn với bản thân tôi thì nên tìm người thực ngoài đời để bầu bạn, sinh con. Để đ.ứa t.rẻ sau này có cha để yêu thương. Đừng để con trẻ khi lớn lên hỏi cha nó là ai thì chính bản thân mình cũng không biết – Họ từ chối đề nghị của tôi. Tôi ra về mà lòng buồn vô kể. Nhưng các cô chú tư vấn như vậy cũng đúng.
Trong thực tế cuộc sống, tôi thấy thật khó khăn. Bởi nếu sinh con với một ai đó thì đương nhiên bản thân tôi muốn chọn một người cao hơn tôi về mọi mặt, đặc biệt đạt tiêu chuẩn về gen thông minh, trí tuệ và khoẻ mạnh. Nhưng nếu họ đang có gia đình thì tôi rất sợ. Bởi đã có con chung với nhau thì người cha trách nhiệm sẽ không thể không liên hệ tới đứa con của mình, nhưng nếu vợ con người đó biết thì sẽ ảnh hưởng hạnh phúc gia đình họ lắm, thì tôi có lỗi lắm. Và nếu người đàn ông đó không quyết đoán thì tôi sẽ bị đ.ánh g.hen và con tôi thì ra sao? Ôi, tôi sợ lắm. Như hiện tại thì cuộc sống, công việc của tôi tốt, đủ để đảm bảo nếu có tôi sinh thêm con. Tôi chỉ lo lắng duy nhất một điều nếu chẳng may tôi ốm đau, hay công việc không được như hiện tại thì mong muốn lúc đó người cha của đ.ứa t.rẻ cũng đủ mạnh về kinh tế để lo cho con tôi không thiếu thốn, đói khổ. Ôi tôi lo lắng đủ điều nhưng trong lòng vẫn không thôi cháy bỏng khát khao.
Video đang HOT
Khổ một nỗi, tôi là trí thức, có học vị và vị trí, làm thế nào để có thể mở lời nói ra mong muốn khát khao này của mình. Chẳng lẽ lại nói khi gặp một ai đó, như thế thật ngại, vì tôi sống kín đáo và chuẩn mực,nên vấn đề này thật tế nhị, khó nói. Nhưng tôi 36 t.uổi rồi, càng muộn thời gian càng không tốt cho việc sinh nở. Tôi thật sự nghiêm túc với việc sinh thêm con, các anh chị xin cho tôi lời khuyên ạ.
Tôi phải làm thế nào? Tôi trân trọng cảm ơn!
Theo VNE
‘Làm bố đơn thân’ thật là khổ cho tôi!
Khi tôi mất đi người vợ của mình, tôi mới hiểu nỗi thống khổ của người mẹ đơn thân là thế nào.
Người đàn bà khi đã bỏ chồng hoặc không có chồng mà có con, họ sẵn sàng chấp nhận chuyện nuôi con một mình và làm người mẹ đơn thân. Chuyện đó có vẻ như quá to tát với đàn ông, nhưng với phụ nữ lại bình thường. Vì họ sinh ra để làm vợ, làm mẹ, và khi không được làm vợ nữa, họ sẵn sàng làm một người mẹ vì con mình, dù không có người đàn ông bên cạnh.
Khi tôi mất đi người vợ của mình, tôi mới hiểu nỗi thống khổ của người mẹ đơn thân là thế nào. Và vợ tôi bỏ đi, để lại con cho tôi nuôi khiến tôi càng sâu sắc thông cảm với những bà mẹ chỉ nuôi con một mình. Ít ra, họ đáng được ngưỡng mộ, đáng được khen ngợi vì đã dũng cảm đứng lên nuôi con với sức lực yếu đuối. Họ chấp nhận làm bà mẹ, một tay chèo trống cuộc sống vất vả, lo toan cho đứa con của mình. Còn hơn những bà mẹ từ bỏ con để đi tìm hạnh phúc mới.
Nhưng nếu không có người mẹ nghĩ cho bản thân mình, bỏ lại con cho chồng thì tôi đâu có ngày hôm nay. Tôi đang cảnh &' gà trống nuôi con', là người cha đơn thân nuôi con mình. Khi đó, tôi càng thấu hiểu được sự hi sinh và nỗi vất vả của những người từ bỏ đi gia đình nhà chồng. Có lẽ, họ đã bị dồn tới bước đường cùng nên họ mới chọn con đường ấy.
Và vợ tôi bỏ đi, để lại con cho tôi nuôi khiến tôi càng sâu sắc thông cảm với những bà mẹ chỉ nuôi con một mình. (ảnh minh họa)
Tôi có vợ, cuộc hôn nhân được 3 năm thì tan vỡ. Khi đó chúng tôi đã có với nhau một đứa con trai. Vợ tôi vì không chịu được sự áp bức của nhà chồng, nhất là mẹ chồng nên đã ra đi. Phải nói, mẹ tôi cũng có nhiều chỗ quá nhưng phận làm con, tôi không thể nào ngăn cản được. Tôi cũng không thể đứng về phía vợ mà láo với mẹ. Nên nhiều khi vợ tôi với mẹ cứ đôi co, tôi cũng không nói gì làm vợ phật ý.
Vợ luôn muốn tôi chuyển ra ngoài sống. Nhưng nhà có lại đi thuê nhà thì không đành, người ta nhìn vào cười cho. Vì dù sao nhà tôi cũng rộng, chỉ có hai ông bà ở. Còn điều kiện mua hay xây nhà mới thì chưa có nên cứ phải ở cùng bố mẹ chồng. Nhiều lần xích mích với mẹ rồi lại với chồng, vợ tôi đ.âm thay tính đổi nết. Vợ không còn nhu mì, chịu đựng, cũng không còn ngoan ngoãn như trước, em cứ làm gì mình thích và lâu ngày xảy ra nhiều chuyện không hay. Cuối cùng, sau 3 năm làm vợ chồng, tôi phát hiện vợ mình ngoại tình. Và chuyện này với tôi mà nói là không thể chấp nhận. Chúng tôi ly hôn.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi quá ngắn ngủi, mới có 3 năm, con trai mới bập bẹ biết nói, còn đòi bú mẹ. Nhưng giờ em bỏ đi, tình duyên đã hết, nghĩa cũng hết, chúng tôi không thể nào tiếp tục sống với nhau. Tôi cũng khó chịu tính nết ương ngạnh của vợ sau khi vợ thay đổi, và hơn hết, vợ có người đàn ông bên ngoài là chuyện tày đình, không ai chấp nhận được. Chúng tôi chính thức chia tay, vợ theo người khác, còn con trai để lại tôi nuôi.
Đã 4 năm trôi qua, tôi cứ sống như vậy cùng ông bà nội chăm sóc con. Con trai tôi lớn lên cũng ngoan ngoãn đáng yêu nhưng liên tục hỏi mẹ đâu vì thấy chúng bạn có mẹ đưa đi học. Tôi nhiều khi xót xa vô cùng. Nghĩ lại những ngày tháng trước đây, chăm con còn nhỏ mà khổ. Sáng dậy cho con rửa mặt, đưa con đi học rồi lại vội vàng đón con về. Nhiều đêm con khóc không ngủ tôi mới vất vả làm sao, cứ ngồi ru con, rồi ẵm con như bà mẹ trẻ. Con còn không chịu ăn, hay gầy và ốm, những lúc ấy tôi cũng phải một tay chăm con. Mẹ tôi cũng chăm nhưng người già sao thức khuya dậy sớm được.
Nhiều khi thấy con khóc gọi mẹ mà tôi đau xót từng khúc ruột, thấy mình không khác gì một bà mẹ trẻ. Những việc mà phụ nữ làm được, tôi cũng làm được. Tôi nấu cháo, nấu bột, thuốc men cho con không thiếu thốn một thứ gì. Nhưng thứ mà con cần vẫn là một người mẹ. Còn tôi, chỉ là một người cha, dù cố gắng thế nào cũng chưa thể bằng người mẹ chăm con được. Nhiều khi thấy tội nghiệp con lắm, lớn lên không có vòng tay mẹ.
Tôi nghĩ về tương lai, về chuyện mình sẽ đi lấy vợ. Nhưng lại sợ người mẹ kế không tốt, con tôi sẽ khổ. Tôi có ích kỉ vì bản thân mình thì con tôi không thể sung sướng. Vì dù sao, con tôi cũng đã khổ khi không có mẹ, giờ lại gặp một người mẹ kế không ra gì thì tội con lắm. Liệu có người mẹ kế nào tốt với con không hay, khi sinh con ruột của mình ra rồi thì con tôi lại bị đối xử không ra gì?
Tôi luôn hi vọng con mình có cuộc sống tốt hơn, vì dù sao cái gia đình này tan nát cũng phần lớn vì tôi. Nếu có thể bù đắp được, tôi xin tình nguyện. Giờ tôi vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện đó, vẫn chấp nhận làm người bố đơn thân, nuôi con. Liệu tôi có làm thế được cả đời không, giống như những bà mẹ dũng cảm làm mẹ đơn thân, hi sinh cả cuộc đời vì con mình.?
Theo Khampha
Làm mẹ đơn thân, cực lắm con à! Cái ngày ba con bỏ mẹ mà đi, mẹ đã khóc không còn giọt nước mắt nào. Mẹ tự nhủ, những ngày tháng sau này, khi có con bên đời, mẹ sẽ không bao giờ để con nhìn những giọt nước mắt của mẹ nữa, để con gái của mẹ được sống trong vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ thật sự không muốn con...