N.am s.inh ôm thầy giáo xin lỗi sau hơn 10 ngày bỏ trốn
N.am s.inh lớp 12 ở Quảng Trị mong thầy giáo tha thứ sau hành động đ.âm làm thầy nhập viện điều trị dài ngày.
Sáng 18/4, tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Nam Cuba Đồng Hới (Quảng Bình), n.am s.inh Ngô Văn Công (lớp 12 trường THPT Trần Hưng Đạo, huyện Lệ Thủy) cùng bố mẹ đến xin lỗi thầy giáo chủ nhiệm Nguyễn Văn Tiến (30 t.uổi).
Ôm chầm thầy giáo, Công ân hận nói: “Vì một chút nông nổi, em đã làm ảnh hưởng đến nhiều người, mong thầy giáo cùng gia đình, nhà trường và các cơ quan chức năng tạo điều kiện cho em được trở lại trường”.
Công ôm chầm lấy giáo viên chủ nhiệm, xin tha thứ. Ảnh: Ngô Quang Văn
Chấp nhận lời xin lỗi của Công, thầy Tiến nhắc em suy nghĩ chín chắn hơn, xem đó là bài học để phấn đấu, rèn luyện trở thành người có ích cho xã hội.
Thầy giáo Đỗ Văn Hải, Hiệu trưởng trường THPT Trần Hưng Đạo cho hay, nhà trường sẽ họp và ra quyết định kỷ luật trên cơ sở kết luận của nhà chức trách. “Trường tạo điều kiện cho Công sửa chữa lỗi lầm, tiếp nhận em trở lại học tập sau khi thi hành kỷ luật”, thầy Hải nói.
Video đang HOT
Một ngày trước đó, Công đã đến trình diện tại công an huyện Lệ Thủy, khai nhận hành vi đ.âm trọng thương giáo viên chủ nhiệm tại cổng trường THPT Trần Hưng Đạo vào gần hai tuần trước. Em bị xử lý hành chính do thầy Tiến không yêu cầu giám định thương tật.
Trong giờ học sáng 5/4, thấy Công có hình xăm ở cổ, thầy Tiến yêu cầu em xóa. Kết thúc giờ học, khi cùng đồng nghiệp ra cổng trường, thầy Tiến bị Công dùng dao bấm đ.âm vào bụng, tổn thương gan và túi mật. Sau gần hai tuần điều trị, hiện sức khỏe thầy đã ổn định.
Hoàng Táo
Theo vnexpress.net
Chồng bị tai nạn, tôi trào nước mắt khi chứng kiến hành động của cô người yêu cũ
Nếu chồng tôi không bị tai nạn, tôi sẽ vĩnh viễn không biết được rằng anh ấy có một đứa con rơi bên ngoài.
Ảnh minh họa
Tôi với chồng lấy nhau đến nay đã gần 15 năm. Chúng tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Chồng tôi là một công chức nhà nước. Tính tình anh rất hiền lành, điềm đạm, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người.
Sau khi cưới, ngoài làm việc ở cơ quan, anh còn rất chịu khó buôn bán thêm bên ngoài để kiếm thêm t.iền phụ giúp gia đình. 2 đứa con tôi lần lượt chào đời, vợ chồng tôi vất vả nhiều hơn để chăm sóc, nuôi dạy 2 con. Sau khi sinh con, chồng tôi luôn ở bên tôi, phụ giúp tôi nuôi nấng các con. Trong nhà, hầu như tôi biết làm việc gì thì chồng tôi cũng biết làm việc ấy.
Nhờ có chồng san sẻ, tôi bớt được gánh nặng và hầu như không bị quá stress hay áp lực trong quá trình nuôi dạy con cái. Chồng tôi rất quan tâm đến con cái, cứ chiều đi làm về, anh sẽ đưa các con đi học bơi. Tối đến anh ấy sẽ đưa cả nhà ra công viên đi bộ, vừa rèn luyện thân thể lại vừa hít thở không khí trong lành.
Chuyện gia đình tôi lẽ ra sẽ rất hạnh phúc, ngọt ngào nếu chồng tôi không bị tai nạn. Tháng trước, chồng tôi đang đi xe máy thì anh bị một chiếc xe ô tô đ.âm dính. Anh đã đội mũ bảo hiểm nên đầu không bị tổn thương nặng. Tuy nhiên, chồng tôi bị hất văng vào một chiếc xe khác nên bị đa chấn thương. Đêm đó, khi nghe tin chồng bị tai nạn, đã được người dân chuyển vào bệnh viện Việt Đức, tôi tưởng như mình không thể đứng vững.
Suốt gần 2 tuần được điều trị tích cực, các bác sỹ nói rằng tình hình của chồng tôi đã khả quan hơn và anh đủ điều kiện sức khỏe để tiến hành mổ. Tuy nhiên, các bác sỹ nói rằng chồng tôi mang nhóm m.áu Rh-, đây là nhóm m.áu hiếm hiện bệnh viện đang thiếu. Giờ các bác sỹ mong tôi vận động gia đình, người thân tham gia hiến m.áu cho chồng tôi để ca mổ được tiến hành suôn sẻ. Tôi đã đưa 2 con cùng với mấy cô chú, anh em ruột của chồng vào bệnh viện để xét nghiệm m.áu tuy nhiên m.áu của họ đều không phù hợp.
Đang lo lắng không biết làm thế nào thì tối hôm đó, tôi thấy một người phụ nữ dắt tay một b.é g.ái chừng 16-17 t.uổi, cầm trên tay một bó hoa vào thăm chồng tôi. Khi vào đến nơi, người phụ nữ khẽ mở lời: "Chào cô, chào bố đi con".
Con bé thấy mẹ nói thì lí nhí cất tiếng chào. Tôi thấy chồng tôi nằm trên giường, thở thuề thào, khẽ nhấc bàn tay đang bị cắm truyền chằng chịt như muốn vẫy chào và khóe mắt như đang ứa ra một dòng lệ.
"Chào chị, tôi biết, lẽ ra tôi không nên đến đây nhưng mạng người là quan trọng. Phương Anh là con gái của anh Tuyên, (chồng tôi) chị hãy để cho cháu vào thử máu", người phụ nữ nói.
Sau khi đưa con gái đi lấy m.áu, người phụ nữ nghẹn ngào kể cho tôi câu chuyện của mình. Hóa ra chị ấy chính là mối tình đầu của chồng tôi. Khi chị ấy mang thai thì bị gia đình chồng tôi ép buộc chia tay. Chị ấy quyết định đi nơi khác, làm mẹ đơn thân và chịu phận lỡ dở để nuôi bé Phương Anh nên người.
Mới đây, khi chị ấy lên mạng thì phát hiện ra chồng tôi bị tai nạn và đang cần m.áu nên muốn đưa con gái đến giúp. "Chị đừng hiểu lầm, suốt thời gian qua tôi chưa lần nào liên lạc với anh Tuyên. Tôi tình cờ đọc được thông tin anh ấy đang cần m.áu được đăng tải lên Facebook nên muốn đến giúp", người phụ nữ ngần ngừ.
May mắn thay, b.é g.ái có nhóm m.áu phù hợp với chồng tôi, ca mổ của chồng tôi diễn ra thành công. Trong phòng hậu phẫu, chồng tôi nắm tay tôi nói nhỏ: "Anh xin lỗi. Anh đã giấu em".
Tôi chẳng biết nên giận hay nên thương anh nữa. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi không thể làm như không biết gì được.
Theo Danviet
Nói lời xin lỗi mẹ chồng, thật khó Tôi lại khao khát muốn góp mặt trong cái gia đình đông vui và lắm rắc rối ấy, nhưng có lẽ tôi phải vượt qua một chuyện, đó là xin lỗi mẹ chồng. Mỗi lần phải về quê chồng là tôi cảm thấy như bị t.ra t.ấn. Quê chồng chỉ cách Hà Nội có 70 km, tuần nào chồng tôi cũng bắt hai...