Mỹ Trong trường cai nghiện phim ảnh k.hiêu d.âm
Khi internet bắt đầu kiểm soát cuộc sống của chúng ta ngày càng nhiều, nó đem tới một vấn đề tiêu cực ngày càng tăng – sự trỗi dậy của k.hiêu d.âm trên mạng.
Vấn đề này có lẽ là gây tác hại nhất khi nó ảnh hưởng tới cuộc sống của thanh thiếu niên, những đối tượng có nguy cơ hủy hoại thời thanh niên ở mức cao với việc nghiện phim ảnh k.hiêu d.âm hạng nặng.
Do đó, một số bậc phụ huynh phải có những biện pháp kiên quyết để thay đổi những đứa con nghiện phim ảnh k.hiêu d.âm của mình bằng cách gửi chúng tới một “trại tập trung” xa xôi để giúp chúng chiến thắng những hành vi gây lo lắng.
Viện Oxbow ở Utah, Mỹ là cơ sở phục hồi dành riêng cho những nam thiếu niên bị những vấn đề về hành vi giới tính. Các vấn đề liên quan tới hành vi giới tính rất đa dạng, một số nam thiếu niên bị cho là bệnh hoạn và thậm chí là tấn công các t.rẻ e.m khác.
Video đang HOT
Tuy nhiên, vấn đề liên quan tới k.hiêu d.âm nhiều nhất là nhiều em nghiện phim ảnh khiêu âm trên mạng, dẫn tới việc học viện Oxbow được gọi là “Trường k.hiêu d.âm”, theo tờ Sunday Mirror.
Cơ sở tiên phong này là một nhà thờ đã được chuyển đổi, những học viên được xếp ngủ trên giường tầng tại hai ký túc xá lớn.
Khi các bậc phụ huynh gửi con trai mình tới cơ sở thu phí 9.000 USD/tháng này, họ chấp nhận việc con em mình phải tuân thủ một chế độ nghiêm khắc để tách chúng khỏi thói quen xấu.
Khoảng hai chục nam thiếu niên được trị bệnh, phải làm việc vặt trong nhà và cấm dùng điện thoại, internet.
Các học viên ở Oxbow, t.uổi từ 13 tới 17, sẽ được tư vấn và được liên lạc với cha mẹ một tuần một lần qua Skype. Các lớp học tại trường kéo dài tới 9h tối. Vào cuối tuần, các em phải làm bài tập về nhà và thực hiện một số việc vặt như giặt giũ.
Dù trong trường học có máy tính, song chúng đều được chỉnh sửa để chỉ những website được cho phép mới truy cập được. Các n.am s.inh được khuyến khích cởi mở về các vấn đề từng gặp phải và thậm chí còn phải đối mặt với máy phát hiện nói dối để đảm bảo chúng không giấu các chuyên gia bất cứ điều gì.
Theo VietNamNet
Hy vọng
Mọi người đều bảo tình yêu của anh và em sẽ mau sớm thay đổi vì mình chỉ là tình cờ quen nhau nên lúc chia tay cũng sẽ là mau như vậy thôi. Nhưng hiện tại em không muốn tin vào điều đó, em muốn chính minh cho mọi người thấy rằng họ đã sai.
Em đang sống trong hy vọng và chờ đợi anh quay về nhưng thật sự em cũng rất lo nếu một lần nữa anh sẽ bị vấp ngã. Người ta nói "nhất quá tam", hiện tại anh mới bị vấp ngã 2 lần vẫn còn có thể quay đầu lại được. Em tin vào bản thân có thể chờ đợi anh nhưng thật sự em không tin vào bản thân anh sẽ vượt qua.
Đã bao nhiêu đêm nước mắt rơi vì anh, đã bao nhiêu cuộc điện thoại tìm anh khi nghe tin anh không về nhà. Có bao giờ anh hình dung ra được cảnh em thức trắng vì anh vì lo sợ anh sẽ gặp chuyện không may, rằng anh sẽ đi vào con đường cũ: "ma túy".
Có đôi lúc em thấy mình thật nhỏ bé còn cuộc sống lại rất rộng lớn nên không thể che chở cho anh được, uh` mà em nhỏ thật vì nhỏ bé quá nên không thể làm được gì, chỉ biết ngồi khóc thôi. mà 20 t.uổi đã được gọi là lớn chưa vậy anh?Anh biết không em thấy mình thật ngốc nghếch lắm:em không biết chạy xe honda, sinh ra và lớn lên ở thành phố nhưng chưa có bao giờ em được đi ra ngoài nhà, ai cũng gọi em là con của hai lúa.
Có đôi lúc em thấy mình như là người ngoài hành tinh mới rơi xuống quả đất này. Nên lúc quen anh , em thật sự học hỏi rất nhiều điều. Em đã quen với sự có mặt của anh, dường như là bị lệ thuộc vào anh vậy. Vào những ngày cuối tuần, những dịp lễ, những giờ em tan ca điều có anh đợi sẵn. Anh biết gì không ? Khi anh lại rước em nhưng vẻ mặt em vẫn tỉnh bơ còn tỏ ra cáu gắt vì có người bám sát mình, em xem như sự có mặt của anh cứ như là chuyện nhỏ nhưng thật sự là trong lòng rất vui, có lẽ là anh không hề hây biết, cái miệng của em vẫn mỉm cười suốt cả đọan đường về nhà đó. Điều em hạnh phúc nhất là khi anh dắt em về nhà và bảo với mọi người đây là bà xã của con. Vui đấy nhỉ?
Thật sự em thấy anh thật tốt, thật dễ thương, còn cảm ơn ông trời đã mang hạnh phúc đến cho em, vì em đã không nhận được tình thương của gia đình thì bù vào lại có anh vì anh là người từng lo lắng đứng ngồi không yên khi em bệnh dù chỉ là cảm nhẹ thôi, người lặn lội qua rước em tan ca dù nhà 2 đứa rất là khá xa mà trong khi đó công ty của em rất gần nhà chỉ có năm phút là tới rồi. Anh là người hiểu em thích mặc gì, ăn gì, nghĩ gì.
Chuyện tình hai đứa như một giấc mơ vậy, giữa anh và em không bao giờ gây nhau về một người thứ ba vì hai đứa rất hiểu nhau mà. Nh­ung em lại thấy ông trời lại đùa cợt em mang anh đến lại mang anh đi. Cái gì đến cũng đã đến rằng em đã mất anh, rằng anh không thể thắng nổi bản thân anh, không thể thắng lại "cái c.hết trắng". Một năm trước em vui mừng ra đón anh về, nhưng năm nay lại là người tiễn anh vào trường cai nghiện. Hãy tự tin vào bản thân anh nhé, có lẽ em sẽ bị gọi là kẻ ngốc vì mong chờ, hi vọng một người nghiện thức tỉnh. Nhưng em không nghĩ như thế? Anh có nhớ em đã nói gì khi gặp anh không "dù mọi người có bỏ rơi anh, có xa lánh anh thì anh vẫn còn có bé chỉ cần anh thật sự không dối em", thật đúng vậy chưa bao giờ anh lừa dối tình cảm của em.
Đừng bao giờ bảo em phải rời bỏ anh nhé. Anh không nghe câu nói này: Con người ta nếu không gặp thử thách, vấp ngã thì sẽ lớn lên và khôn ra được. Em thấy điều đó rất đúng, vì em đã có thể sống tốt khi không có anh. Đã có thể tự chạy xe đi làm nè, đã có thể tự chăm sóc mình khi bị bệnh, thậm chí còn có thể dạo phố một mình dù không có anh bên cạnh tuy hơi buồn một chút. Thật sự hi vọng anh có thể cùng em làm lại từ đầu.
Theo Bưu Điện Việt Nam