My “sói” và hơn 240 đêm khóc trong trại tạm giam
Cách đây đúng tám tháng, tôi thật sự bàng hoàng khi đọc hồ sơ vụ h.iếp d.âm t.rẻ e.m, cướp tài sản do Đào Thị Thu Hương (biệt danh My “sói”, SN 1996, trú 521 Trương Định, phường Tân Mai, quận Hoàng Mai) và Trịnh Thăng Long (SN 1992, trú 69 phố Nguyễn Phúc Lai, tổ 32 phường Ô Chợ Dừa, Đống Đa, Hà Nội) thực hiện. Ngày 18-3-2011, Cơ quan CSĐT Công an Hà Nội đã hoàn tất điều tra vụ việc này và tôi đã theo chân các điều tra viên vào trại tạm giam gặp My “sói”. Tám tháng không dài nhưng đủ để một đ.ứa t.rẻ ân hận về những lỗi lầm của mình. Thấy My “sói” chín chắn hơn, hướng thiện hơn, tôi thật sự tiếc cho nó. Giá như nó được giáo dục tốt, giá như Internet không “được phép” mở thâu đêm suốt sáng thì giờ này My “sói” đang tung tăng cùng bạn bè đến trường với nụ cười rạng rỡ.
My “sói” trong trại tạm giam
MỖI NGÀY GÂY MỘT VỤ ÁN
My “sói” sống cùng bà ngoại từ nhỏ. Nó kể rằng bố mẹ bỏ nhau từ khi nó mới 1-2 t.uổi. Do thiếu tình cảm của gia đình, không ai kèm cặp nên My “sói” bỏ học, sống lang thang. Trên bước đường phiêu bạt giang hồ ấy, nó đã gặp Trịnh Thăng Long, một thanh niên mới lớn, khá đẹp trai và cũng có hoàn cảnh gia đình đặc biệt. Bố Long đã c.hết từ mấy năm nay, mẹ nó bươn chải với quán nước chè và không có thời gian quan tâm tới thằng con trai hư hỏng. Đại bản doanh mà Long và My thường xuyên “đóng đô” là một quán Internet trên phố Trương Định và một quán ở phố Nguyên Hồng, chúng chát chít, tìm những cô gái mới lớn rồi hò hẹn rủ đi chơi. My “sói” thường xuyên đóng giả là những “hot boy” đang muốn tìm bạn gái tâm sự, khi “ con mồi” đã sập bẫy, ngay lập tức My điều mấy thằng đồng bọn hơn t.uổi nó đi đón “hàng”. Sau đó chúng khống chế đưa vào các nhà nghỉ, tổ chức h.iếp d.âm tập thể rồi cướp tài sản, biến các nạn nhân làm gái để đưa đi các nhà hàng, khách sạn b.án d.âm lấy t.iền ăn chơi. Tối 16-7-2010, Long, My, Đạt, Hoàng, Đoàn cùng hai đối tượng nữa ngồi ở quán nét 108, D8 phố Nguyên Hồng – Hà Nội. Đến khoảng 23 giờ, My đã làm quen với K.T (SN 1986, trú phường Linh Quang, Đống Đa) đang online. My rủ K.T đi ăn đêm và hẹn gặp nhau ở quán Internet 108, D8 phố Nguyên Hồng. Khi K.T đi xe taxi đến điểm hẹn thì Long và Hoàng đón dẫn lên cầu thang. My liền lục soát túi quần, áo của K.T lấy gần ba trăm ngàn đồng cùng một chiếc ĐTDĐ Nokia. Sợ bị đ.ánh, K.T van xin: “Các anh làm gì em thì làm chứ đừng đ.ánh em”. Long liền gọi xe taxi và cả bọn ép K.T lên xe đưa về nhà nghỉ Toàn Cầu ở phố Kim Đồng, phường Thịnh Liệt. My, Long, Đoàn, Hoàng, Đạt và K.T vào một phòng. My nói với chị: “Tối hôm nay mày tiếp đón các anh tao cho đàng hoàng đấy, nếu không đừng trách tao”. Nói xong, My “sói” đi sang phòng khác ngủ, bọn con trai ở lại đã thực hiện hành vi đ.ồi b.ại với K.T. Sáng hôm sau, do không có t.iền trả t.iền thuê phòng nghỉ, Long gọi điện cho Nguyễn Xuân Thắng (SN 1993, ở cụm 12, xã Vĩnh Quỳnh, huyện Thanh Trì) và bảo mang đến nhà nghỉ cho Long 500 ngàn đồng để trả t.iền phòng, Thắng cầm t.iền đi đến nhà nghỉ Toàn Cầu và tại đây, Thắng cũng h.iếp d.âm K.T. Buổi chiều, lúc bọn My “sói” mất cảnh giác, K.T đã bỏ trốn ra khỏi nhà nghỉ Toàn Cầu.
My “sói” cùng đồng bọn khi bị bắt
Cũng trong tối 17-7-2010, Long, Đoàn, Hoàng, Đạt và My “sói” ngồi chơi điện tử tại quán Internet tại 708 phố Trương Định, Hà Nội và dùng bài tương tự, My sử dụng một nick name giả làm con trai để làm quen với H.Y (SN 1991, nhà ở Cầu Giấy) rồi rủ chị này đi trượt patin. Tưởng thật nên H.Y đồng ý và hẹn đến đón ở phố Yên Hòa. Sau khi lừa được H.Y, My “sói” nói với cả bọn: “Vừa tìm được một con ở trên mạng, nó rủ đi trượt patin, bây giờ anh em mình đi đón nó”. Long liền gọi xe taxi cùng Đạt, My đến điểm hẹn đón H.Y. Thấy chị H.Y ngần ngại không đi, Long liền dùng tay t.úm t.óc và đẩy luôn vào trong xe taxi ngồi ở ghế sau giữa My và Đạt. My “sói” tát phủ đầu H.Y mấy cái và cướp luôn chiếc điện thoại của chị đưa cho Long. Cả bọn đưa H.Y về quán Internet ở phố Trương Định. Do không có t.iền trả cho quán nên My bảo Long cắm chiếc điện thoại vừa cướp được cho chủ quán. Sau đó chúng đưa H.Y về một nhà nghỉ ở ngõ 192 đường Giáp Bát, Hoàng Mai. Long đưa tất cả lên phòng 302 rồi nói với H.Y: “Mày ở đây, đừng có nghĩ đến chuyện trốn đi, mày trốn tao mà tìm được tao g.iết”. Nói xong, Long gọi Nguyễn Xuân Thắng thông báo “đã tìm được hàng”. Thắng rủ thêm Vinh (tức Phong) và Trần Hoàng Nam (SN 1992, ở phường Trung Liệt, quận Đống Đa, Hà Nội) lúc này đang ngồi chơi điện tử, cả ba đi xe máy đến nhà nghỉ An Khánh. Tại nhà nghỉ, Thắng và Vinh đã thực hiện hành vi h.iếp d.âm chị Y.
Sáng hôm sau, cả bọn ngủ dậy thì Thắng và H.Y đã trả phòng, do không có t.iền thanh toán cho nhà nghỉ An Khánh nên My “sói” cùng cả bọn đặt ba chiếc điện thoại di động và một dây chuyền trang sức cho nhân viên của nhà nghỉ rồi đến quán Internet ở phố Nguyên Hồng ngồi chơi. Long rủ Thắng, Đạt và Vinh quay lại nhà nghỉ để cướp lại số điện thoại và dây chuyền. Chúng đi ra phố Nguyễn Khuyến mua hai con dao nhọn rồi đi về đến gần nhà nghỉ An Khánh thì gặp Hương, Nam, Đoàn cũng vừa đi taxi đến. Khi Long, Hoàng và Đoàn vào phòng lễ tân của nhà nghỉ An Khánh thì gặp chị Trương Thu Trang (lễ tân) đang đứng ở quầy bar, Long nói: “Chị ơi cho em chuộc điện thoại”, chị Trang liền lấy điện thoại và dây chuyền để lên mặt bàn quầy bar. Long cầm toàn bộ số tài sản trên và đi ra phía ngoài còn Đoàn rút dao gí vào cổ chị Trang khống chế. Tên Hoàng giật luôn sợi dây chuyền vàng ở trên cổ chị Trang, sau đó cả hội mò về quán Internet ở 108, D8 phố Nguyên Hồng.
Ngay hôm sau, My “sói” tiếp tục chat trên mạng, giả làm con trai, dụ dỗ được em N.T (SN 1995, trú Yên Phụ, Tây Hồ) đi chơi. Long gọi Hoàng đến và bảo dùng điện thoại di động nhắn tin, hẹn rủ N.T đi lên quán bar chơi. N.T đồng ý và hẹn Hoàng ra phố Tây Kết, phường Bạch Đằng, Hà Nội đón. Long lấy xe máy đèo My, Hoàng đèo Thắng đi đến phố Tây Kết để cho Hoàng đón N.T. Khi N.T đi ra, nhìn thấy My “sói” (vốn trước đây học cùng trường nên N.T định nhảy khỏi xe máy thì bị Thắng ngồi lên, kẹp N.T ở giữa, Hoàng phóng xe máy chạy thẳng về quán Internet ở 108, D8 phố Nguyên Hồng nơi Vinh, Đoàn, Nam đang ngồi ở đây đợi. Từng có lần bị N.T đ.ánh nên My “sói” tát tới tấp vào mặt N.T và kêu đồng bọn bắt N.T lên xe taxi đưa về nhà khách ở B8 Bắc Linh Đàm và tiếp tục đ.ánh, đe dọa. Long bắt T. cởi hết quần áo ra và dùng điện thoại quay, sau đó hắn đưa điện thoại cho Thắng bảo quay tiếp rồi bỏ sang phòng bên cạnh. Lần lượt từng thằng con trai đã thực hiện hành vi đ.ồi b.ại với N.T. Long và My “sói” còn nói với N.T: “Mày đi làm gái b.án d.âm cho khách của bọn tao, mỗi tháng tao trả mười triệu”.
Biết N.T đi xe Attila nên Long, My “sói” bàn nhau tìm cách lấy xe của N.T đem bán lấy t.iền tiêu. Long liền ép, đe dọa N.T, nếu không chỉ chỗ để xe máy và làm theo ý của bọn chúng thì sẽ tung lên mạng Internet đoạn băng video mà Long quay khi N.T bị h.iếp. N.T sợ không dám chống cự nên đã chỉ chỗ để xe máy. Đến khoảng 13 giờ 30 ngày 20-7-2010 Long, Hương cùng cả bọn trả phòng rồi đưa N.T đến quán Internet số 108 D8 phố Nguyên Hồng, phố Võ Thị Sáu để lấy xe của N.T. Chiếc xe này chúng đặt lấy mười triệu đồng ăn tiêu.
ĐÊM NÀO CŨNG KHÓC
So với hồi mới bị bắt, My cao hơn và cũng béo hơn, có lẽ do không còn phải thường xuyên thức đêm, và việc ăn ngủ trong này cũng điều độ hơn. Tóc nó dài, đen nhánh vì không nhuộm sấy, nó cũng trầm tư hơn, ít nói hơn chứ không thản nhiên, vô cảm như cái lần tôi gặp ở cơ quan điều tra Công an quận Đống Đa. Khi ấy, nó liên tục xin tôi t.huốc l.á để hút, rồi hồn nhiên kể, nó nghiện thuốc từ hai năm nay, từ hồi dạt nhà theo các “anh chị xã hội” suốt ngày có mặt trên vũ trường, quán bar để lắc hay thuê phòng khách sạn đ.ập đá. Nó có nhiệm vụ đ.ánh dằn mặt những đứa con gái nào mà các “anh chị xã hội” của nó ghét. Đám “anh chị” này “chăn” một số cô gái b.án d.âm, t.uổi cũng chỉ nhỉnh hơn nó tí chút. Các cô này nếu không nghe lời sẽ bị nó “làm luật” (nghĩa là đ.ánh đ.ập, bắt phải đi khách). Toàn bộ số t.iền b.án d.âm, các “anh chị” của My “sói” cướp hết để “đầu tư” vào những đêm t.hác l.oạn. Khi đã có chút tên t.uổi trên giang hồ, My “sói” lập băng và “mô hình” làm ăn của nó cũng giống hệt như đám “anh chị xã hội”.
Video đang HOT
Tôi còn nhớ hồi ấy hỏi nó sau này muốn làm nghề gì, nó không suy tư cho biết “mong muốn lớn nhất của cháu là sau này mở một quán Internet…”. Mà cũng phải thôi, không học hành đến nơi đến chốn, “chuyên môn” duy nhất của nó là tụ tập bạn bè hư hỏng và cày game, nó còn biết ước mơ gì ngoài làm bà chủ hàng nét.
Còn hôm nay, tôi gặp nó trong trại tạm giam, khi điều tra viên vào gặp nó để làm nốt một số thủ tục hoàn tất bản kết luận điều tra, nó dè dặt khi thấy người lạ. Các cán bộ trại giam kể, My hát rất hay, tôi bảo nó hát, nó lắc đầu ngượng ngùng. Phải động viên mãi nó mới hát, nhưng là một bài hát não tình rũ rượi. Tuy thế, giọng của nó khá hay và chắc chắn sẽ là một giọng ca nổi bật trong những đêm t.hác l.oạn ở quán karaoke. “Cháu có muốn nhắn nhủ gì với bố mẹ không” – tôi hỏi nó. “Có ạ. Cháu muốn nói nhiều lắm, nhưng bây giờ tâm trạng của cháu rất là khó tả. Cháu chỉ cầu mong bố mẹ cháu luôn mạnh khỏe, tha thứ lỗi lầm cho cháu. Đêm nào cháu cũng khóc vì ân hận và thương bố mẹ. Làm ơn nhắn giúp tới bố mẹ cháu là cháu ân hận lắm”. My cúi xuống, mái tóc lại xõa che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn. Tám tháng rồi, chắc chắn một đứa con gái đã từng trút những tâm sự cô đơn trên blog cá nhân của mình hẳn đã có thời gian gặm nhấm những hành động ngu xuẩn của mình. Chính nó cũng thừa nhận, những gì nó đã làm là không thể tha thứ và nó tự cảm thấy vô cùng ân hận. Ở t.uổi 14-15, những em gái khác còn được bố mẹ cưng chiều, ve vuốt, còn nó, khi đau đớn nhất, khi vật vã nhất với nỗi cô đơn giằng xé bởi không có người thân bên cạnh, nó chỉ biết khóc âm thầm. Bạn bè của nó – các ông anh, bà chị xã hội đã giúp nó giải tỏa nỗi buồn, nỗi cô đơn bằng những đêm tiệc tùng t.hác l.oạn, với t.huốc l.ắc và các loại ma tuý tổng hợp khác.
Hôm nay gặp My “sói” trong trại, khi vụ án nó cùng đồng bọn gây ra sắp được đưa ra xét xử, nhìn nó cười ngây ngô, như không mường tượng được những gì sắp phải đối mặt, trong tôi chợt dâng lên một cảm giác xót xa. Nó gây ra tội đã đành, nhưng người phải chịu trách nhiệm một phần trong tội lỗi của nó, phải là gia đình, bố mẹ, những người đã bỏ mặc nó như một con sói hoang giữa cuộc đời, để mặc nó muốn ăn đâu, ngủ đâu cũng kệ. 14 t.uổi, nó đã sống như vợ chồng với một thằng con trai. Chúng hồn nhiên gây án để có t.iền tồn tại, hồn nhiên tới mức năm ngày gây ra năm vụ án ở các địa điểm giống hệt nhau, không cần biết hậu quả. Hay chúng đã chai sạn tới mức biết là sẽ bị bắt nhưng vì trót bước chân vào chốn giang hồ nên chấp nhận? Tôi không nghĩ là nó đã chai sạn tới mức ấy, mà chỉ nghĩ đơn giản, lẽ ra nó đã là một đ.ứa t.rẻ tốt, nếu nó có một gia đình lành lặn, bởi nó là một đứa con gái giàu cảm xúc, biết đau đớn trước nỗi cô đơn của mình, biết nhỏ nước mắt khóc cho những thiệt thòi mà t.uổi thơ nó phải gánh chịu. My “sói” mới bước sang t.uổi 15, đường đời của nó còn thênh thang phía trước, cuộc đời sẽ dang rộng vòng tay đón nó trở về nếu nó thật sự muốn trở thành người lương thiện.
Theo Công An TP
Sự cô độc đớn đau của My 'sói'
Tôi muốn được gọi My "sói" là em, như danh xưng thường tình của người lớn với một cô bé 14 t.uổi. Em đã trở thành một nhân vật "hot" trên các diễn đàn cả tuần nay và có thể nhiều tuần sau nữa.
Hai blog của em và của "chồng" em đã có vô số khách ghé thăm, mà cứ đọc những dòng comment sặc mùi teen thì biết ngay là họ cùng lứa t.uổi với em. Người đồng cảm với em cũng nhiều mà người chê bai, trách móc, thậm chí dùng những lời lẽ thậm tệ c.hửi bới em cũng không ít. Tôi cũng là một người khách ghé thăm blog của em. Và choáng bởi những ngôn từ tự xưng của em. Em không dùng đại từ nhân xưng "tôi", giản dị như bao người thường dùng, em dùng từ "tao" để nói về mình, nói với bạn bè, nói với khách ghé thăm, dù em không biết họ nhiều hay ít t.uổi.
Nhưng tôi đọc được ở trong danh xưng "tao" của em sự đau đớn, cô độc và một chút lạnh lùng, tàn nhẫn nữa. Một con bé 14 t.uổi, hẳn đã có lúc cảm nhận được nỗi bất hạnh khi sống giữa cuộc đời này, có cha, có mẹ mà rồi vẫn không nhà cửa. Một đ.ứa t.rẻ 14 t.uổi, bị đẩy ra đường một cách vô tình hay hữu ý, thì làm sao nó có thể hoàn thiện nhân cách, khi mà xung quanh nó đầy rẫy những cạm bẫy, lọc lừa.
"Có ai không, tôi mượn tạm một bờ vai..."
"Vợ c.hết đây. Chồng sống vui vẻ nhé. Đừng vì vợ mà đ.ánh mất đi tất cả. Vợ sẽ không bao giờ xuất hiện trên cái thế giới đầy đau khổ này nữa. Xin lỗi. Lúc này vợ đã quá yếu đuối rồi. Vợ vào nick chồng, nhìn thấy những thứ vợ không hề muốn. Vợ đau lắm. Tại sao...".
Đó là những dòng comment của My sói viết trong blog của "chồng" (Trịnh Thăng Long, 18 t.uổi, ở Hà Nội, đối tượng cùng bị bắt trong ổ nhóm của My "sói" khi gây ra vụ h.iếp d.âm tập thể, cướp, cưỡng đoạt tài sản xôn xao dư luận thời gian gần đây) vào lúc 1 giờ sáng ngày 14/7. Không ai có thể tưởng tượng nổi, tình yêu của một bộ phận t.uổi teen ngày nay là như thế nào, nếu không nghe chính lời khai từ My sói.
Em gặp Long ở một hàng trà đá, nhìn nhau thấy thích, đến lần gặp thứ hai đã rủ nhau đi nhà nghỉ. Con bé 14 t.uổi, không tìm thấy những niềm vui ở gia đình, bố đi lấy vợ, mẹ cũng có gia đình riêng, tình cảm với một thằng con trai, nếu dùng từ yêu thì quả là xa xỉ, nhưng rõ ràng, My đã tìm thấy được ở đó sự đồng cảm, bố Long đã mất từ lâu, mẹ nó bán nước chè, chúng nương tựa vào nhau và để có t.iền trang trải cho cuộc sống "vợ chồng", chúng bàn nhau lập màn kịch đưa các cô gái trẻ vào bẫy rồi tổ chức h.iếp d.âm, cướp tài sản...
Cũng không thể ngờ, cái thế giới mà My sói đang sống sặc mùi "xã hội đen" ấy đã có lúc khiến nó buồn chán muốn quên đi hết. Em đã tâm sự trên blog có cái tên rất ngộ "hihi.haha_11o2" mà tôi đồ rằng, không phải với ai khác mà là với chính mình, ở vào cái thời khắc mà một đứa con gái ngoan nhất định phải đi ngủ trong ngôi nhà của mình rồi. Khi ấy, có thể em vẫn đang vạ vật ở một quán nét nào đó.
Hãy đọc những dòng tâm sự này: "Xòe tay ra cho tôi mượn một cái. Lâu lắm rồi không được nắm tay ai. Có ai không tôi mượn tạm một bờ vai. Tôi buồn thật hôm nay tôi muốn khóc!". My đã từng tổ chức cho bạn bè, những đệ tử hơn nó 3-4 t.uổi phạm tội kinh khủng với các cô gái khác, nhưng tâm hồn nó có lẽ vẫn chỉ là tâm hồn một đ.ứa t.rẻ, mà một đ.ứa t.rẻ thì vui buồn bất chợt, nếu buồn quá thì cũng muốn khóc òa lên cho nhẹ lòng. Nhưng ai biết điều đó?
Không phải bố, cũng không phải mẹ, chỉ là những đứa bạn đọc được tâm sự của nó trên blog và nhảy vào comment vài câu an ủi gọi là. Không thể tin được những lời lẽ của một con bé mới lớn: "Vợ lúc này đang rất là đau. Vợ đang rất là mệt mỏi. Sao bây giờ chỉ toàn nước mắt thế này". Người mà nó tin cậy nhất đó là thằng Long, cái thằng con trai có dáng dấp rất dễ lọt vào mắt xanh của các cô nàng mới lớn không ngờ đã lén lút lợi dụng lúc nó ngủ say để xuống giở trò đ.ồi b.ại với một nạn nhân.
Sau những phút giây giận dữ vì biết người yêu không chung thủy với mình, cái cách mà My sói biện minh cho hành động của Long thật "đáng nể": Nếu anh ấy không làm thế thì bọn kia nó coi thường... mới thấy lối suy nghĩ sặc mùi giang hồ đã ăn sâu vào trong tiềm thức của nó từ lúc nào rồi. Ấy thế mà chỉ mới năm học lớp 6, nó còn bị T. - cô bé nạn nhân đ.ánh cho liên tục, hễ gặp là lại bị T cho ăn đòn. Hồi ấy, nó thấp cổ bé họng, chưa có đồng bọn, thế nên khi lên làm "thủ lĩnh", nó nghĩ ngay tới việc phải trừng trị T để trả thù ngày xưa đã ăn h.iếp nó.
"Con sói hoang" cô độc
My sói đích thị đã trở thành một con sói hoang như nó tự thú. Nó thích bóng đêm, nó hay thức đêm và sói cũng là một loài chuyên rình mồi ban đêm. Đêm với nó là bạn đồng hành, nhưng cũng có những buổi sáng khi vừa thức dậy, nó đã vội vàng mò ra quán nét để viết lên blog những dòng tâm sự với chính mình và với "chồng".
Trong một entry có tựa đề "Tao chỉ là một con rối" viết trước khi bị bắt chỉ vài ngày, My sói đã khóc với những lời lẽ buồn thảm, cay đắng, không ai biết nó có nỗi buồn gì nhưng có thể cảm nhận, đó không phải là nỗi buồn đơn thuần như các c.ô b.é đồng trang lứa trong một phút dỗi hờn thường trút vào những trang nhật ký.
Đáng sợ hơn cả là những suy nghĩ quá t.uổi của nó chỉ có mình nó và bạn bè nó biết, chứ mẹ nó, người mà nó về ở cùng từ một năm nay cũng không hề hay biết gì, bởi cuộc sống mưu sinh đã cuốn chị đi cùng với cơm áo gạo t.iền, lại phải lo cho một gia đình mới, thế nên My sói không tìm thấy điểm tựa về tinh thần ở người mẹ, dù đang sống cùng nhà với mẹ.
"Tại sao. Tình yêu, con đường tao đi, những gì tao muốn. Tao lại mất tất cả thế này. Trắng tay, đắng cay... Lúc này tao đang rất là đau khổ vì giọt nước mắt đôi môi khô. Vì thế cứ để cho nó rơi. Cơ hội chỉ còn 1% thôi. Giờ đây tao muốn quay lại ngày xưa. Giờ đây tao muốn c.hết. Tao muốn c.hết. Cho tao c.hết một lúc nhé...!!! Tao cần được bình yên, tao muốn được nâng niu, tao ghét phải khóc. Nhưng giờ đây nước mắt tao đã rơi quá nhiều. Tao không thể không khóc. Tao giống như một con rối ý... Tao sẽ vô cảm như một con rối... Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở".
Những nỗi niềm ấy, đã được "chồng" nó - thằng con trai hơn nó 4 t.uổi Trịnh Thăng Long an ủi: "Cuộc sống có hai xã hội. Xã hội thứ nhất không dành cho vợ. Khi vợ bước chân sang xã hội thứ hai, chồng biết vợ phải đ.ánh mất nhiều cái thế nên chồng chỉ muốn được bù đắp cho vợ thôi vợ ạ. Khi ở xa chồng rồi, vợ cố gắng sống thật vui vẻ nhé, khi nào muốn gặp chồng hay muốn ở bên chồng, vợ hãy gọi cho chồng lúc nào chồng cũng đón vợ về ở với chồng"...
Trong blog của mình, Trịnh Thăng Long cũng viết những dòng tâm sự sặc mùi giang hồ: "Xã hội bất công nuôi ta lớn. Đời người bạc nghĩa dạy ta khôn. Xã hội thay đổi bắt tao phải vô tình. Xã hội thứ nhất không dành cho tao. Bắt tao phải bước qua xã hội thứ hai... Chết!".
Cả Long "Bin" và My "sói" đều có một t.uổi thơ không mấy êm đềm, chúng không được hưởng những điều tốt đẹp nhất mà một đ.ứa t.rẻ bình thường lẽ ra được hưởng. Ảnh hưởng xã hội từ vụ án mà chúng cùng đồng bọn gây ra được dư luận quan tâm đặc biệt, trên diễn đàn của trang web trẻ thơ, các bà mẹ trẻ đã bàn tán rất nhiều về thủ lĩnh băng nhóm tội phạm có biệt danh My "sói" này.
Một bà mẹ có nick name "mehieuanh" viết: "Tự nhiên lại nhớ đến câu nói của Micheal Jackson, ông nói đi khắp mọi nơi trên thế giới và nhìn thấy một điều, hầu hết tội ác được sinh ra từ những con người bị cướp mất t.uổi thơ. T.uổi thơ phải được quyền yêu thương, chăm bẵm, vui chơi... rồi thỏa mãn tâm lý và phát triển nhân cách... còn những bé này, bị cha mẹ bỏ từ bé, ức chế, thiếu thốn, khuyết tật tâm hồn... Nếu vẫn với khí chất mạnh mẽ, can đảm, lì lợm, nói có bạn nghe, nói có bạn sợ mà được bố mẹ quan tâm từ nhỏ có khi lại thành lớp trưởng, chi đội trưởng, liên đội trưởng không chừng... chứ không phải hận thù, trả thù cái mình bị lấy mất vào những người xa lạ...".
Hai luồng dư luận trái chiều đã được đổ dồn vào nhân vật đặc biệt My sói. Bên cạnh những lời trách mắng của những vị khách ghé thăm blog của em, cũng có những dòng comment đầy vị tha. Họ tin rằng, nếu được sống trong một môi trường tốt, được lớn lên với một t.uổi thơ lành lặn, chắc hẳn c.ô b.é ấy sẽ trở thành con người khác.
Bởi c.ô b.é ấy đã biết nhỏ nước mắt cho những nỗi đau riêng của mình, đã mong muốn tìm một bàn tay ấm để nắm lấy, đã tìm thấy sự đồng cảm của những đ.ứa t.rẻ thiếu cha vắng mẹ thì không có lý gì lại không thể mủi lòng trước những nỗi đau của con người. Chỉ có điều, không ai giúp nó nhận ra điều ấy. Nó đã mò mẫm đi, một thân một mình trên đường đời. Và nó vấp ngã một cú đau tái người khi mới ở t.uổi 14.
Xin được kết thúc bài viết bằng một comment của một nick name dat_ng...: "14 t.uổi, gia đình đẩy em ra ngoài xã hội... Mọi người sẽ xem em như một con người bị vấp ngã và phải trả giá trên con đường đời... Tình yêu thương không chỉ xuất phát từ gia đình, tình yêu, hay tình bạn... Khi em làm một việc tốt, em sẽ mỉm cười thôi... Cố lên nhóc nhé !".
Theo An ninh thế giới
Lần theo dấu vết nữ đại ca giang hồ My Sói Lần theo manh mối do CA quận Đống Đa cung cấp, phóng viên đã có mặt tại các địa bàn nơi My sói từng sinh sống hoặc thường xuyên lui tới để lý giải phần nào tại sao một cô bé ngây thơ lại tìm đến con đường lầm lỗi ấy. Tìm lời lý giải... Lần theo manh mối do CA quận Đống...